"Đáng thương cho bách tính của hoàng thành Đại Viêm..."
"Đáng tiếc, bây giờ ngươi không trở về được."
Sắc mặt của Tử Nhược Yên tối tăm, linh khí trong cơ thể hoàn toàn cuồng bạo, dẫn động gió tuyết cuồng bạo trong màn chắn màu máu đang thêu đốt.
Mà âm thanh lạnh lẽo ẩn chứa sát khí đáng sợ của nàng lại truyền đến.
"Giả Tu, nếu Đại Viêm sinh linh đồ thán, trẫm sẽ để toàn bộ Man quốc các ngươi chôn cùng!!!"
Rầm!!
Chung Lệ Song đập mạnh xuống làm vỡ mạnh đất, kình khí chấn động làm chiến sĩ người Man bốn phía người ngã ngựa đổ.
Mà lúc này, tiếng gầm của Tử Nhược Yên cũng đã lan truyền ra, vang vọng khắp toàn bộ chiến trường.
Chung Lệ Song vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tử Nhược Yên đang bị vây khốn thì sắc mặt thay đổi kịch liệt hô ta: “Bệ hạ!!”
“Không được qua đây, tử thủ biên quan, đừng cho người Man đột phá.” Tiếng quát của Tử Nhược Yên ngăn trở Chung Lệ Song đang chuẩn bị xung phong.
Quân lệnh như núi!
Bệ hạ có chỉ, cho dù Chung Lệ Song có lo lắng cho sự an nguy của Tử Nhược Yên thì cũng vẫn phải cắn răng lùi về phía sau.
Ở bên trong Nhiên Huyết Phong Linh trận, đôi môi đỏ mọng Tử Nhược Yên khẽ nhếch, khẽ khàng phun ra một hơi, phía trước nàng trống rỗng hiện ra sương lạnh.
“Cam chịu số phận đi, Nữ Đế Đại Viêm.” Giả Tu cầm cốt trượng, vẫn không hề nhúc nhích.
Tử Nhược Yên khoanh chân ngồi ở giữa không trung, trường kiếm hàn sương đặt ở trên đầu gối: “Trẫm không rõ, có đáng giá không?”
“Dùng Nhiên Huyết Phong Linh trận này, ngươi không có khả năng tiếp tục đột phá cảnh giới nữa.”
Giả Tu ho nhẹ hai tiếng, cười nói: “Đương nhiên là đáng giá!”
“Có khoản thù lao này, Man quốc sẽ có tư cách tiếp tục đi lên Bắc, bắt lấy lãnh thổ mới.”
“Từ khi phụ hoàng của ngươi đột nhiên mất tích, ta biết ngay rằng nước của hoàng triều Đại Viêm quá sâu.”
“Man quốc, vẫn là nên trốn xa một chút thì tốt hơn.”
Tử Nhược Yên im lặng không nói gì, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Giả Tu.
Tổng bộ Huyết Vân lâu có khả năng sẽ trả thù, sự uy hiếp của Độc Chiểu lão nhân Hắc Hồn điện đúng là khiến cho người ta phiền lòng ý loạn.
Phù...
Lại phun ra một hơi hàn khí, Tử Nhược Yên khiến nhiệt độ cơ thể của mình giảm xuống, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Tâm trạng nhanh chóng lắng lại, lo lắng tức giận không giải quyết được vấn đề gì cả.
Điều duy nhất nàng có thể làm chính là nghĩ cách nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, trở về hoàng triều Đại Viêm.
Để giảm thiểu tổn thất đến mức ít nhất.
Giả Tu cầm cốt trượng nhìn Tử Nhược Yên bị chính mình ngăn chặn, tán thán không ngớt.
“Không hổ là Nữ Đế Đại Viêm thanh danh hiển hách, không bị tâm trạng khống chế, lãng phí linh khí của bản thân, xem bộ dạng của nàng thì chắc là đang tích góp lực lượng và tìm kiếm cơ hội.”
“Nhưng cho dù như thế nào, ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ngăn chặn ngươi là được, thương thay những người vô tội ấy.”
Ánh mắt Giả Tu nhìn về phía hoàng triều Đại Viêm, thở dài.
Không có cách nào, tất cả là vì Man quốc!
...
Hoàng triều Đại Viêm, trên núi Thanh Viêm.
“Thịt của con heo rừng săn được ở đây phải thơm hơn nhiều, nước cũng ngọt lành, núi tốt.” Tiêu Thiên quệt miệng lau vết dầu mỡ trên miệng, ợ ra một hơi.
Thoải mái.
Bên cạnh có thêm một khung xương to lớn và thịt heo rừng giống như ngọn núi nhỏ, tám phần mười chỗ đó đều vào bụng của Tiêu Thiên.
“Thân Vương đại nhân, ngươi ăn được nhiều quá đi.” Chung Linh ở bên cạnh nhìn bộ xương kia, khóe miệng co giật.
Không chỉ có nàng, nữ cấm vệ trông chừng bên cạnh cũng đều trợn mắt há mồm.
Các nàng không nghĩ ra sao bụng của Tiêu Thiên có thể chứa được nhiều thịt như vậy.
“Tiêu hóa tốt, không có cách nào.” Tiêu Thiên dùng cỏ mịn xỉa răng, thuận miệng trả lời.
Trên thực tế, chính là bởi vì cơ thể của hắn mạnh mẽ quá đáng nên năng lực tiêu hóa có thể nói là nghịch thiên.
Hầu như không có vật gì Tiêu Thiên không tiêu hóa nổi.
Cho dù là nghèo đến phải ăn đất, hắn cũng có thể tiêu hóa ra chất dinh dưỡng, chính là khoa trương như vậy đấy.
Đương nhiên, bị Nữ Đế bao nuôi, muốn lưu lạc đến mức ăn đất là rất khó.
“Non xanh nước biếc, núi Thanh Viêm này đúng là không tệ, nếu có thể bao trọn nó, chuyên môn dùng để nuôi chút súc vật thì chẳng phải là hay vô cùng à?”
“Bây giờ cũng đến lúc nên trở về đi ngủ trưa rồi.”
Tiêu Thiên chống gối đứng dậy, nhìn trái nhìn phải: “Ừm, sao lại thiếu người rồi, thủ lĩnh của các ngươi Lưu Diễm đâu?”
“Ta nhờ nàng đi trấn Thanh Viêm mang chút rượu Thanh Viêm về, để Thân Vương đại nhân nếm thử.” Chung Linh nhẹ giọng giải thích rõ: “Thật ra thì, cũng hy vọng Lưu tỷ thuận tiện tế bái trượng phu của nàng.”
Tiêu Thiên có chút bất ngờ: “Trấn Thanh Viêm? Thôn trấn mà trượng phu của nàng canh giữ đến chết trước kia là ở gần đây à?”
“Đúng vậy, ta nghĩ chắc chắn Lưu tỷ muốn nói tin tức tốt Huyết Vân lâu bị tiêu diệt cho trượng phu của nàng.” Chung Linh dè dặt cẩn thận nói: “Thân Vương đại nhân, xin đừng trách ta tự chủ trương.”