Tiêu Thiên vừa cười vừa lắc đầu chỉ vào Hướng Nguyên Bạch đang đứng đối diện: “Lão già sống dai nhà ngươi, thật sự khiến cho ta không còn lời nào để nói.”
“Ngươi......” Nghe thấy Tiêu Thiên thế mà dám cả gan mắng chửi mình, lòng Hướng Nguyên Bạch dâng lên cơn giận dữ, đang lúc lão muốn ra tay dạy dỗ đối phương một chút.
Thình lình, lão cảm thấy cả người mình lạnh như băng, toàn thân bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh.
Như thể là bị thứ gì đó rất khủng khiếp để mắt tới, toàn bộ cơ thể đã thoát khỏi tầm kiểm soát của bản thân.
Uy áp đáng sợ lấy Tiêu Thiên làm trung tâm, nghiền ép về phía trước.
Hướng Nguyên Bạch bị dọa đến toàn thân run cầm cập, lảo đảo lùi lại, không thể tin nhìn Tiêu Thiên trước mặt.
“Ngươi...... Ngươi......” Hướng Nguyên Bạch run rẩy, hai mắt trợn trừng về phía Tiêu Thiên đối diện.
Thân Vương Đại Viêm vốn là phế vật trước mắt lão, giờ khắc này lại hệt như Ma Chủ bùng lên sát khí che khuất bầu trời, sắp sửa mang đến hủy diệt vô cùng vô tận.
Khí cơ của đối phương tràn ngập ra từ bên trong cơ thể, thậm chí bóp méo không gian.
“Ta thật sự không hiểu nổi, đầu óc cả đám các ngươi đều có bệnh à, nói chuyện đàng hoàng......”
“Mà cứ không muốn nghe chứ gì??” Trong cơn giận dữ, Tiêu Thiên bỗng giẫm một cước xuống đất.
Răng rắc!
Mặt đất nứt toác, bụi đất văng lên tung tóe từ trong vết nứt vỡ vụn.
Lực đạo cực kỳ kinh khủng kéo dài dọc theo vết nứt, hai ngọn núi bên cạnh trấn Thanh Viêm tách ra từ chính giữa.
Vô số chim muông sợ hãi bay tán loạn.
Một cước làm nứt hai ngọn núi.
Hướng Nguyên Bạch thấy vậy thì tê dại da đầu, cuối cùng hai chân run lẩy bẩy, không nhịn được đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Tiêu Thiên nhìn Hướng Nguyên Bạch trước mặt, cơn bực bội dâng lên trong lòng.
Quả thực hắn không rõ tại sao người ở thế giới này lại không chịu nói đạo lý thế không biết?
Tiêu Thiên ngồi xổm trước mặt Hướng Nguyên Bạch, cúi đầu thở dài.
“Ta thật sự không muốn để lộ thực lực bản thân, chỉ đơn giản muốn kiếm cái cớ để thống lĩnh cấm vệ này rời đi.”
“Chẳng lẽ yêu cầu này làm ngươi khó xử lắm à?”
Nói tới đây, Tiêu Thiên nhìn Hướng Nguyên Bạch im thin thít đối diện, lão chỉ biết run lẩy bẩy nhìn mình.
Lửa giận trong lòng lập tức không ngăn được nữa mà ào ào tuôn ra, hắn giơ tay quất tới một bạt tai.
Bốp!
Hướng Nguyên Bạch thân là Giác Tỉnh cảnh thất giai, cũng coi như thân kinh bách chiến, lão căng thẳng kích phát linh khí hộ thể.
Nhưng thứ đó vốn vô dụng trước bạt tai này của Tiêu Thiên, thế là lão bị tát đến nổ đom đóm mắt.
“Đang hỏi ngươi đấy, trả lời đi!”
Hướng Nguyên Bạch che gương mặt đang sưng tấy có thể thấy bằng mắt thường lại, sợ hãi rụt rè mở miệng: “Ta...... Ta...... đều là hiểu lầm thôi, tiền bối.”
Bốp!!
Tiêu Thiên lại tặng thêm một bạt tai: “Ta mới chừng hai mươi, ngươi có biết cách nói chuyện không thế, hử?”
“Thật xin lỗi vị đại nhân đây, ta......”
Bốp!
Tiêu Thiên bất chợt quăng thêm cái tát nữa: “Nói chuyện lớn tiếng tí, ta không nghe được.”
“......” Khóe miệng Hướng Nguyên Bạch tràn ra máu tươi, lão siết chặt hai tay, sau khi hít vào một hơi thật sâu rồi hô lên, “Đại nhân, ta......”
Bốp! Bốp! Bốp......
Tiêu Thiên tiện thể trở tay tiếp tục vỗ bôm bốp vào mặt Hướng Nguyên Bạch: “Ngươi rống lớn tiếng như vậy làm gì, có biết dọa tới ta rồi không?”
Hướng Nguyên Bạch ngồi sụp xuống đất, lão bị Tiêu Thiên đánh cho ngây ngốc.
Đây là sỉ nhục trắng trợn.
Bạt tai này không hề đau đớn như những trận chém giết của mình, nhưng âm vang lại rất đáng sợ.
Tiêu Thiên hung hăng chà đạp tôn nghiêm của mình trên mặt đất, liều mạng chà xát.
Nhưng Hướng Nguyên Bạch hết lần này tới lần khác vẫn không dám phản kháng, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng nhục nhã, không ngừng mở miệng cầu xin Tiêu Thiên tha thứ.
“Thiếu...... thiếu tướng quân, rốt cuộc chuyện này là sao đây?” Giọng nói Lưu Diễm run cả lên, nàng nhìn về phía trước rồi liều mạng tự véo mình, nghi ngờ liệu có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Độc Chiểu lão nhân Hướng Nguyên Bạch ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì.
Rõ ràng vừa rồi lão còn đang nhục mạ và bức ép Thân Vương đại nhân.
Nhưng chỉ mới chớp mắt mà Thân Vương tay trói gà không chặt đã lắc mình biến hoá thành Đại Ma Vương, đánh tới tấp khiến cho Hướng Nguyên Bạch phải đau khổ van lơn chẳng khác gì con chó già.
Đặc biệt là hai ngọn núi bên cạnh bị một cước của Tiêu Thiên đập mạnh tới mức nứt toác, quả thực cứ như ảo mộng làm người ta khó có thể tin được.
“Chính là như tỷ thấy đó, Thân Vương đại nhân cực kỳ mạnh.” Chung Linh vỗ vỗ Lưu Diễm, vẻ mặt thành thật: “Cho nên tỷ tuyệt đối đừng nói cho bệ hạ biết thực lực chân chính của Thân Vương đấy nhé.”
“Nếu không, tỷ sẽ biến thành kẻ vong ân phụ nghĩa.”
Lưu Diễm nhìn biểu cảm bình tĩnh của Chung Linh, thoáng chốc bừng tỉnh.
Thì ra thiếu tướng quân đã sớm biết, khó trách tính tình nàng biến đổi lớn đến vậy, Tiêu Thiên nói gì đều nghe theo răm rắp.