"Yên tâm đi, những linh thạch này là người khác không cẩn thận đắc tội ta, bồi thường cho ta." Tiêu Thiên biết Chung Dương Minh lo lắng cái gì, kêu ông yên tâm sử dụng.
Chung Dương Minh rất giật mình: "Ai đắc tội Thân Vương người, lại phải bồi nhiều tiền như vậy?"
"Haiz, đó đều là chuyện trước kia." Tiêu Thiên khoát tay, nói nhỏ, "Chuyện này ngươi đừng đi rêu rao, ngàn vạn lần đừng nói là ta cho."
"Đây chính là tiền riêng, để bệ hạ biết không tốt lắm."
Nét mặt Tiêu Thiên nghiêm túc, đưa nạp vật giới đến trước mặt Chung Dương Minh.
Chung Dương Minh nghe thấy hai chữ tiền riêng, lộ ra biểu cảm nam nhân mới hiểu, trịnh trọng cầm nạp vật giới trong tay: "Thân Vương xin yên tâm, ta nhất định giữ bí mật."
"Như vậy, ta an tâm rồi." Sau khi Tiêu Thiên gật đầu, thở dài, "Phải biết rằng, khoản tiền riêng này không dễ dàng lấy được."
"Ngươi căn bản không thể tưởng tượng, rốt cuộc đám người kia ép buộc ta làm chuyện gì......"
Chung Dương Minh hít một luồng khí lạnh, nhìn gương mặt tuấn dật của Tiêu Thiên, giống như nghĩ tới rất nhiều chuyện đáng sợ.
Sau khi Chung Dương Minh điều chỉnh lại tâm trạng, ông vươn tay vỗ vai Tiêu Thiên: "Thân Vương đại nhân, ta...... ta thay dân chúng của Nam Cương tương lai, cảm ơn cái giá mà người đã trả."
"Đâu có, về sau làm chút đồ ăn ngon là được." Tiêu Thiên nghĩ thông suốt, lộ ra nụ cười.
"Yên tâm, nhất định!"
Hai nam nhân nhìn nhau không nói gì, lộ ra nụ cười.
Duy chỉ có Chung Linh và Lưu Diễm bên cạnh biết nội tình, biểu cảm vô cùng kỳ quái.
Các nàng nhìn Chung Dương Minh một dáng vẻ cảm động rớt nước mắt, không biết nên dùng từ gì hình dung tâm trạng của mình.
Nhất là lời nói của Thân Vương đại nhân, nếu để người của Huyết Vân lâu nghe được, chỉ sợ sắp tức chết mà sống lại.
Cái gì gọi là ép buộc người làm một vài chuyện?
Tiêu diệt cả Huyết Vân lâu cũng tính là bị ép buộc hả?
Tình huống bình thường có ai ép buộc một người tiêu diệt cả nhà của mình không?
Hơn nữa, chuyện bồi thường này......
Càng vô lý hơn, rõ ràng là sau khi Tiêu Thiên xử lý sạch đám sát thủ đó tự mình lấy.
Người khác đều chết sạch, chui ở đâu ra bồi thường cho người?
Điểm để nói móc nhiều lắm, Chung Linh và Lưu Diễm có một bụng lời nói đều không cách nào nói.
"Nhưng mà, nếu đã nói đến chỗ này rồi thì Chung Thượng Thư dự định tiêu tiền riêng này của ta như thế nào vậy?" Tiêu Thiên lại rót cho mình một ly rượu thanh viêm, sau khi hỏi lại hớp một ngụm.
Chung Dương Minh hơi sửng sốt, nhưng nghĩ đến tiền này là người ta đưa ra, muốn biết chi tiết trong đó, cũng hợp lẽ thường.
"Đương nhiên là mua lương thực và vật phẩm đưa đi cứu trợ vùng thiên tai, hơn nữa bỏ vốn xây dựng nhà lâm thời, để bọn họ có chốn nương thân."
"Chờ qua đợt mùa vụ này, sau khi có thu hoạch, bọn họ có thể ổn định cuộc sống ở đây."
Tiêu Thiên nhíu mày, lắc đầu: "Ngươi như vậy không được, quá lãng phí, hơn nữa dễ dàng gặp chuyện không may."
"Lời này của Thân Vương có ý gì?" Chung Dương Minh hơi bất ngờ.
"Tại sao không thử cung cấp công việc để xóa đói giảm nghèo, cách này không tốt sao?" Tiêu Thiên kỳ quái hỏi lại.
Chung Dương Minh sửng sờ tại chỗ, trong miệng nhắc tới lời nói của Tiêu Thiên: "Cung cấp công việc để xóa đói giảm nghèo?"
"Lưu dân ở Nam Cương này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người đúng không?" Tiêu Thiên nói đến đây, chỉ vào nạp vật giới trong tay Chung Dương Minh, "Tại sao không dùng tiền này để thuê bọn họ làm việc chứ?"
"Cái này...... cái này...... Chúng ta cứu trợ thiên tai, sao có thể thuê người khác?" Chung Dương Minh há miệng, còn chưa nói tiếp, đã bị Tiêu Thiên cắt ngang.
"Tại sao không thể, ngươi trực tiếp tiêu tiền để bọn họ có chỗ ăn chỗ ở, để một đám người đông nghịt nhàn rỗi tụ tập một chỗ."
"Nhàn rỗi sẽ dễ dàng nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ nhiều rồi sẽ xảy ra chuyện không may."
"Chi bằng đổi khoản tiền mua lương thực và vật phẩm này thành tiền công để thuê bọn họ sửa cầu sửa đường, khai khẩn đất hoang."
"Cứ như vậy, không chỉ giúp cho những lưu dân ăn no bụng, còn để cho bọn họ giúp Đại Viêm xây dựng, cớ sao không làm?"
"Hơn nữa làm việc này, phát tiết tinh lực dư thừa, muốn làm ầm ĩ cũng không có sức lực."
"Ngoài ra, tốt nhất nên phân nhỏ những lưu dân này ra, xếp vào các huyện thị trấn, tốt nhất là tách các đồng hương ra, tránh cho người quen tụ cùng một chỗ thêm can đảm gây chuyện."
"Lại dùng cách cung cấp công việc để xóa đói giảm nghèo, để bọn họ dung nhập các nơi, chẳng phải là càng tốt hơn sao?"
"Cứ như vậy, khoản tiền này mới xem như tiêu đúng chỗ, còn có thể giải quyết càng nhiều vấn đề, làm càng nhiều chuyện, không tốt sao?"
"Ngươi tỉ mỉ phân tích xem!" Tiêu Thiên nói xong rồi uống một hơi cạn sạch.
Chuyện tốt làm đến cùng, tiễn phật tiễn đến tây.
Tiêu Thiên muốn hoạt động cái miệng, giúp Chung Dương Minh xử lý sự việc, sau đó hắn sẽ yên tâm giúp mình làm cơm.
Chung Dương Minh lại như bị sét đánh, suy nghĩ lời nói của Tiêu Thiên.
Hắn càng suy nghĩ, càng cảm thấy cách làm này tốt.
"Tuyệt nha, kế sách này quả nhiên là......" Cuối cùng Chung Dương Minh vỗ mạnh đùi, nhìn Tiêu Thiên khiếp sợ nói không ra lời.