Kết Tóc Làm Phu Thê

Chương 39

Ngày Ngôn Mộc sinh con ấy, là vào đêm khuya.

Lúc nghe thấy y kêu đau, ta mở mắt ra.

Nhìn Ngôn Mộc đau đến sắc mặt  trắng bệch cùng hạ thể chảy ra thủy dịch, ta vội vàng mở cửa phòng, gầm lên kêu nô bộc, bảo bọn họ gọi bà mụ cùng Mục Ngự Hàn tới.

Hết thảy đều căng thẳng như vậy, lúc bà đỡ cùng Mục Ngự Hàn tới rồi, ta chặt chẽ nắm tay Ngôn Mộc, tiếng nói ôn nhu trầm thấp ghé vào lỗ tai y an ủi.

Ngôn Mộc mở to con ngươi đỏ lên, cắn chặt môi, chịu đựng một làn sóng rồi lại một làn sóng đau đớn dưới hạ thể.

Lòng ta thấy y bị đau, lòng bàn tay đều là mồ hôi, ngoại trừ nhỏ giọng an ủi, cũng không có cách nào khác.

"Mạch sư huynh, phòng sinh là chỗ ô uế, ngươi chờ ở bên ngoài đi!"

Mục Ngự Hàn đi tới, vỗ trên bờ vai của ta, "Huống hồ, tẩu tử hẳn là cũng không muốn ngươi ngốc ở đây."

"Phu quân, ngươi chờ ở bên ngoài." Tiếng Ngôn Mộc nói chuyện đều run lên, âm thanh y mềm mại trầm thấp, giữa trán vì đau đớn tột cùng mà toát ra mồ hôi hột.

Thấy ánh mắt Ngôn Mộc mang theo khẩn cầu, biết y không muốn ta nhìn y sinh con, ta quay đầu nói với Mục Ngự Hàn rằng: "Giao cho ngươi."

Trong bóng đêm, ta ở ngoài phòng sinh không ngừng dịch bước qua lại. Ngôn Mộc đã ở bên trong ba canh giờ, lòng ta hoảng loạn không thôi, bên tai thậm chí không còn nghe được Ngôn Mộc kêu đau.

Ta nắm chặt quyền, ánh mắt đỏ đậm, cũng không có cách nào kiềm chế, càng không để ý tới nô bộc khuyên can, vọt vào phòng sinh.

Cửa phòng bị ta lực mạnh phá tan, ta thậm chí không để ý tới bị mành mạc che chắn Mục Ngự Hàn nắm chỉ hồng xem mạch, ta không nghe thấy hắn chửi bới, trong lòng chỉ có thể nghĩ đến Ngôn Mộc, bước chân hoảng loạn đi tới trước giường Ngôn Mộc.

Thấy ta đến, hai mắt Ngôn Mộc đen kịt tràn đầy ôn nhu, con mắt của ta lại nóng lên.

Ở bên ngoài không nghe được tiếng Ngôn Mộc kêu đau đớn, y đang cắn chặt khăn lụa trong miệng, phía trên dấu răng sâu sắc khiến trong lòng ta ê ẩm, càng không nghĩ tới y dụng tâm như vậy, chỉ vì sợ ta lo lắng.

"Đau không? Cắn ta." Ta đưa tay ra đụng vào cái miệng của y, y liều mạng lắc đầu, chỉ là trên mặt lại càng ngày càng bình tĩnh mà cố gắng nhịn đau.

Ta nắm chặt tay y, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng thầm thì, nói thật nhiều thật nhiều lời.

Không biết qua bao lâu, khi bên tai nghe được một tiếng gào khóc kinh thiên động địa, thần sắc trên mặt Ngôn Mộc hoàn toàn nhẹ nhõm xuống, y khẽ cười một cái với ta, mới nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Lúc Ngôn Mộc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Đêm nay ta đều không có ngủ, thấy y mở mắt ra, ta vội vàng hỏi: "Có khỏe không? Có khát không, có muốn uống nước hay không?"

"Ừm." Thân thể Ngôn Mộc vẫn còn đau đớn, chỉ trầm thấp ừ một tiếng.

Ta đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, từ bên trong bình rót ra chút nước ấm. Rồi nhẹ nhàng đi trở lại bên giường, đỡ thân thể y lên, dùng gối đệm ở sau lưng Ngôn Mộc, mới giơ cái ly trong tay cho y uống xong nước.

Cốc nước uống xong, ta thả y trên giường, "Cho ngươi xem hài tử một chút. Ngôn Mộc sinh cho ta một tiểu tử béo tròn."

Thấy Ngôn Mộc gật đầu, ta đứng dậy ôm tiểu tử trong nôi bên giường đến trước mặt y.

Hài tử vẫn còn nhắm đôi mắt lại, thân thể béo ú bị quần áo bao khỏa, ngủ đến vô cùng say sưa.

"Hắn thật nhỏ." Ngôn Mộc lộ ra nụ cười ấm áp, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn tiểu tử trong lồng ngực của ta, mang trên mặt hân hoan vui sướng.

"Thân thể có không khỏe nơi nào không, có đói bụng hay không?" Tay của ta vuốt lên sắc mặt thoáng tái nhợt, đầu ngón tay đụng vào môi của y.

Mặt Ngôn Mộc đều nóng lên, mang trên mặt ửng đỏ e lệ, y kéo cái chăn trên người, vùi đầu thấp giọng nói ra: "Có chút buồn ngủ, sau đó sẽ ăn."

Ta cũng không làm y thẹn thùng, chỉ là nhìn y trên giường và tiểu tử trong lồng ngực, cảm thấy được vô cùng hạnh phúc.

Đời này, có Ngôn Mộc có hài tử, chính là ân huệ to lớn nhất đối với ta.

Thành Lăng Dương Mạch phủ, hôm nay đặc biệt náo nhiệt.

Trước cửa phủ bày ra thảm đỏ tinh xảo, xà nhà khắp nơi treo lên đèn lồng màu đỏ hoa lệ xinh đẹp nho nhã, trước cửa dán giấy màu đỏ trông rất sống động.

Trước cửa khách mời vào không dứt, lui tới phần lớn đều là thương hào phú thương, tiếng pháo lớn còn vang lẩn quẩn bên tai, chúc mừng nhi tử của Mạch phủ làm tiệc trăm ngày.

Ta ôm Ngôn Mộc, trong lồng ngực ôm nhi tử, đi đến mỗi bàn khách nhân hàn huyên.

Bọn họ đưa lên quà, đều được ta từng cái tiếp nhận đưa đến trên tay người hầu.

"Ngôn Mộc, cha phụ thân đến, ngươi mang theo nhi tử đi gặp bọn họ."

Ta tiến đến bên tai Ngôn Mộc nhẹ giọng mở miệng, đặt nhi tử tới trên tay Ngôn Mộc, đầy mắt ôn nhu xoa đầu của y.

Ngôn Mộc liếc mắt nhìn ta, biết ta không muốn để cho y quá mức cực khổ, lúc này mới đi qua phụ thân bên kia.

Chờ ta tiếp đón khách xong, đi đến Ngôn Mộc bên người, dẫn theo bốn vị nam tử ngồi bàn trên chúng ta, đôi mắt Ngôn Mộc đều tràn đầy kinh ngạc.

"Ngôn Mộc, đây là hai vị Lý công tử, đây là Vô Song công tử cùng phu lang nhà hắn."

Đó là bốn vị nam tử rất tuấn tú, hai vị Lý công tử một người thì lạnh lùng, một người gần gũi, nhưng là ánh mắt đều dừng tại một chỗ, tình cảm có thể thấy được rất tốt đẹp.

Nhưng mà Vô Song công tử ngược lại dường như cùng phu lang nhà hắn có khoảng cách, ngay trước mặt người vừa tới đã bỏ ra tay phu lang hắn, không hề nể mặt mũi.

Bốn người sau khi được ta giới thiệu chúc mừng Ngôn Mộc, ngồi xuống vị trí sau đó nâng cốc nói chuyện vui vẻ, nâng chén chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.

Yến hội náo nhiệt hỗn loạn, hài tử cử hành nhận thức, dựa theo tập tục từng cái đều làm một lần.

Tiệc rượu còn chưa kết thúc, ta đã vội vàng ôm Ngôn Mộc và hài tử đi nghỉ ngơi.

Thân thể y mới vừa khôi phục, cũng không thể mệt tiếp nữa.

Chờ ta hết bận, sau khi rửa mặt xong, ta mới lên đường đi tìm Ngôn Mộc.

Lúc đẩy ra cửa phòng hài tử, Ngôn Mộc đang ôm hài tử thấp giọng ru ngủ.

Ánh nến sáng ấm áp mà chiếu vào hai gò má nhu hòa của y, y nhẹ nhàng đung đưa tiểu tử béo trong lồng ngực, tiếng nói mềm nhẹ trong trẻo quanh quẩn bên tai, ấm áp khiến nội tâm người nóng lên.

Ta từ sau lưng Ngôn Mộc ôm lấy thân thể của y, bị ôm ấp ấm áp, nghe thấy được mùi vị quen thuộc trên người ta, trên mặt Ngôn Mộc đều là ý cười.

Thân thể y dựa vào lồng ngực của ta, ta ngửi mùi thơm cơ thể khoan khoái trên người y, hô hấp ấm áp phun ở trên cổ y.

Môi lưỡi nóng bỏng khẽ liếm sau cổ Ngôn Mộc, ngón tay thon dài tiến vào xiêm y của y, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa phấn nộn của y, lòng bàn chân Ngôn Mộc run lên, gấp gáp rên rỉ.

Giữa hai chân để đồ vật cực lớn nóng bỏng mạnh mẽ làm phiền mông Ngôn Mộc, y bị ta chơi đùa cơ hồ run chân.

Ta nhịn cười thả y ra, từ trong ngực y đón nhận hài tử, đặt tiểu tử béo ở trên cái nôi.

Vì hài tử đắp kín chăn, ta trêu tức nhíu mày, đôi mắt chứa lấy vô tận ý cười, đi tới mặt đối mặt gắt gao ôm Ngôn Mộc vào trong lòng.

"Biết hôm nay là ngày gì?"

Ta nghiêm túc chắc chắn nhìn chằm chằm mặt mày run rẩy của Ngôn Mộc, dục vọng trần trụi sâu sắc nơi đáy mắt mở ra ở trước mặt y.

Y bị ta nhìn đến má cũng ửng đỏ, hô hấp bất ổn, mặt mày nóng bỏng cúi xuống thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn ta, mí mắt buông xuống dưới lông mi rung động, bên tai đều thành màu đỏ thắm.

"Bỏ lệnh cấm ngày."

"Cái gì gọi là bỏ lệnh cấm?" Tay của ta trượt tới trước ngực y, ngón tay tầng tầng nắn bóp tròn trịa trước ngực y, y gấp gáp rít gào, đôi mắt hơi ướt át, khàn khàn rên rỉ không có cách nào tự kiềm chế.

Một cái tay khác từ cổ xoa xuống phần lưng y, tính khí thô to để tại nơi ngọc hành y.

Dương căn nóng rực khiến hô hấp Ngôn Mộc đều rối loạn, trên mặt lửa nóng một mảnh.

"Ăn ta."

Ngôn Mộc lời vừa thốt ra, ta liền bế y lên.

Y kinh ngạc hét lên một tiếng, cánh tay nhanh chóng khoát trên cổ của ta.

Ta bước chân gấp rút, ánh mắt nóng rực bức người nhìn Ngôn Mộc, mở cửa phòng vượt qua ngưỡng cửa tàn nhẫn mà áp y ở trên cửa, ta thậm chí không kịp quăng y lên giường, đã bắt đầu hung ác hôn y.
Bình Luận (0)
Comment