Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 28 - Miệng Được Phù Phép2

“Thân Vương đại nhân, cám ơn.” Chung Linh ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Tiêu Thiên, ôm chân, lặng lẽ mở miệng nói với hắn.

“Đó là miệng người ta được phù phép, không liên quan tới ta, đừng nói hưu nói vượn.” Tiêu Thiên nghiêm mặt, chỉ vào toàn bộ heo nướng trước mặt, “Rảnh rỗi quá thì thay bổn vương cắt thịt đi.”

“Không vui gì hết.” Chung Linh bĩu môi, đứng dậy đi cắt thịt.

Tiêu Thiên chắp tay sau lưng đứng dậy, quay đầu lại nhìn thấy Lưu Diễm ngồi ở đó, bóng dáng run rẩy không ngừng, lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nỉ non.

“Không cần khách sáo!”

....

Vực Nam Hoang, tàn tích của tổng bộ Huyết Vân lâu.

Bên cạnh một chỗ u ám bỗng nhiên vặn vẹo, như bốc lên một trận khói đen, hóa thành hai bóng dáng, cuối cùng định hình.

Một già, một trẻ.

“Lão sư, có thể là hoàng triều Đại Viêm làm hay không?” Người trẻ tuổi nhìn tàn tích Huyết Vân lâu trước mặt, không thể che giấu sự kinh hãi trong giọng nói.

Lão già hắc bào lắc đầu: “Hung thủ tiêu diệt Huyết Vân lâu, có rất nhiều đối tượng hiềm nghi, duy nhất không thể đến từ hoàng triều Đại Viêm.”

“Trong vòng một ngày, đồng thời tiêu diệt phân lâu Huyết Vân lâu ở hoàng triều Đại Viêm và tổng bộ tập kết.”

“Hoàng triều Đại Viêm vẫn không có bản lĩnh như vậy.”

“Đi thôi, hiện giờ Tử Nhược Yên bị ông bạn già giữ chân, chính là thời cơ tuyệt hảo của chúng ta.”

Lời nói của lão già hắc bào vừa dứt, thân hình hắn và người trẻ tuổi lại vặn vẹo.

Bóng đen dưới chân giống như đầm lầy, khiến cho bọn họ chậm rãi chìm vào trong đó.

“Lão sư, hiện tại chúng ta phải đi đâu, chiến trường Bắc Cương?”

“Không, chúng ta đi núi Thanh Viêm!”

Lời của lão già vừa dứt, bóng dáng của hai thầy trò bọn họ cũng đồng thời biến mất không thấy.

Bắc Cương không chỉ là cửa ra vào ở phía bắc của hoàng triều Đại Viêm, mà cách hoàng thành cũng cực kỳ gần.

Một khi thất thủ, người Man phía bắc có thể trực tiếp xông đến, nhằm vào hoàng thành.

Đây cũng là lý do tại sao Thánh Sư người Man ra tay, Tử Nhược Yên lại đứng ngồi không yên, mang theo nhóm tinh binh hành quân gấp gáp, chỉ bảy ngày ngắn ngủi đã lao đến chiến trường Bắc Cương.

Bên trên tường thành, biên quan Bắc Cương.

Nữ Đế Tử Nhược Yên mặc áo giáp vàng, áo lót đen hồng tụ, hai tay chắp sau lưng, ngắm nhìn phương xa.

Bên cạnh nàng là Chung Lệ Song mặc trọng giáp, cũng nhìn về phía đại doanh người Man ở phía trước.

Đại doanh người Man đều được dựng lên từ gỗ lớn da thú, mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển, cứ như là trời giáng chúc phúc.

Đó chính là bản lĩnh của Thánh Sư người Man, đại diện cho việc lão tọa trấn bên trong đại doanh.

Từ chỗ bệ hạ đến nơi này đã giao thủ ba lần với Thánh Sư người Man, và toàn thắng.

"Lão già này đúng là đủ cứng." Chung Lệ Song rất khó hiểu, bà nghĩ mãi không ra, người này đánh không lại bệ hạ, lại ở lỳ nơi này làm gì.

"Mặc kệ lão ta có mưu đồ gì, trước mặt thực lực đều là vô nghĩa." Tử Nhược Yên nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh trong trẻo nhưng lại ẩn chứa một tia nghiêm túc.

"Lần trước giao thủ, lão ta đã bị kiếm khí của trẫm gây thương tích, nếu còn giao thủ nữa..."

Tử Nhược Yên nói đến đây thì trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hiện ra ánh sáng lạnh lẽo: "Trẫm ắt phải trảm lão ta!"

"Hì, đó là điều đương nhiên, bệ hạ là thiên kiêu tuyệt đỉnh thiên hạ đương thời, chỉ là một lão già gần đất xa trời, đâu ngăn được ngài?" Chung Lệ Song cũng cất tiếng cười to.

Chinh chiến ở Bắc Cương có bệ hạ đích thân đến, nên bà hoàn toàn không có nhiều áp lực.

"Đại tướng quân!" Có lính liên lạc lên tường thành biên quan, dâng thư tín: "Đến từ hoàng thành."

Bỗng nhiên gửi thư đến khiến Chung Lệ Song rất bất ngờ, nhận lấy thì phát hiện là hai bức thư, còn có thư nhà.

Tính toán thời gian, hình như đã mấy ngày rồi.

Chung Lệ Song mở ra xem, nhìn thấy đoạn mở đầu thì hơi biến sắc: "Phân lâu Huyết Vân lâu ở hoàng triều Đại Viêm chúng ta bị cường giả lạ mặt tiêu diệt rồi!"

"Bệ hạ, chuyện này..."

Trên mặt Tử Nhược Yên lộ ra vẻ bất ngờ, nghiêng đầu nhìn về phía bức thư trong tay Chung Lệ Song.

Người gửi thư đến là Lưu Diễm, thống lĩnh cấm vệ, có lẽ chuyện này là thật, nàng sẽ không giở trò chuyện này đâu.

"Vậy mà lại có chuyện này, có chút không ổn." Tử Nhược Yên cau mày, nàng lập tức nghĩ đến phía bên tổng bộ Huyết Vân lâu, chỉ sợ sẽ có động tác.

Ngay khi Tử Nhược Yên lo lắng vì tình báo quá hạn này, thì chợt phát hiện khí tức của Chung Lệ Song bên cạnh dường như không đúng.

"Chung tướng quân..." Tử Nhược Yên vừa quay đầu thì kinh ngạc phát hiện linh khí toàn thân Chung Lệ Song bạo động, cơ thể run rẩy, trọng giáp trên người vang lên.

Ánh mắt còn nhìn chằm chằm hai bức thư trong tay.

Một bức đến từ Lưu Diễm, bức còn lại đến từ Chung Dương Minh.

Tử Nhược Yên có cảnh giới gì, thị lực khiếp người, chỉ lướt qua đã thấy rõ nội dung bên trong.

"Trầm mê nhan sắc Tiêu Thiên... Mỗi ngày đều trang điểm tỉ mỉ... Tự nguyện bầu bạn bên cạnh?" Từng nội dung khiến Tử Nhược Yên cũng giật mình.

Bình Luận (0)
Comment