Ngay khi Lưu Diễm chắc chắn phải chết rồi, một đầu ngón tay bỗng nhiên đưa ra từ bên cạnh, nhẹ nhàng bắn ra.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên, mũi kiếm gần đâm thủng trái tim của Lưu Diễm thế mà lại bị đẩy lùi trở về.
Sắc mặt Cốc Hồng Mậu thay đổi kịch liệt, gã có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng đáng sợ truyền lại từ mũi kiếm.
Lực lượng quay ngược lại khiến gã lảo đảo lui về phía sau, Xuyên Tâm Kiếm trong tay suýt chút nữa thì bị tuột bay ra ngoài.
“Ngươi muốn làm gì với thủ lĩnh hộ vệ của ta hả?”
Giọng nói quen thuộc, cùng với cái chết chậm chạp không có đến khiến Lưu Diễm giật mình mở hai mắt ra.
Khi nàng mới mở mắt ra thì phát hiện không biết từ lúc nào mà Tiêu Thiên đã đi tới bên cạnh nàng.
“Thân... Thân Vương?” Lưu Diễm trợn to hai mắt, ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Tiêu Thiên phất tay, chỉ về phía gã Cốc Hồng Mậu: “Tiểu nha đầu, gọt hắn!”
“Giao cho ta.” Khóe miệng Chung Linh nhẹ nhàng nhếch lên, lúc nàng xông về phía trước cũng đã rút ra trường kiếm.
Thân kiếm như lửa, linh khí bắt đầu khởi động, nàng giống như ngôi sao băng lửa đỏ, hung hăng vọt tới Cốc Hồng Mậu đang lảo đảo lui về phía sau.
“Ban nãy chẳng lẽ là thiếu tướng quân đã thay ta ngăn cản một kích trí mạng kia ư?” Lưu Diễm hiểu ra, trong lòng chê cười mình miên man suy nghĩ.
Ban nãy nàng thế mà lại nghĩ nhầm rằng người ra tay ngăn cản công kích của Cốc Hồng Mậu sẽ là Thân Vương.
Ngẫm lại cũng không tí khả năng nào cả, Thân Vương chỉ là người thường, không hề có tu vi, làm sao có thể chống đỡ được Xuyên Tâm Kiếm trẻ tuổi, tiếng tăm lừng lẫy của Hắc Hồn điện chứ?
“Bảo ngươi đi lấy rượu, tại sao lại làm mình suýt chút nữa chết luôn thế?” Tiêu Thiên vừa hỏi vừa quan sát hai tay bị phế đi của đối phương.
Lưu Diễm nghe hắn nói như thế, còn chưa trả lời đã nhìn thấy Tiêu Thiên bỗng nhiên vươn tay nhéo cằm của mình.
Sau đó, miệng mình bị đối phương cạy mở ra, bị mạnh mẽ đút vào hai viên thuốc.
Tiếp đó hắn tùy tiện lau hai tay đầy vết máu lên người mình, không ghét bỏ chút nào.
Trong chớp nhoáng này, Lưu Diễm cảm thấy mình có một ít nhận thức mới đối với Tiêu Thiên.
“Không tốt, Thân Vương, ngươi nhanh chóng để Chung Linh mang ngươi rời khỏi đây đi.” Sau khi ngây người thì Lưu Diễm biến sắc, vội vàng mở miệng nó: “Đó là Độc Chiểu lão nhân Hướng Nguyên Bạch của Hắc Hồn điện, cường giả Giác Tỉnh cảnh thất giai!”
“Ở lại đây, sẽ chết đấy!”
Tiêu Thiên nghe thấy lo âu của Lưu Diễm thì dời mắt lên người lão giả toàn thân vận áo bào đen kia.
[Vượng Tài, cảm nhận thực lực của lão đầu này xem.] Tiêu Thiên nghĩ thầm trong lòng, ra lệnh cho hệ thống.
[Trên thực tế, mục tiêu cảnh giới là đỉnh phong Giác Tỉnh cảnh thất giai bát trọng, thuộc tính linh khí là hỗn hợp giữa nước và độc, dường như sở trường là độc công.]
Hệ thống trả lời, thay Tiêu Thiên giải đáp nghi vấn trong tích tắc.
[Đúng là kỳ kỳ quái quái, sao trong cảm nhận của ta, bất luận là thực lực của nha đầu Chung Linh này hay Lưu Diễm, kể cả của lão nhân đó đều không chênh lệch quá nhiều nhỉ?]
[Chủ nhân, bởi vì ngài quá mạnh.]
[Trước mặt ngài, bọn họ chỉ là những sinh mệnh vừa yếu ớt vừa đáng thương, chênh lệch cảnh giới không có ý nghĩa gì với ngài.]
“Hít......” Tiêu Thiên hít vào một hơi, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Nha đầu Chung Linh chỉ mới là Phá Không cảnh ngũ giai tam trọng, chắc chắn không thắng được thực lực đỉnh phong Giác Tỉnh cảnh thất giai bát trọng này.
Làm sao đây?
Muốn giải quyết phiền phức, e rằng phải tự mình ra tay, nhưng nhìn Lưu Diễm ngay bên cạnh.
Bản thân nàng là lão binh, thống lĩnh cấm vệ nội cung, nếu nàng biết được thực lực của mình thì sao có thể không nói với Nữ Đế?
Nếu Nữ Đế biết rồi thì sao có thể không sai bảo mình hỗ trợ?
Một khi mình không đáp ứng, tiền tiêu vặt bị cắt thì làm thế nào?
Cho dù mình có tiền riêng, nhưng miệng ăn núi lở, chẳng lẽ lại ra ngoài làm sát thủ tự sống nuôi mình à?
Quanh tới quẩn lui, há chẳng phải lại vòng trở về nữa hay sao!
Sắc mặt Tiêu Thiên trông hơi khó coi, hắn quay đầu nhìn Lưu Diễm, tâm trạng rất tệ.
“Thân Vương đừng lo sợ, ta liều chết cũng bảo vệ người rời đi.” Rõ ràng Lưu Diễm đã hiểu lầm khi trông thấy biểu cảm của Tiêu Thiên.
Nàng hiểu lầm rằng Tiêu Thiên bị Độc Chiểu lão nhân này dọa cho trong lòng sinh ra sợ hãi.
Nhưng thực chất là vì Tiêu Thiên không muốn một phát đập chết Độc Chiểu lão nhân này ngay trước mặt nàng.
Tiêu Thiên khá là phiền muộn, tức giận nhìn Lưu Diễm: “Ta vừa cho ngươi dùng đan dược chữa lành vết thương thì ngươi đã vội vã chịu chết rồi?”
“Ta......” Lưu Diễm vừa mở miệng cũng khẽ giật mình, nàng kinh ngạc phát hiện thương tích của mình vậy mà đã tốt lên bảy tám phần.
Hai tay bị phế bỏ đã hồi phục bảy tám phần, chỉ còn hơi khó chịu và một ít đau đớn rất nhỏ.