Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 31 - Dữ Nhiều Lành Ít 2

“Đáng nhắc tới là rượu của trấn Thanh Viêm thực sự uống rất ngon.”

“Bởi vì nó dùng nước suối của núi Thanh Viêm này để sản xuất, nên có phong vị khác.”

Nhìn ánh mắt cẩn thận của Chung Linh, Tiêu Thiên thở dài: “Ngươi có thể bình tĩnh chút được không, làm như ta rất đáng sợ giống như người xấu vậy ấy.”

“Hì hì...” Chung Linh mỉm cười xấu hổ, không có cách nào hết, khi Tiêu Thiên bật hỏa toàn bộ sát khí trước đây, bóng ma tâm lý mang lại cho nàng nhất thời không thể hoàn toàn biến mất được.

“Trấn Thanh Viêm...” Tiêu Thiên nhẹ giọng lầm bầm, hắn có chút hứng thú đối với trấn này.

Hắn không phải người ngu, Tiêu Thiên cảm thấy hoàn cảnh của núi Thanh Viêm này chắc chắn là đặc thù.

Nếu không thì tại sao thịt của con mồi trên núi này lại ngon hơn nhiều như vậy?

Gạo dùng nước nơi đây để nấu cố tình còn ăn ngon hơn trong cùng nhiều đến thế?

“Khí hậu nơi nào nuôi người nơi ấy.” Tiêu Thiên nhếch miệng cười: “Nếu rượu của trấn trên không tệ thì phương diện thức ăn chắc chắn cũng sẽ không khiến người ta thất vọng đúng chứ?”

“Nếu như không tệ thật, bỏ tiền ra nhờ bách tính của trấn Thanh Viêm hỗ trợ nuôi ít súc vật, phối hợp với rượu ngon, cái miệng này sau này sẽ không chịu thiệt đuâ.”

“Đi xem một chút, dẫn đường đi, ta muốn đến trấn Thanh Viêm đó thực địa khảo sát một phen.” Tiêu Thiên chỉ huy Chung Linh.

Chung Linh đưa mắt nhìn doanh trướng, thú săn xung quanh: “Vậy mấy thứ này làm sao bây giờ, nhỡ đâu chúng ta đi trấn trên, Lưu tỷ vừa lúc trở về, vậy chẳng phải là bỏ qua nhau sau?”

“Việc này đơn giản, các ngươi ở lại đây, khoảng chừng nửa canh giờ sau không nhìn thấy bọn ta và Lưu Diễm trở về thì mang theo đồ vật hồi cung.” Tiêu Thiên quay đầu, mở miệng nói với mấy mấy nữ cấm vệ bên cạnh.

Các nữ cấm vệ đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó chắp tay nói: “Thân Vương đại nhân, chức trách của bọn ta là bảo vệ cho sự an toàn của ngài, việc này...”

“Được rồi, các ngươi gộp lại đều không đánh lại tiểu nha đầu này, không cần thiết làm thế đâu.” Tiêu Thiên khoát tay, cắt lời của nữ cấm vệ: “Coi như là cho các ngươi nghỉ nửa ngày cho thật khỏe, lao động và nghỉ ngơi kết hợp mới tốt.”

Nói xong, Tiêu Thiên cũng không chờ mấy nữ cấm vệ hồi thần lại, đã rời khỏi dưới sự dẫn dắt của Chung Linh.

Đợi đến khi bóng dáng của hai người biến mất rồi, các nữ cấm vệ đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai.

“Thân Vương thật đúng là tùy hứng, đặc biệt chấp nhất đối với việc ăn và ngủ.”

“Cũng không biết rốt cuộc là bệ hạ coi trọng hắn ở điểm nào.”

“Thiếu tướng quân càng kỳ quái hơn, nàng thế mà lại cùng bệ hạ đoạt... Ưm ưm...”

Nữ cấm vệ này còn chưa nói hết lời thì đã bị đồng bạn khác vội vàng tiến lên che miệng, tránh cho nàng tiếp tục mở miệng nói lung tung.

“Nói cẩn thận, nói cẩn thận chứ.”

Trấn Thanh Viêm, đầu trấn.

Một mộ bia dựng thẳng ở bên bờ sông của cửa trấn, đồng thời còn có một pho tượng.

Toàn bộ trấn Thanh Viêm tập thể bỏ tiền xây dựng, chính là vì kỷ niệm ân nhân cứu mạng trước kia.

Thế nhưng lúc này pho tượng kia lại tràn ngập ánh sáng, trở thành tiết điểm của một trận pháp, bao trùm lên toàn bộ trấn Thanh Viêm.

“Bịch!!” Thân hình của Lưu Diễm bị đánh bay tới từ đằng xa, đập lên pho tượng của trượng phu mình rồi chảy xuống mặt đất.

Một búng máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.

“Nghe nói đoàn cấm vệ của Nữ Đế hoàng triều Đại Viêm đều là lão binh trên chiến trường, kinh nghiệm phong phú, thực lực mạnh mẽ.”

“Hôm nay xem ra, cũng chả có gì đặc biệt cả.” Người trẻ tuổi toàn thân được bao phủ dước chiếc áo bào đen đứng cách đó không xa, cả người quanh quẩn linh khí, giọng điệu đùa cợt.

Ở phía sau gã, một lão già chắp hai tay sau lưng, ánh mắt âm lãnh tập trung nhìn thôn trấn bị trận pháp bao phủ phía trước.

“Hắc Hồn điện...” Ngón tay Lưu Diễm bấu vào mặt đất, nỗi lòng đã chìm đến đáy cốc.

Trấn Thanh Viêm, dữ nhiều lành ít.

Chung Linh có ý tốt, vừa lúc hợp tâm ý của Lưu Diễm.

Nàng đi đến trấn Thanh Viêm, mua rượu trượng phu thích nhất, đang trong lúc tế bái.

Thì lại phát hiện có người bố trí trận pháp ở bên ngoài trấn Thanh Viêm, hung sát chi khí tràn ngập, rõ ràng là trận pháp hiến tế.

Người áo bào đen xa lạ ấy thế mà lại muốn hiến tế bách tính của toàn bộ trấn Thanh Viêm.

Lưu Diễm vội vã mở trận pháp phòng ngự của trấn Thanh Viêm, ra tay ngăn cản đối phương.

Mới vừa vừa động thủ thì nàng phát hiện tình huống không ổn.

Thực lực của đối phương mạnh hơn nàng!

Suy đoán sương sương thô sơ dựa vào khí tức, hẳn là vừa mới đột phá, tiến vào Phá Không cảnh nhất trọng ngũ giai.

Còn mình thì chỉ là Niết Bàn cảnh cửu trọng tứ giai.

Nàng có thể kiên trì lâu như vậy, hoàn toàn là bởi vì đối phương đang cố ý trêu chọc nàng.

Đối phương có vẻ như đã coi nàng như đối tượng để rèn luyện.

Cho đến khi đối phương phát lực, đánh bay nàng làm nàng ngã xuống đất, nàng mới nhìn thấy yêu bài bạch cốt của đối phương.

Bình Luận (0)
Comment