“Ta biết sai rồi, sẽ không như vậy nữa.” Chung Linh chu miệng, cam đoan với Tiêu Thiên trước mặt.
Đôi mắt nhìn Tiêu Thiên giống như lóe ra ánh sáng.
“....” Nhìn ánh mắt cô nương ngốc trước mặt này, Tiêu Thiên thở dài: “Cho nên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, đừng dùng cái cớ sứt sẹo đó để lừa gạt ta.”
“Phù!” Chung Linh thở dài một hơi, vẻ mặt trịnh trọng, cúi người với Tiêu Thiên, “Thân Vương đại nhân, hãy nhận ta làm đồ đệ, ta cũng muốn lớn mạnh giống như ngài.”
Khóe miệng Tiêu Thiên run rẩy, chắp tay sau lưng trở về, liên tục lắc đầu: “Ta lại không hiểu tu luyện, không dạy được ngươi.”
“Sao có thể, Thân Vương ngài rõ ràng lợi hại như vậy, sao có thể không hiểu tu luyện?” Chung Linh không tin, đuổi theo Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nhún vai: “Hoàn toàn do ta đầu thai tốt.”
“Thân Vương đại nhân, ta đã trưởng thành, không phải trẻ con, đừng lừa gạt ta như vậy!” Chung Linh có chút buồn bực.
Tiêu Thiên dừng bước, liếc nhìn Chung Linh, thở dài: “Ngươi lớn lên là dùng đầu óc đổi lấy, có cái gì mà tự hào.”
“Hơn nữa, ta cũng không lừa ngươi, không có cách nào dạy ngươi thứ gì thật.”
Nói xong, Tiêu Thiên đã nhanh chóng trở về bên cạnh Ngự Hoa viên, lần nữa lười biếng ngã xuống trên ghế nằm.
Chung Linh bĩu môi, trở lại đứng bên cạnh Tiêu Thiên, cũng không lên tiếng, cứ yên lặng theo dõi hắn không buông.
“Nhóc con thối....” Tiêu Thiên hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục xem phim, cũng hưởng thụ sự hầu hạ của cung nữ.
Tuyệt nha ~
Lưu Diễm nhìn hình thức ở chung kỳ quái của Tiêu Thiên và Chung Linh, thật sự xem không hiểu.
Nhưng mà, vấn đề thật sự làm phiền nàng vẫn là khả năng uy hiếp của Huyết Vân lâu.
Ngay lúc Lưu Diễm thấp thỏm không yên, trên dưới cả hoàng triều Đại Viêm đều có chút lo lắng.
Nửa tháng cứ như vậy trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, hoàng triều Đại Viêm không gặp phải bất kỳ sự quấy nhiễu nào có quan hệ tới Huyết Vân lâu.
Mà một tin tức cực kỳ bùng nổ cũng truyền tới hoàng thành của hoàng triều Đại Viêm.
Cùng lúc đó, núi Thanh Viêm.
Tiêu Thiên lại rời khỏi cung, ra khỏi thành đến núi này đạp thanh.
Mục đích chủ yếu vẫn là vì để săn bắn lợn rừng có tên là Sơn Vương.
Lần trước sau khi nếm qua thịt nướng, Tiêu Thiên thật sự khó mà quên được hương vị đó.
Lưu Diễm là nữ thống lĩnh cấm vệ, đương nhiên lại đi theo hộ vệ một lần nữa.
“Thống lĩnh!” Lúc này, bỗng nhiên có nữ cấm vệ trong cung chạy nhanh lên núi.
Lưu Diễm vốn canh giữ bên cạnh Tiêu Thiên, xoay người nhìn về phía bộ hạ chạy tới, cau mày: “Ta nhớ không sai thì ngươi nên túc trực ở trong cung, sao lại chạy tới đây?”
“Thống lĩnh, tin tức mà Thiên Cơ các nhận được, tổ chức sát thủ đứng đầu vực Nam Hoang Huyết Vân lâu bị cường giả thần bí tiêu diệt hết.”
“Vua sát thủ Vân Tôn Lai, Phệ Tâm Cơ Du Yến cùng với Liệt Lô Thủ Hoàng Cương xác định đều đã chết, có thi thể làm chứng.”
“Từ nay về sau, vực Nam Hoang không còn Huyết Vân lâu.”
Nữ cấm vệ đến báo tin nói xong, một đám lão bộ hạ chung quanh Lưu Diễm đều lần lượt quay qua nhìn.
“Ta....” Lưu Diễm bị mọi người nhìn chăm chú, á khẩu không trả lời được, trong nhất thời bị tin tức này làm cho ngơ ngác.
Nửa tháng này, nàng luôn lo lắng tổng bộ Huyết Vân lâu sẽ làm khó dễ hoàng triều Đại Viêm.
Kết quả hiện tại nói cho nàng biết, Huyết Vân lâu đã bị diệt?
“Thống lĩnh....” Lúc này, nữ cấm vệ bên cạnh nói nhiều nhất bỗng nhiên nở nụ cười, “Đây không phải trùng hợp sao?”
“Đúng vậy, hơn nửa tháng trước người nói nếu như Huyết Vân lâu bị đại năng lánh đời diệt thì tốt rồi, kết quả Huyết Vân lâu tiêu tùng thật.”
“Thật sự là con mẹ nó trùng hợp, mở cửa nhìn thấy trùng hợp ở cửa, trùng hợp đến nhà rồi.”
Chính vào lúc này, nữ cấm vệ đến báo tin bỗng nhiên yếu ớt hỏi: “Lúc thống lĩnh nói lời này, không phải là mười bảy ngày trước chứ?”
Mọi người ngẩn ra, lần lượt nhìn về phía nữ cấm vệ báo tin.
“Thật sự là ngày đó, sao vậy?”
Biểu cảm của nữ cấm vệ báo tin càng thêm kỳ quái: “Căn cứ theo tình báo của Thiên Cơ các, ngày Huyết Vân lâu bị diệt chính là ngày mà thống lĩnh nói lời này.”
Lúc này, bốn phía lập tức yên tĩnh lại.
“Thống lĩnh!” Cuối cùng, vẫn có người dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, “Miệng của người được phù phép à?”
Lưu Diễm: “....”
Nửa ngày qua đi, Lưu Diễm bỗng nhiên lặng lẽ đi đến bên cạnh, ngồi trên một tảng đá nhô lên, gỡ miếng ngọc đeo trên cổ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lưu Diễm cứ nhìn miếng ngọc như vậy, nhìn rồi lại nhìn, nước mắt thấm ướt cả mặt.
“Có người báo thù cho ngươi, thật tốt....”
“Cám ơn, thật sự cám ơn.”
“Cám ơn....”
Lưu Diễm ngồi ở đó, cứ như vậy ngồi ở đó, vuốt ngọc, rơi nước mắt, luôn không ngừng nói lời cảm ơn.
Lão bộ hạ của nàng, mấy nữ cấm vệ khác, vành mắt cũng ửng đỏ, yên lặng nhìn bóng dáng của nàng.
Ngược lại là Tiêu Thiên ở một bên khác chính tay trải nghiệm niềm vui thịt nướng, vô tâm không phế ngâm một tiểu khúc, rắc tiêu lên một miếng da cháy vàng xốp giòn rỏ dầu.