“Có vẻ, lá gan của Thân Vương hoàng triều Đại Viêm lớn hơn trong tưởng tượng một chút, ngay cả ta cũng không để vào mắt.” Hoàng Cương nhìn Tiêu Thiên đánh giá chung quanh, khẽ cười một tiếng.
Hắn quay đầu đi, hô với Vân Tôn Lai chắp hai tay sau lưng đứng lặng ở cửa lớn Huyết Vân lâu: “Lâu chủ, ta có thể đùa ác một chút hay không, phí chữa thương, trừ từ trong tiền thưởng của ta.”
“Thật sự là hết cách với ngươi, nếu thật sự muốn đùa, chú ý chừng mực một chút, đừng chơi chết.” Vân Tôn Lai nhìn Hoàng Cương bệnh cũ lại tái phát, không khỏi lắc đầu.
Có được sự đồng ý của Vân Tôn Lai, Hoàng Cương vừa lòng nhếch miệng nở nụ cười, thong thả chậm rãi tới trước mặt Tiêu Thiên.
“Khuôn mặt nhỏ nhắn trông khá đẹp trai, cánh tay thon nộn thịt, trắng trẻo sạch sẽ, có vẻ nữ đế Đại Viêm thích kiểu tiểu bạch kiểm như ngươi.” Hoàng Cương cúi đầu nhìn xuống Tiêu Thiên, vuốt cằm lên tiếng trêu chọc.
“Này, các ngươi nói một quyền của ta đánh xuống, tiểu bạch kiểm này có khóc nhè hay không?”
Lời nói của Hoàng Cương gợi lên tâm trạng của mọi người, đều cười vang.
“Ha ha ha, so với khóc nhè, ta càng quan tâm có tiểu ra quần hay không.”
“Ta lại lo lắng một quyền của Hoàng gia đánh chết người ta, không dễ báo cáo kết quả công tác với lâu chủ đâu.”
Đối mặt với sự cười nhạo bốn phía, Tiêu Thiên bình tĩnh nhìn về phía Hoàng Cương, chỉ trán.
“Đánh ở đây.”
Lời nói của Tiêu Thiên, khiến cho bốn phía lập tức im lặng, vẻ mặt của Hoàng Cương cũng ngưng đọng.
Thân Vương hoàng triều Đại Viêm này, chẳng lẽ không biết tình cảnh của bản thân sao?
Chủ động khiêu khích?
“Không dám?” Hoàng Cương nửa ngày không ra tay, khóe miệng Tiêu Thiên cong lên: “Đồ nhát gan.”
“Ta nhát con mẹ ngươi!” Gân xanh trên gân xanh Hoàng Cương nhảy lên, rít gào rồi một quyền đánh tới ót Tiêu Thiên.
Bản thân hắn thuộc loại người dễ nóng nảy, hở chút là muốn đánh vỡ đầu người khác.
Bằng không, làm sao có danh hiệu Liệt Lô Thủ?
“Khốn nạn!” Vân Tôn Lai thấy như vậy, gầm lên, trong lòng lại ảo não.
Bản thân không nên đồng ý tên mãng phu Hoàng Cương này làm càn, có lẽ Tiêu Thiên còn có tác dụng lớn, hắn muốn tra hỏi tình báo.
Cũng muốn biết, linh khí mà đối phương phá vỡ trận pháp Huyết Vân lâu bọn họ, có quan hệ với bí mật của hoàng triều Đại Viêm hay không.
Hiện giờ hay rồi, Hoàng Cương giết Tiêu Thiên, không hỏi ra cái gì.
Đùng!!
Tiếng đánh thật lớn vang vọng, khí kình va chạm, dùng giữa Hoàng Cương và Tiêu Thiên làm trung tâm, xao động tới bốn phía.
Động tĩnh ở đây rất lâu không thể ngừng.
Sát thủ vây xung quanh, biểu cảm trên mặt đã xảy ra chuyển biến một trăm tám mươi độ, một đám gần như sắp trừng rớt cả mắt.
Nữ sát thủ ngả ngớn tựa vào trên Huyết Vân lâu, cũng chợt đứng thẳng, không thể tin.
“Cái này....” Nàng kinh hãi, vội vàng nhìn về hướng lâu chủ bên cạnh.
Thái độ của Vân Tôn Lai không tốt hơn nàng bao nhiêu, cũng bị một màn trước mắt dọa.
Một quyền này của Hoàng Cương cũng không đánh vỡ đầu Tiêu Thiên, thậm chí làm bị thương đối phương cũng không làm được.
Hắn vẫn duy trì tư thái ra quyền, nhưng một quyền này, lại ở nửa đường bị một ngón trỏ nhẹ nhàng bâng quơ ngăn cản.
Tiêu Thiên trong tình báo chỉ là người thường, Thân Vương được nữ đế Đại Viêm bao dưỡng ở trong cung.
Một ngón tay chặn lại một kích nổi điên của Hoàng Cương?
“Ngươi không ăn cơm sao?” Tiêu Thiên nhìn Hoàng Cương trước mặt, nghiêm túc hỏi: “Có thể dùng chút lực hay không?”
Hoàng Cương nghe thấy lời nói của Tiêu Thiên, tỉnh táo lại từ trong sững sờ, khuôn mặt đỏ bừng, giống như bị nhục nhã to lớn như vậy.
“Đi chết đi!!!” Hoàng Cương bị phẫn nộ, xông lên đầu, linh khí trong cơ thể lại tích tụ, quyền phong đã quanh quẩn màu vàng xán lạn.
Ầm!
Một quyền lóe ra kim quang theo phẫn nộ của Hoàng Cương, lần nữa đánh ra, đè ép không khí, tiếng nứt vỡ phát ra.
Đùng!!!
Một quyền như lưu tinh màu vàng, lại đánh về hướng đầu Tiêu Thiên gần trong gang tấc.
Một kích thế đại lực trầm, lại xảy ra va chạm kịch liệt với ngón trỏ của Tiêu Thiên.
Theo một tiếng va chạm nặng nề, xung kích do linh khí màu vàng sụp đổ hóa thành, làm cho sắc mặt sát thủ bốn phía kịch biến, không thể không ngưng tụ linh khí chống đỡ dư âm.
Chung Linh ở bên cạnh, lại vội vàng rút ra bội kiếm, đâm vào trong mặt đất, gắt gao bắt lấy chuôi kiếm, mới miễn cưỡng không bị đánh bay.
Hiện tại nàng vô cùng cảm kích Sơn Nhạc Trấn Thủ phù này, giúp cho nàng khỏi bị tổn thương.
“Chậc chậc chậc!” Tiêu Thiên quơ ngón trỏ, thất vọng quát lớn với Hoàng Cương: “Ngươi đang làm cái gì, ta kêu ngươi dùng sức!!”
“A a a a!” Hoàng Cương bị ánh mắt Tiêu Thiên miệt thị, vô năng cuồng nộ kích thích, hai quyền liên tiếp đánh tới phía trước.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hoàng Cương gần như áp bức cực hạn bản thân, song chưởng giống như là ảo ảnh, tinh chuẩn dừng trên ngón trỏ của Tiêu Thiên.
Người biết nội tình rõ ràng, Hoàng Cương là muốn đánh nổ đầu Tiêu Thiên.
Người không biết còn tưởng rằng vị phó lâu chủ Huyết Vân lâu này, đang tiến hành toàn diện mát xa với ngón trỏ của Tiêu Thiên.