Nhiệt khí lướt nhẹ qua mặt, con ngươi hơi say. Tia sáng ấm áp chiếu vào nội thất, hơi nước bốc hơi quanh quẩn chung quanh, khói nhẹ nhàn nhạt bao phủ trong phòng, thật lâu không tản đi.
Lúc này, Ngôn Mộc nằm ở trên một chiếc giường đặc chế, phía trên giường đặt thùng gỗ dùng để gội đầu.
Ta lấy tay đụng vào bên trong thùng nước nóng, cảm thấy nhiệt độ thích hợp, mới mở ra mái tóc dài của y.
Ngôn Mộc trên mặt tinh xảo mang cười bị nhiệt khí hung đỏ bừng bừng, đôi mắt hơi nước mông lung nhìn động tác của ta, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái.
"Phu quân, ta cảm thấy được mình thật hạnh phúc."
Y mặt mày cong cong mà nhìn ta, đáy mắt ý cười càng thâm thúy, ánh mắt long lanh, khiến động tác của ta hơi dừng lại, về sau từ từ nhiễm phải nước, ngón tay qua lại ở trong mái tóc, gội sạch mái tóc dài của y.
"Chút chuyện nhỏ như vậy, dễ dàng thỏa mãn vậy sao." Ta chạm nhẹ lên mũi Ngôn Mộc, thấy y lấy lòng nắm chặt tay của ta, đôi môi ấm áp mà hôn lòng bàn tay của ta.
Lòng bàn tay nóng lên khi môi đụng vào, ngứa mang theo từng trận tê dại.
Vừa chạm vào đã tách ra, Ngôn Mộc cười ngọt ngào với ta, dáng vẻ kia nhìn ngược lại có chút ngốc nghếch.
Ta nằm sấp xuống hôn một cái lên môi của y, thấy sắc mặt Ngôn Mộc đỏ càng lan rộng, mới bắt đầu đứng đắn giúp y gội đầu.
Tóc Ngôn Mộc được bảo dưỡng rất tốt, màu tóc đen óng ẩn chứa ánh sáng lộng lẫy, tóc đen mềm mại nắm trong tay, khiến người cũng không nỡ thả ra.
Nước nóng thấm ướt tóc dài, cầm lấy chư linh ở gần bôi lên, mở hộp hương liệu ra, tỉ mĩ mà xoa lên mái tóc đen của Ngôn Mộc.
Ngôn Mộc mặt mày mềm mại, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, thần sắc ôn nhu chuyên chú nhìn ta, ánh mắt sáng ngời.
Ta đặt tay trên con mắt của y, khẽ thở dài một cái, "Đừng câu dẫn ta, thân ngươi không chịu đựng được."
Phát hiện hơi thở y hơi loạn, bên tai có chút đỏ, ta mới buông tay ra.
Sắc mặt Ngôn Mộc ửng đỏ, đã sớm nhắm mắt lại, khóe miệng mang ý cười, yên tĩnh nằm ở trên giường. Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của y, ta không nói nữa.
Gội xong đầu tóc của y, tĩ mĩ dùng nước xối lên, đầu ngón tay mềm nhẹ mát sa qua lại trong tóc hai tay cường độ vừa phải xoa bóp cần cổ của y.
Ngôn Mộc hừ nhẹ một tiếng, biểu tình tràn đầy hưởng thụ đập vào mi mắt.
"Bảo bối, ta gội cho ngươi, chung quy phải có chút phúc lợi mới được "
Ta nói khiến Ngôn Mộc mở ra đôi mắt đang đóng chặt, y và ta ánh mắt chạm vào nhau, ta cười mỉm mà nhìn chăm chú hai con mắt của y, mặt mày khẽ nâng, nhẹ giọng mà mở miệng: "Gội đầu quá mức phiền chán, không bằng Ngôn Mộc mở ra xiêm y khiến ta nhìn một lần cho thỏa."
Đồng mâu đen kịt ôn nhu của Ngôn Mộc tựa hồ nhiễm phải hơi nước, hai gò má hồng màu đỏ lan tràn đến cổ. Y dường như nhìn ta một hồi, động tác trong tay run rẩy mà xoa vạt áo, tay đặt lên vạt áo có chút run rẩy.
Ngôn Mộc mặt mày ngượng ngùng, chứa ý cười, ánh mắt buông xuống, ngón tay khẽ kéo xiêm y, thân thể lộ ra không sót gì cùng hai vú trắng nõn.
"Phía dưới đâu?" Ta cảm thấy thú vị nhìn chằm chằm Ngôn Mộc, trong lòng tràn lên từng tia từng tia ngọt ý.
Y mắc cỡ nhắm mắt lại, trên mặt ửng đỏ càng rộng, tay đặt ở bên eo, từ từ đem quần cởi ra đến dưới chân.
Ta một bên vừa giúp y gội sạch tóc, vừa nhìn thân thể của y.
Ánh mắt của ta dừng lại ở trước ngực y, nơi đó lưu lại vết hồng bị ta gặm cắn lúc sáng sớm. Hai vú cao vót no đủ êm dịu, hoa anh đào như máu, mang theo đỏ tươi sau khi bị liếm láp.
Trước ngực gắn đầy vết hồng khiến ánh mắt ta hơi tối, ta hô hấp có chút gấp gáp quay đầu qua, ánh mắt nhìn Ngôn Mộc hạ thân lộ ra nơi tư mật. Ngọc hành đang yên tĩnh ngủ, cái đùi trắng mịn sáng loáng khiến ta bốc lên dục hỏa.
Quả nhiên, ta có chút tự mình làm bậy, bất kể là nhìn nơi nào của Ngôn Mộc, ta đều sẽ mất khống chế.
Ta kiềm chế lại dục vọng nơi đáy lòng, khi hoàn toàn bình phục mới trêu đùa mở miệng: "Nơi kia của Ngôn Mộc còn phồng sữa, có muốn ta hút hay không?"
"Không còn... Phu quân sáng sớm không phải hút rồi sao?"
Ngôn Mộc đóng chặt lông mi run rẩy, tiếng nói mềm mại, trên mặt e lệ đỏ bừng chưa từng thoát ra.
Có lẽ ánh mắt của ta quá mức nóng rực hiếp người, y có chút không dễ chịu nhẹ nhàng di chuyển.
Ta từ thùng gỗ ngồi vào một bên mạn giường, đem tóc đen đã gội sạch quấn lên khăn vải, mới ôm Ngôn Mộc vào trong lồng ngực.
Thấy ta ôm lấy y, Ngôn Mộc mở mắt ra, rất là nhu thuận ôm ta, mang trên mặt mỉm cười dịu dàng.
Ta buộc lên xiêm y trước ngực y, quần cũng cùng nhau mặc vào, mới bắt đầu cẩn thận lau khô sợi tóc ướt át của y.
Sau khi lau xong, ta ôm lấy Ngôn Mộc, y chôn ở trong vòng tay của ta, bên tai hô hấp êm dịu phun ở cần cổ, nghe nhịp tim đập của y, càng cực kỳ thư thái thích ý.
"Phu quân, ta có quá nặng hay không?"
Ngôn Mộc nói khiến ta hơi bất ngờ, thấy thần sắc y có chút lo lắng, ta ôm y càng chặt, nện bước dưới chân càng thêm chắc chắn.
"Chỉ với thân thể nhỏ bé này của ngươi, mang theo ba người, ta đều có thể ôm."
Tay ta mò lên cái bụng tròn vo của y, y lười biếng dựa vào trong lồng ngực ta, mỉm cười, ánh mắt một mảnh sáng bừng lên.
Ôm Ngôn Mộc trở về trong phòng, lúc đặt lên giường, thần sắc y có chút uể oải, dáng vẻ buồn ngủ đặc biệt khiến người trìu mến.
"Muốn ngủ thì ngủ đi, dựa vào ta, tóc tai còn chưa có khô đâu?"
Cầm lấy khăn lụa đã chuẩn bị từ trước ở bên giường, nhẹ nhàng lau chùi tóc, Ngôn Mộc nhắm mắt lại, dựa vào trong lồng ngực ta tùy ý ta lau chùi.
Lưc lau khô xong, Ngôn Mộc đã ngủ, bên tai là hô hấp chập trùng của y.
Ta đặt Ngôn Mộc lên giường, đắp kín mền, nhìn trên mặt y thụy nhan yên tĩnh điềm đạm, cảm thấy được vô cùng tốt đẹp.
Đang lúc hoàng hôn, mặt trời lặn về núi tây.
Sau khi ăn qua bữa tối, ta dựa theo thông lệ cùng Ngôn Mộc tản bộ.
Bụng tám tháng, đã rất lớn, thân thể Ngôn Mộc mập tròn, làm cho y không có cách nào từ cái bụng tròn vo nhìn thấy chân của mình.
Thân thể Ngôn Mộc tuy rằng cồng kềnh, thế nhưng màu da vẫn cứ trắng nõn như ngọc, sờ ở trong tay xúc cảm vẫn rất tốt.
"Ta đã truyền tin cho Ngự Hàn, chờ bụng ngươi đủ mười tháng, hắn sẽ đến giúp ngươi sinh con."
Ngôn Mộc khẽ ừ một tiếng, hai con mắt đen kịt nhiễm phải ý cười, theo ta chầm chậm nện bước từ từ rục rịch.
Dưới trời chiều, ta đỡ thân thể mập mạp của Ngôn Mộc, tay ôm ở phía sau y, phản chiếu ra hai bóng người thật dài.
Thời gian cực nhanh, trong nháy mắt bụng Ngôn Mộc đã mười tháng.
Mục Ngự Hàn ở lúc tháng thứ mười đã đến ở trong phủ, ta thu xếp cho hắn ở một chỗ không xa, sợ Ngôn Mộc đột nhiên xuất hiện tình huống khác.
Tới gần sinh sản, ta cuối cùng có chút nôn nóng. Nam tử sinh con tuy rằng là chuyện thông thường, nhưng mà đến cùng vẫn không thuận lợi như nữ tử.
Ngôn Mộc tựa hồ phát hiện tâm tình của ta, vẫn luôn bên tai ta trấn an ta, khiến ta bình tĩnh lại.
Bóng đêm đen kịt, ánh trăng trắng bạc tung xuống từng tia từng tia hào quang màu xanh. Lúc này ánh trăng, đặc biệt mông lung mê người, quang ảnh nhỏ vụn khiến mặt đất đặt lên tầng tầng lớp lớp mơn trớn đam mê.
Bóng trăng trăng lạnh, xuyên thấu qua cửa sổ ánh vào bên trong nhà, ánh trăng chập chờn kèm theo gió đêm man mát đập vào mặt.
Cơ thể ấm áp trong lồng ngực ấm áp hơi giãy dụa, hai chân phát run, ta bị sự bất thường của Ngôn Mộc thức tỉnh trong nháy mắt, đứng dậy thắp sáng ánh nến trên bàn, rồi bắt đầu quan sát tỉ mỉ Ngôn Mộc.
Y nhăn chặt mày lại, biểu tình thống khổ, trên mặt nổi lên mồ hôi, tay nắm chặt áo gấm dưới thân.
"Ngôn Mộc... Ngôn Mộc..."
Ta động viên vỗ lưng y, tiếng nói ôn nhu, trong thần sắc tràn đầy lo lắng.
"A... Khó chịu..." Con mắt Ngôn Mộc đau đến tràn đầy hơi nước, hai chân co giật không ngừng run rẩy.
Tay của ta xoa chân của y, "Đây là rút gân?"
Y khó chịu cau lại lông mày, sắc mặt mang theo đau đớn tái nhợt khẽ ừ một tiếng.
Ta lấy tay sờ lên bắp đùi của y, ấn lên huyệt đại phu đã nói, xoa bóp bắp đùi bị chuột rút. Bàn tay to mang theo nhiệt độ hâm nóng một chút, từng chút một nhào nặn.
Ngón tay dài nhỏ ôn nhu lại có sức mạnh bắt đầu xoa, nhẹ nhàng nắm lấy cái đùi thon. Ngón tay dọc theo gót chân bóp xuống, có nhịp điệu khiến Ngôn Mộc mặt mày giãn ra.
Mãi đến khi nhào nặn đến chân đỏ lên toả nhiệt, ta mới đứng lên mở miệng: "Chờ ta một hồi."
Ta đi tới lò sưởi vẫn luôn đặt nước nóng trong phòng, vì thai phu mang thai sinh con sẽ nhiều lần xuất hiện hiện tượng chuột rút đau đớn, đây là đã sớm chuẩn bị xong.
Ta lấy ấm nhỏ trên lò sưởi xuống, rót nước nóng vào trong chậu, mới bước chân nhẹ nhàng tiêu sái đến bên giường.
Thả khăn vải xuống nước, vắt lên khăn vải nóng hổi chườm nóng cho Ngôn Mộc.
Khăn vải nóng bỏng khiến Ngôn Mộc thoải mái kêu khẽ một tiếng, ngón chân y hơi cong lên, trên mặt một mảnh thích thú dễ chịu.
"Có khỏe không?" Ta kéo khăn vải đã lạnh xuống, thả vào nước nóng tiếp tục lấy ra đắp lên.
"Phu quân, được rồi." Ngôn Mộc ngẩng đầu nhìn ta dưới giường, đôi mắt ôn nhu đen kịt hàm chứa quyến luyến.
Thấy Ngôn Mộc hô hấp đều đặn trở lại, đã không lại cau mày nhịn đau, ta mới thả xuống khăn vải, ôm cơ thể tròn vo của y vào trong ngực.
"Ngủ đi, gần đây ngươi đều đau đến tỉnh, đều không thể ngủ một giấc ngon."
"Phu quân, cùng ngủ. Ngươi mỗi lần đều giúp ta bớt đau, ngươi cũng rất khổ cực."
Ngôn Mộc cau mày mà vỗ về mặt của ta, môi ấm áp hôn bên má của ta, đáy mắt tràn đầy đau lòng.
Ta bật cười ôm y sát lại, nhấc lên cằm của y, ôn nhu hôn lấy hôn để, mới ôm y cùng nhau ngủ.