Không đến mức đó chứ, nha đầu Chung Linh sẽ không...
"Tiêu Thiên có mị lực lớn như vậy à, trước đây trẫm không nhìn ra." Tử Nhược Yên nhớ lại sáng sớm hôm ấy, hơi gật đầu: "Cũng rất tuấn tú đó."
Tử Nhược Yên thật sự không ngờ phu quân trên danh nghĩa của mình còn có bản lãnh này.
Một người bình thường lại có thể thuần phục được chú ngựa nhỏ Chung Linh.
"Đúng là..." Tử Nhược Yên nghĩ đến đây, khẽ hừ một tiếng, trong lòng thoáng có chút không hài lòng.
Mà loại tâm trạng nhỏ này của nàng lại đến từ phản ứng tiềm thức của Nữ Đế đại nhân đối mặt với vật riêng tư của mình bị người khác đụng vào.
"Nha đầu chết tiệt đó, trở về không đánh cho mông ngươi nở hoa thì lão nương sẽ không phải là mẹ của ngươi nữa!" Chung Lệ Song nổi giận, linh khí làm vỡ bức thư, vỗ một cái lên bức tường phía trước.
Vù vù vù!
Một chưởng giáng xuống, mặt tường của tường thành biên quan hơi rung động.
"..." Chung Lệ Song ngây ra, uy lực chưởng này của mình lớn như vậy ư?
Nhưng rất nhanh, bà đã kịp phản ứng lại, rung động không chỉ là tường thành, mà còn có mặt đất bên ngoài.
Xa xa có một mảng đông nghịt không ngừng nghiền ép qua đây.
Làn da ai nấy hiện lên màu xanh, toàn thân người Man là hình vẽ màu đen, gào rú mang theo đại đao, công kích về phía sát cổng thành.
Mà trên bầu trời của đám người Man này có một lão giả khoác áo da thú, mang mặt nạ xương trắng, nắm cốt trượng lơ lửng trên bầu trời.
Linh khí trong cơ thể lão mạnh mẽ tràn vào bên trong, nói lẩm bẩm, hóa thành hào quang, rơi vào trong cơ thể của chiến sĩ người Man phía dưới.
Chiến sĩ người Man ai nấy đều lóe ra ánh sáng, tốc độ công kích cũng không ngừng nhanh hơn.
Người Man tấn công rồi!
"Bệ hạ, thủ thành cứ giao cho ta, ngươi đi đối phó với lão già đó đi." Chung Lệ Song bắn ra khí cơ, hai tay nắm lấy cự chùy, nhìn về đại quân người Man phía trước.
"Cẩn thận!" Tử Nhược Yên gật đầu, rồi phóng lên cao, thả người đánh về phía Thánh Sư người Man.
Cả người nàng giống như hóa thành kiếm quang, hàn khí lạnh thấu xương tràn ngập bốn phía, khiến nhiệt độ dường như bắt đầu giảm xuống.
Trong nháy mắt, Tử Nhược Yên lướt qua chiến trận người Man phía trước, nhằm vào Thánh Sư người Man trên bầu trời.
Mà nơi nàng lướt qua thì hóa thành tuyết trắng, bóng dáng động tác của từng chiến sĩ người Man xung phong cứ như bị đọng lại, bên ngoài thân hiện lên băng sương.
Cuối hóa thành từng tượng băng, bị đồng bào xung phong ở phía sau đụng đến nát bấy.
"Giả Tu, ngươi quả nhiên không muốn sống nữa." Tử Nhược Yên nâng kiếm lên trảm, kiếm khí lạnh lẽo cứ như muốn kết đông không gian này.
Âm thanh già nua truyền ra dưới lớp mặt nạ xương trắng: "Nữ Đế Đại Viêm, lão hủ chỉ là vì muốn cho Man quốc bọn ta một tương lai, trước khi sự việc hoàn thành, cũng không dám chết."
"Rất tiếc, tương lai của Man quốc sắp đứt đoạn trong tay của ngươi rồi." Kiếm quang của Tử Nhược Yên như thác nước, ép Thánh Sư Giả Tu của người Man liên tục bại lui, không ngừng lùi về phía sau.
Kiếm khí lạnh lẽo càng khiến động tác của lão không ngừng chậm lại, chỉ có thể đối kháng với thế công đến từ Tử Nhược Yên.
Thương thế trước đó bộc phát, miệng phun máu tươi, nhuộm đỏ cả chòm râu trắng bệch.
Tử Nhược Yên mặt như phủ băng, mũi kiếm trong tay tản ra hàn ý lạnh lẽo.
Không qua bao lâu, nàng có thể chém Thánh Sư người Man này rồi!
Tử Nhược Yên lại chém ra một kiếm, kiếm khí đáng sợ màu xanh nhạt vắt ngang trời cao: "Ngươi không nên ra khỏi Man quốc, không có đại trận hộ quốc gia trì thì không phải là đối thủ của trẫm."
Giả Tu nhìn kiếm khí trước mặt, cảm khái khó hiểu: "Không hổ là Nữ Đế Đại Viêm, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, thế hệ trẻ tuổi có một không hai ở vực Nam Hoang."
Mà lão cũng dừng lại giữa không trung, không tránh không né.
Bịch!
Kiếm khí không giáng lên trên người của Thánh Sư người Man.
Màn chắn màu đỏ thêu đốt đột nhiên hiển hiện lên, chặn tia kiếm khí đáng sợ này.
Kiếm quang lạnh lẽo lẫm liệt cứ như bông tuyết vỡ vụn, tung bay giữa không trung.
Mà màn chắn màu đỏ đột ngột xuất hiện ở bốn phương tám hướng của Tử Nhược Yên, niêm phong nàng ở bên trong.
Từng tơ máu thiêu đốt, kéo dài từ tọa độ của màn chắn rồi kết nối với cốt trượng của Giả Tu.
"Phong trận?" Tử Nhược Yên nhìn quanh bốn phía, sắc mặt ngưng trọng: "Thì ra là thế, ngươi nôn ra máu là đang vẽ trận."
Linh khí trong cơ thể Giả Tu không ngừng rót vào cốt trượng trong tay: "Không tồi, Nhiên Huyết Phong Linh trận này là ta đích thân đóng giữ, Nữ Đế Đại Viêm, ngươi muốn thoát ra, không mười ngày nửa tháng thì sẽ không làm được đâu."
"Vây khốn trẫm có ý nghĩa gì, các ngươi cũng sẽ không phá được biên quan Bắc Cương đâu." Tử Nhược Yên nhíu chân mày lá liễu lại, nhìn chằm chằm Giả Tu.
Nàng không rõ điều này có ý nghĩa gì.
"Nữ Đế Đại Viêm, Hắc Hồn điện đã bỏ ra cái giá mà lão hủ không cách nào từ chối được, để ta ra tay ngăn chặn ngươi." Giả Tu vừa ho khan, vừa mở miệng: "Thiết nghĩ hiện tại, Độc Chiểu lão nhân của Hắc Hồn điện đã đến nội cảnh Đại Viêm rồi."