Trên mảnh đất to như một hòn đảo, một lầu các đỏ thẫm đang lơ lửng trên không, tựa như một ngọn núi nồng đậm huyết sắc.
Bốn phía đảo nhỏ này được xiềng xích nối liền với vài đảo nhỏ khác, phía trên cũng có lầu các đỏ thẫm.
Rõ ràng là phân lâu ở hoàng triều Đại Viêm cũng từng là một trong số đó.
Rầm!
Âm thanh vỡ vụn đột ngột vang lên.
Trận pháp bao phủ cả tổng bộ Huyết Vân lầu đã bắt đầu nứt vỡ.
Tốc độ của Tiêu Thiên quá nhanh, nhanh đến mức đến tận lúc này trận pháp mới biết bản thân đã bị phá.
“Không hổ là tổ chức sát thủ hàng đầu, mùi máu tươi ở này rất nồng.” Tiêu Thiên nhìn lầu các đỏ thẫm trước mặt, ký ức trước kia dường như đã bị khơi dậy.
Ngay lúc Tiêu Thiên vừa dứt lời, vô số hắc y đột ngột xuất hiện từ bốn phương tám hướng, bao vây hắn.
Những hắc y nhân này, mỗi người đều là viền mây màu bạc, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên và Chung Linh.
Sát thủ bốn phía, người yếu nhất cũng là Sinh Tử cảnh lục giai.
Chung Linh không nhịn được, nuốt nước miếng. Nàng cảnh giác nhìn chung quanh, yên lặng nhích lại gần Tiêu Thiên thêm một chút.
“Thật hiếm có, thế mà lại có người dám can đảm xông vào tổng bộ Huyết Vân lâu bọn ta.” Một âm thanh ngả ngớn truyền đến.
Chung Linh vội vàng ngẩng đầu thì thấy có nữ tử áo đen, dáng người cao gầy đang lẳng lặng đứng trên một góc Huyết Vân lâu to lớn.
Trang phục bó sát người làm cho tư thế cùng cơ thể hoàn mỹ của nàng ta nổi bật lên. Có điều trên góc áo người này cũng có viền mây màu vàng.
“Người muốn chết luôn nhiều không đếm xuể.” Âm thanh nặng nề lại vang lên.
Trong bóng tối ở đại môn Huyết Vân lâu, có một nam nhân thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu cực kỳ cường tráng, bước chân nặng nề dần xuất hiện trước mặt Chung Linh.
“Lại một sát thủ viền mây màu vàng, khí tức thật đáng sợ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Linh trắng bệch. Cũng may Sơn Nhạc Trấn Thủ phù trên người vẫn còn nguyên, có thể giúp nàng giảm bớt uy áp phát ra từ đối phương.
So với tên sát thủ viền vàng từng chạm mặt ở phân lâu Huyết Vân lâu, cảm giác mà hai người này mang đến cho Chung Linh còn lớn mạnh hơn nhiều.
“Bổn tọa đã từng nghĩ: vị khách đột ngột tới thăm sẽ là ai? Nhưng thật không ngờ, thế mà lại là Thân Vương của hoàng triều Đại Viêm. Còn có cả con gái của Chung Lệ Song nữa.”
Lại một âm thanh vang lên, giọng nói tràn ngập vẻ bất ngờ.
Rõ ràng là người này rất bất ngờ về sự xuất hiện của Tiêu Thiên và Chung Linh.
Giọng nói này xuất hiện, đám sát thủ đang tạo vòng vây cùng với hai cường giả viền mây vàng kia đều lập tức quỳ một gối xuống đất hành lễ.
“Tham kiến lâu chủ!”
Cả đám người đồng thanh hô lên, vang vọng cả trời đất này.
Mà người bọn họ hành lễ đang đứng lặng trên mái nhà Huyết Vân lâu, sau đó chậm rãi đáp xuống, cuối cùng thì dừng ở trước mặt Tiêu Thiên.
Thân thể Chung Linh hơi rung động, gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân có thân hình gầy yếu, mái tóc bạc phơ vừa xuất hiện trước mặt mình.
Đối phương chính là lâu chủ của Huyết Vân lâu, vua sát thủ của Nam Hoang vực.
Vân Tôn Lai!
“Huyết Vân lâu mấy ngươi để ý đến hoàng triều Đại Viêm lắm àà?” Tiêu Thiên cau mày, nhìn chằm chằm vào kẻ đang đứng trước mặt mình.
Lão già này liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của mình và Chung Linh, chứng tỏ đối với Huyết Vân lâu mà nói, hoàng triều Đại Viêm không chỉ là một nơi kinh doanh đơn giản như vậy.
Lâu chủ của Huyết Vân lâu đích thân theo dõi hoàng triều Đại Viêm, mưu đồ rất sâu.
“Không sai, ta cảm thấy rất hứng thú với hoàng triều Đại Viêm.” Vân Tôn Lai gật đầu, hứng chí nhìn Tiêu Thiên: “Nhưng hiện tại bổn tọa càng có hứng thú với ngươi hơn.”
“Thân Vương phế vật trong tình báo, thế mà chỉ trong một thời gian ngắn đã tự tìm đến cửa, còn công phá được đại trận phòng ngự.”
“Xem ra trong tay ngươi có bí bảo phá trận gì đó, đúng không?”
“Nói không chừng bí mật của ngươi và hoàng triều Đại Viêm cũng giống nhau.”
Nói đến đây, khóe miệng Vân Tôn Lai cong lên, hạ lệnh cho thuộc hạ: “Ra tay, bắt lấy hắn.”
“Lúc ra tay nhẹ một chút, đừng làm hắn bị thương.”
Đừng ai ra tay, để ta chơi đùa với hắn trước đã.” Sát thủ viền vàng thân hình cường tráng, để tóc húi cua, phất tay nói với những người xung quanh.
Những sát thủ khác đều lui về phía sau vài bước nhưng vẫn bao vây Tiêu Thiên và Chung Linh.
Vẻ mặt mỗi người đều nghiền ngẫm nhìn hai kẻ ở chính giữa vòng vây, rặt vẻ xem kịch vui.
“Thân Vương đại nhân, xin hãy cẩn thận. E rằng hắn chính là phó lâu chủ của Huyết Vân lâu, Liệt Lô Thủ Hoàng Cương!” Sắc mặt Chung Linh hơi trắng bệch, có chút khẩn trương, nhắc nhở Tiêu Thiên.
“Cái tên này nghe ra khá hù người.” Tiêu Thiên ôm song chưởng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt tự do bốn phía, cẩn thận lắng nghe.
Hắn đang nghe tiếng hít thở, xác nhận nhân viên phân bố cả tổng bộ Huyết Vân lâu.
Tránh cho lúc ra tay, sẽ có người chạy trốn, bại lộ tin tức.