Kẹo Đường Nhỏ Và Dao Phẫu Thuật

Chương 7

Mãi cho đến lúc tan học, Khương Đường vẫn luôn lo lắng cho hàm răng của mình, à không, là lo lắng cho thận của cậu.

Răng lung lay ư? Cậu dùng sức lay lay, dường như cũng có thể nhúc nhích một chút. Chiều cao thì sao? 176cm không quá lùn, nhưng dường như cũng không thể gọi là cao.

Khương Đường lén lút sờ sờ vòng eo của mình dưới gầm bàn, nhưng dường như chỉ sờ thấy một lớp thịt mỏng mềm. Thận mọc ở đâu? Đây là một câu hỏi nghiêm túc. Cậu vẫn còn là một đứa trẻ độc thân hơn hai mươi năm đó!

Đương nhiên, những hành động nhỏ và biểu cảm trên mặt của Khương Đường không hề thoát khỏi mắt Thạch Hoài Ngọc. Anh cố ý chuyển vài điểm quan trọng sang tuần sau để nói tiếp, muốn cho Khương Đường lo lắng thêm vài ngày nữa.

“Giờ học giữa giờ không nghỉ, nên hôm nay chúng ta sẽ tan học sớm mười phút. Tuần sau chúng ta sẽ nói về phương pháp bổ ích tinh thận nhé.” Thạch Hoài Ngọc tuần trước đã chịu khổ vì đám đông ở nhà ăn, vì thế anh quyết định sau này sẽ không nghỉ giải lao giữa giờ nữa, tan học sớm mười phút luôn.

Khương Đường vừa dọn sách, vừa suy nghĩ, phương pháp bổ ích tinh thận… vậy là cậu vẫn có thể chữa trị được?

Đúng vậy, chỉ trong vài chục phút ngắn ngủi, Khương Đường đã đơn phương tự chẩn đoán mình bị thận hư, và trông chờ vào tiết học sau của Thần y Thạch để cứu mạng.

Trong lúc đó, sau lưng họ còn một người nữa cũng đang suy tư, đó chính là Chu Trường Kha, người mà cả hai đã suýt quên.

Chu Trường Kha nhìn hai người rời khỏi phòng học, nối gót nhau đi về phía nhà ăn, xếp hàng ở hai quầy cạnh nhau, cuối cùng lại ngồi chung một bàn!

Cậu đột nhiên cảm thấy những suy đoán của đám đông trên diễn đàn không phải là không có căn cứ. Hai người này thật sự chỉ có mối quan hệ quen biết bình thường thôi sao?

Hai người được cho là có mối quan hệ không bình thường giờ đang im lặng ngồi ở hai bên, vùi đầu ăn cơm.

“Thưa thầy Thạch, cảm ơn thầy.” Khương Đường ấp ủ mãi, cuối cùng cũng nặn ra được một câu cảm ơn.

“Ừm.” Thạch Hoài Ngọc lên tiếng, sau đó lại là một sự im lặng kéo dài.

Rồi sao nữa? Trong sự im lặng, tâm trí Khương Đường chuyển động không ngừng. Từ việc đối phương có lẽ biết cậu cảm ơn vì chuyện gì, đến cái từ “ừm” đầy ẩn ý kia, rồi đến mâm cơm của anh ta… Ồ, cái này thì không đổi, vẫn lãng phí như thường. Bốn món ăn, thừa hơn một nửa.

Thạch Hoài Ngọc thực sự biết Khương Đường đang cảm ơn vì chuyện gì, nhưng vấn đề là anh đã tự ý lấy lại “lời cảm ơn” này ở một nơi mà Khương Đường không hề hay biết rồi.

Nói thế thì anh cũng nên nói lời cảm ơn Khương Đường, nhưng anh lại không thể giải thích lý do. Chẳng lẽ nói thẳng rằng: “Vì tôi bị mẹ giục cưới, nên em làm hình mẫu lý tưởng để tôi miêu tả cho mẹ tôi. Nhưng em yên tâm, tôi không có ý gì với em đâu.”

Nói như vậy chắc cả trẻ con cũng không tin, lại còn làm tổn hại đến hình tượng sáng ngời của anh. Nhưng mà cậu nhóc này tóc nhìn mềm thật, sờ chắc chắn sẽ thoải mái như lông của ‘mèo khuấy cơm’ (tên con mèo nhà anh).

“Thầy Thạch?”

“Ừm?” Thạch Hoài Ngọc vẫn đang miên man suy nghĩ, bị tiếng gọi của Khương Đường kéo lại. Lại là một từ “ừm”, nhưng vì thêm ngữ điệu khác nhau mà nghe đặc biệt khó hiểu.

“Thầy nói trên lớp, răng không tốt có nghĩa là thận không tốt, có phải thật không ạ?” Khương Đường cuối cùng cũng hỏi ra. Dù sao thì đối phương cũng là người đã sờ qua hàm răng của cậu, suy rộng ra một chút, thì là đã sờ qua thận của cậu!

“Lo lắng cho bản thân thể hư à?” Ban đầu Thạch Hoài Ngọc thật sự định để đến tiết sau mới giải thích. Nhưng có cơ hội mặt đối mặt thảo luận với cậu nhóc về vấn đề này thì không còn gì tốt hơn.

“Vâng, trước đó thầy không phải nói răng em không tốt sao? Em lo lắng…” Khương Đường cố gắng coi Thạch Hoài Ngọc như một bác sĩ chuyên nghiệp, tự nhủ không thể giấu bệnh sợ thầy.

“Tình trạng hàm răng của em quả thật tương đối nghiêm trọng. Thầy khuyên em nên đến bệnh viện nha khoa kiểm tra và điều trị sớm,” vừa nói về chuyên ngành của mình, Thạch Hoài Ngọc lại có một khí chất đáng tin cậy. Khương Đường sợ đến ngây người.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi. Bác sĩ còn nói tình trạng của mình rất nghiêm trọng, vậy thận của mình chẳng phải vấn đề còn lớn hơn sao. Mình còn chưa có đối tượng mà!

Không đúng, may mắn là mình vẫn chưa có đối tượng. Vẫn còn giữ được bí mật thận hư này. Chỉ là khổ thân sau này phải thanh tâm quả dục, tứ đại giai không.

“Nhưng mà…” Thạch Hoài Ngọc kéo dài âm cuối, làm Khương Đường phải nín thở. “Vấn đề hàm răng của em là do ăn quá nhiều đồ ngọt, không chăm sóc răng cẩn thận. Nó không liên quan đến việc thận suy dẫn đến răng lung lay hay rụng.”

Hả?!

“Nói cách khác, cơ thể em không có vấn đề đúng không ạ?” Khương Đường cảm thấy bầu không khí u ám trên đầu mình ngay lập tức bị một cơn gió mạnh thổi tan. Thạch Hoài Ngọc chính là cơn gió cấp mười đó.

“Thầy chỉ có thể nói là vấn đề hàm răng của em không thể chứng minh chức năng thận của em có vấn đề,” Thạch Hoài Ngọc nhìn biểu cảm của Khương Đường thay đổi bất ngờ, không nhịn được muốn thêm vài điều kiện hạn chế vào kết luận của mình, kiềm chế sự kích động của cậu.

Chỉ cần có câu này là đủ rồi. “Cảm ơn thầy Thạch, cảm ơn thầy.”

Lời cảm ơn lần này của Khương Đường nhiệt tình hơn hẳn lần trước. Dù sao thì chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của cậu. Cậu hoàn toàn quên mất ai là người cố tình gài bẫy, khiến cậu lo lắng hai tiết học vừa rồi.

“Cái này không cần cảm ơn thầy,” vô sỉ như Thạch Hoài Ngọc cũng ngại nhận lời cảm ơn này. “Cơ thể là do chính em chăm sóc. Người trẻ tuổi đừng ỷ vào tuổi trẻ, tùy ý tiêu xài vốn sức khỏe của mình là được.”

“Không tiêu xài, không tiêu xài, em cũng không có chỗ nào để tiêu xài cả.” Bỏ được gánh nặng trong lòng, Khương Đường giờ nhìn Thạch Hoài Ngọc cũng như nhìn một người anh em thân thiết. Mặc dù lý trí vẫn nhắc nhở cậu rằng đối phương là giáo viên của mình, hơn nữa cậu còn là “sinh viên chui” không có hộ khẩu.

“Em học năm mấy rồi? Sao, vẫn chưa có đối tượng à?” Thạch Hoài Ngọc ăn xong, thuận miệng hỏi một câu theo lời Khương Đường vừa nói.

“Năm ba. Không phải là chuyên tâm học hành, không có tâm trạng yêu đương sao.” Khương Đường cười một chút, nụ cười có chút ngượng ngùng làm cậu trông trẻ hơn. “Thầy có đối tượng chưa ạ?”

Câu hỏi này của Khương Đường hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi tư duy học tiếng Anh từ nhỏ: “How are you?” “I'm fine. Thank you, and you?”

Khương Đường cảm thấy với diện mạo, công việc, học vấn của Thạch Hoài Ngọc, chắc chắn là đã có đối tượng, thậm chí ở tuổi này có khi đã kết hôn rồi. Cậu chỉ hỏi lại một cách lịch sự, có thể còn khen con của anh ta nữa. Anh ta mà vui thì cuộc sống còn lại của cậu trong học kỳ này cũng sẽ dễ thở hơn. Không ngờ lại trực tiếp chọc vào nỗi đau của Thạch Hoài Ngọc.

“Thầy đương nhiên… đã từng có rồi.” Nếu hiện trạng đã không thể thay đổi, Thạch Hoài Ngọc quyết định bịa ra một quá khứ không tồn tại để vớt vát chút thể diện. “Đã từng hẹn hò vài người, nhưng sau này thầy cảm thấy không hợp, nên đã hòa bình chia tay. Không thể làm lỡ dở người ta được.”

Đã bịa rồi, Thạch Hoài Ngọc dứt khoát bịa thêm vài người yêu cũ.

Khương Đường gật đầu, rất đồng tình với cách làm của Thạch Hoài Ngọc. Dù cậu chưa từng hẹn hò, nhưng cũng cảm thấy không nên làm lỡ dở người khác. “Vậy người mà thầy thích nhất định phải rất ưu tú nhỉ.”

Ưu tú sao? Thạch Hoài Ngọc nhìn người trước mặt, người đã từng bị anh bịa thành hình mẫu lý tưởng để trả lời mẹ mình. Chỉ cần em cảm thấy mình ưu tú là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment