Chắc là đan dược mình nuốt vừa rồi đắt đỏ lắm?
E rằng đây là đan dược được bệ hạ ban cho, có tác dụng bảo mệnh.
Nhưng Tiêu Thiên lại thẳng tay cho mình uống, vậy thì xem ra vị Thân Vương này cũng không kém cỏi như trong tưởng tượng.
Trước mắt không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây.
Thiếu tướng quân Chung Linh phía trước đích thật là đang chiếm thế thượng phong, liên tục đánh lui Xuyên Tâm Kiếm Cốc Hồng Mậu kia.
Nhưng không có cách nào xem Độc Chiểu lão nhân bên cạnh như không tồn tại.
Một khi lão ra tay, cục diện sẽ nghịch chuyển trong chớp mắt.
“Thân Vương đại nhân, thiếu tướng quân có tư chất hơn người, chờ thêm một thời gian nữa, nàng nhất định sẽ trở thành trụ cột vững chắc của hoàng triều Đại Viêm.”
“Nàng không thể chết ở nơi này, ngài cũng không thể chết tại đây.”
“Lát nữa ta sẽ liều chết để tranh thủ một ít thời gian, hai người mau trốn đi, báo cáo tình trạng nơi đây ra ngoài.”
“Một khi hoàng thành mở trận pháp ra, ngay cả Độc Chiểu lão nhân này cũng không thể đánh vào được.”
“Chỉ cần kéo dài tới lúc bệ hạ trở về, đương nhiên nàng sẽ báo thù rửa hận cho chúng ta.”
Thái độ của Lưu Diễm cực kỳ kiên quyết, nàng nhặt chiến đao trên mặt đất lên rồi nhìn chằm chằm phía trước.
Tiêu Thiên ở bên cạnh nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn này của Lưu Diễm thì hết sức đau đầu.
Vừa rồi hắn ra tay cứu người là thừa dịp đối phương đang từ từ nhắm hai mắt lại nên không nhìn thấy.
Còn bây giờ, trông Lưu Diễm tinh thần tăng cao gấp trăm lần, đôi mắt trừng to như chuông đồng.
“Không hổ là đan dược của tổ chức sát thủ, hiệu quả chữa thương cũng quá tốt rồi.” Tiêu Thiên nhìn thấy Lưu Diễm từ trạng thái sắp chết vừa rồi biến thành tinh thần sung mãn như lúc này, chợt thấy nhức óc.
Mà Lưu Diễm bên cạnh hắn lại đang nhìn lom lom về phía trước: “Thiếu tướng quân trở nên mạnh hơn rồi, đó là...... Kiếm Ý Nguyên Mẫu?”
“Hả?” Tiêu Thiên quay đầu lại nhìn màn múa trường kiếm bằng một tay hết sức hoa hòe hoa sói lại còn rực lửa của Chung Linh, vẻ mặt kỳ quái: “Cái gì nguyên mẫu?”
“Một khi Kiếm Ý Nguyên Mẫu thành hình và ngưng tụ thành Kiếm Ý, người tu hành đồng cảnh nhưng chưa thành ý căn bản không phải đối thủ của thiếu tướng quân.” Lưu Diễm run giọng nói.
Trong chớp nhoáng này, nàng càng thêm kiên định với ý nghĩ để Chung Linh đưa Thân Vương Tiêu Thiên mau chóng thoát đi.
Nếu thiếu tướng quân chết ở đây thì quá đáng tiếc.
Lưu Diễm thầm nghĩ như vậy, nhìn Chung Linh đang vung kiếm nghiền ép Cốc Hồng Mậu, ánh mắt nàng đầy ngưỡng mộ.
Ngược lại, Tiêu Thiên nhìn lại chẳng hiểu ra sao, hắn không cảm thấy kiếm này của Chung Linh đặc biệt chỗ nào.
Cảm nhận duy nhất của hắn chính là nàng nghịch kiếm rất đẹp.
Tiêu Thiên không quan tâm lắm, nhưng Lưu Diễm lại rất hâm mộ.
Còn Cốc Hồng Mậu đang đối đầu trực diện với màn kiếm lửa của Chung Linh thì đang gào thét không ngớt trong lòng: “Đáng chết, tại sao, đây là tại làm sao?”
Ánh mắt gã ngập tràn oán độc và ghen ghét điên cuồng.
Tuy Chung Linh nhỏ tuổi hơn gã, nhưng cảnh giới lại vượt trên gã.
Bây giờ còn lĩnh ngộ Kiếm Ý Nguyên Mẫu?
Gã cũng dùng kiếm, nên hết sức rõ ràng ý nghĩa trong đó là gì.
Sự ghen ghét làm cho gã thoáng mất đi lý trí, kiếm trong tay tự nhiên cũng trở nên rối loạn.
Rầm!
Linh khí bị chấn nát, trường kiếm rời khỏi tay Cốc Hồng Mậu, xoay tròn trên không trung rồi đâm xuống mặt đất.
“Loại mặt hàng như ngươi mà cũng dám tới Đại Viêm giương oai à?” Chung Linh nói bằng giọng điệu kiêu ngạo, cằm hơi hất lên, nàng trở tay đâm kiếm về phía yết hầu của đối phương.
Sát chiêu ác liệt, ngọn lửa mạnh mẽ trên thân kiếm bùng lên ánh lửa.
Chiếc áo bào đỏ rực trên người tung bay phấp phới theo động tác của nàng, hệt như pháo hoa nở rộ rực rỡ.
Đây mới là thiên chi kiêu nữ thế hệ trẻ tuổi của hoàng triều Đại Viêm, thiếu tướng quân kiêu ngạo.
“Đáng chết!” Con ngươi Cốc Hồng Mậu co rút, lần đầu tiên gã cảm nhận được sự sợ hãi khi phải đối diện với cái chết, toàn thân rịn ra mồ hôi lạnh trong thoáng chốc, làm cho quần áo ướt nhẹp.
Vù!
Âm thanh chấn động đột ngột vang lên, trường kiếm vốn xông về phía yết hầu của Cốc Hồng Mậu đụng vào một tầng linh khí màu tím đen.
Linh khí màu tím đen ngăn trở một kiếm này lần nữa hóa thành tiểu xà bò lên thân kiếm.
“Không ổn.” Chung Linh hô nhỏ rồi vội vàng quẳng trường kiếm trong tay đi, bứt ra và lui lại phía sau, đi tới bên cạnh Tiêu Thiên.
Trường kiếm rơi xuống đất rồi phát ra tiếng động xèo xèo.
Thân kiếm thoắt cái loang lổ vết hoen gỉ, thậm chí hiện ra lỗ thủng do bị ăn mòn.
Cỏ xanh trên đất nơi tiếp xúc với trường kiếm lập tức héo úa, mặt đất trở nên khô cằn và bạc màu.
Kịch độc!
Thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Linh tái nhợt, nếu nàng phản ứng chậm một chút, chỉ sợ đừng mong giữ được một cánh tay này của mình.
“Nhân ngoại hữu nhân*, lần này có thể hiểu rõ rồi chứ?” Độc Chiểu lão nhân Hướng Nguyên Bạch chậm rãi cất bước đi tới bên cạnh đồ đệ Cốc Hồng Mậu.
*người giỏi ắt có người giỏi hơn
*người giỏi ắt có người giỏi hơn