Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 36 - Sao Nói Chuyện Đàng Hoàng Mà Cứ Không Nghe

Nhưng tình huống trước mắt này là sao?

Hít sâu một hơi, ánh mắt Lưu Diễm hoàn toàn kiên nghị: “Thân Vương đại nhân, chức trách của ta chính là bảo hộ sự an toàn của ngài.”

“Không bằng ngài nói bí mật cho ta, ta thay ngài lưu lại......”

Nhưng Lưu Diễm vừa dứt lời đã bị Tiêu Thiên thô bạo cắt ngang.

“Làm càn, ngươi cho rằng đầu óc của vị Hướng lão tiền bối đây hỏng rồi chắc?” Tiêu Thiên trừng mắt Lưu Diễm: “Ta sợ chết, lưu lại là để nói ra bí mật, còn ngươi không sợ chết, lưu lại đây có ích gì?”

Đương nhiên, đây chỉ là lời kịch của Tiêu Thiên.

Hắn thật sự hận không thể một cước đá bay nữ nhân ngu xuẩn này, thành thành thật thật diễn theo kịch bản của mình, cứ đi theo Chung Linh chạy thoát thân là được rồi.

Thay mình ở lại làm cái gì?

Đùa chắc.

Ngươi lưu lại cũng không đánh chết được hai con gà cùi bắp này đâu.

“Lưu tỷ, Thân Vương đại nhân có ý tốt, chúng ta đừng nên phụ lòng hắn.” Lúc này, Chung Linh cũng biết ý đồ của Tiêu Thiên bèn nhanh chóng mở miệng thuyết phục.

Rất rõ ràng, Tiêu Thiên không muốn bại lộ thực lực trước mặt Lưu tỷ, cho nên để hai người các nàng đi trước rồi hắn mới thuận tiện ra tay.

Tiêu Thiên lần nữa lên tiếng, đồng thời trừng mắt nhìn Chung Linh: “Nhanh đi đi!”

Chung Linh ngầm hiểu ám chỉ của Thân Vương đại nhân, tức tốc kéo Lưu Diễm muốn rời đi.

“Lão phu đã đồng ý đâu?” Nhưng lúc này, giọng Hướng Nguyên Bạch chợt vang lên, khiến cho bước chân của Chung Linh kéo theo Lưu Diễm trở nên cứng đờ.

Mà Tiêu Thiên cũng khẽ giật lông mày.

Một lúc sau, Tiêu Thiên ra vẻ tươi cười, tiếp tục nhìn về phía Hướng Nguyên Bạch: “Hướng lão tiền bối, đề nghị này của ta có gì không ổn ạ?”

“Không có gì không ổn cả, chỉ là lão phu đã nói rồi, ở nơi này, lời ngươi nói không tính.” Hướng Nguyên Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu thấp thoáng trêu chọc: “Ngươi không có lựa chọn.”

Tiêu Thiên im lặng một lát rồi nói tiếp: “Hướng lão tiền bối có chỗ không biết rồi, bí mật lớn này là một tình báo mà ta biết được, nó có liên quan đến chuyện Huyết Vân lâu đang điều tra!”

“Hửm?” Ba chữ Huyết Vân Lâu khiến đầu mày của Hướng Nguyên Bạch khẽ run lên.

Lão cũng càng thêm nóng lòng. Lẽ nào bí mật này thật sự liên quan đến tình báo mà Hắc Hồn điện bọn họ nắm được?

Tiêu Thiên nhìn động tác nhỏ của Độc Chiểu lão nhân trước mặt, trong lòng biết lời này của mình đã khiến lão động lòng.

Rèn sắt khi còn nóng, Tiêu Thiên bám sát theo nói: “Thế nên Hướng lão tiền bối, ngài thả hai người các nàng rời đi, ta đương nhiên sẽ biết gì nói nấy, đã nói là nói hết.”

“Vả lại, sau khi ngài thả hai người này, ta lại càng vững tin ngài sẽ đồng ý tha cho ta một mạng.”

“Ta còn nắm được một số bí ẩn nhỏ đặc biệt, hoàn toàn có thể nói ra một lượt, lấy đó làm thành ý.”

Giờ phút này, sắc mặt của Lưu Diễm ở đằng sau đang hết sức bi thương căm phẫn.

Tiêu Thiên hiện tại có chút hèn mọn, thậm chí là nịnh nọt, tất cả những việc này đều là vì giữ lại tính mạng của mình và Chung Linh.

Nàng biết rất rõ tác phong làm việc của Hắc Hồn điện, một khi Tiêu Thiên thật sự nói bí mật ra, khẳng định cũng không sống tiếp được nữa.

Nàng tin tưởng Tiêu Thiên cũng biết đạo lý này.

Nhưng hắn chấp nhận hi sinh chính mình để cứu nàng và thiếu tướng quân.

Vậy mà vừa rồi nàng còn nghi ngờ và trách cứ hắn.

Đúng là không ra gì.

“Tiêu Thiên, ngươi nói quả thực rất hay, nhưng đáng tiếc, ngươi dựa vào đâu mà cò kè mặc cả với lão phu?” Hướng Nguyên Bạch vẫn một mực lắc đầu từ chối đề nghị của Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên rất bất ngờ, hắn ngẩng đầu lên, trưng ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Lão phu là một trong lục tà của Hắc Hồn điện, cách làm việc xưa nay đều là tùy tâm sở dục*.” Hướng Nguyên Bạch cười nhạo nhìn Tiêu Thiên đang sững sờ, vuốt râu nói.

*thích gì làm nấy

*thích gì làm nấy

“Chỉ có một lựa chọn bày ra trước mặt ngươi, nói ra hết thảy những gì ngươi biết.”

“Nếu như nội dung ngươi nói làm cho lão phu vui vẻ, giữ cái mạng chó của ngươi lại hầu hạ bên người ta cũng chưa hẳn là không thể.”

Hướng Nguyên Bạch vừa dứt lời, bốn phía trở nên lặng ngắt trong chớp mắt.

Chung Linh đập một bàn tay lên trán, nàng cảm thấy đời này của vị một trong lục tà của Hắc Hồn điện này coi như xong rồi.

Về phần Lưu Diễm vốn không hề biết chân tướng, thế nên nàng phẫn nộ gào thét: “Hướng Nguyên Bạch, ngươi đúng là khinh người quá đáng, ngươi......”

Tiếng gào thét của Lưu Diễm còn chưa dứt thì nàng cảm thấy tình huống xung quanh có chút không đúng.

Thật yên tĩnh......

Thậm chí là yên tĩnh quá mức!

Lưu Diễm cúi đầu xuống, phát hiện ra lúc này rượu sóng sánh trong vò rượu vỡ vụn vậy mà phảng phất như đã đông cứng lại.

Cực kỳ quỷ dị.

“Ha ha ha......”

Tiếng cười đột ngột vang lên, quanh quẩn ở lối vào của trấn Thanh Viêm này.

Lưu Diễm ngẩng đầu nhìn phía trước, trông thấy người bật cười chính là Tiêu Thiên.

Bình Luận (0)
Comment