Hắn thật không ngờ Thân Vương đại nhân trước mắt này có trí tuệ như thế.
Ra tiền còn giúp vạch ra kế hoạch, quả thực là một bước đến nơi.
"Thân Vương, sau này thèm ăn cứ việc gọi ta." Chung Dương Minh vung tay, vỗ ngực cam đoan, "Chuyện khác ta không dám nói, tay nghề này cả hoàng triều Đại Viêm, ta nói thứ nhất, không ai dám xưng thứ hai."
Lúc này trên mặt Tiêu Thiên nở nụ cười.
Hắn nói nhiều như vậy chính là chờ câu này, nâng chén với Chung Dương Minh ý bảo: "Sẽ đợi, bổn vương muốn ăn bữa khuya!!"
"Không thành vấn đề, ha ha ha!"
Hai nam nhân lại nhìn nhau cười.
Trên mặt Chung Linh và Lưu Diễm bên cạnh thì lộ vẻ khiếp sợ, nhìn Tiêu Thiên không rời mắt.
Giống như lần đầu tiên các nàng quen biết Tiêu Thiên.
Hoàng triều Đại Viêm, chiến trường Bắc Cương.
Chiến cuộc chiến trường đã sớm ngừng, Chung Lệ Song đứng ở phía trên quan tường, nét mặt nghiêm trọng.
Bệ hạ còn bị bao vây trong màn chắn huyết sắc phía xa đó.
Người Man đã sớm ngừng công thành, chém giết không làm không sợ.
Bọn họ tiến công phía nam, mục đích chính là dụ dỗ Tử Nhược Yên ngự giá thân chinh, sau đó Giả Tu ra tay bao vây nàng, hoàn thành giao dịch với Hắc Hồn điện.
Lần nữa tiến công chính là vứt bỏ tính mạng của mình không công, không hề có ý nghĩa.
Giữa không trung......
Hai tay Giả Tu cầm cốt trượng, khoanh chân ngồi giữa không trung, lão duy trì tư thế này đã được ba ngày rồi.
Trong ba ngày, trong Nhiên Huyết Phong Linh trận vẫn chưa có dị trạng gì.
Nữ Đế Tử Nhược Yên kia ngồi khoanh chân, kiếm đặt trên đầu gối, vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy đã giằng co hết ba ngày.
"Hửm?" Ngay giờ phút này, sắc mặt Giả Tu bỗng nhiên kịch biến, nhìn về phía trước.
Nhiên Huyết Phong Linh trận trước mắt lão bỗng nhiên kịch liệt rung động.
Tử Nhược Yên cũng không ra tay, vẫn ngồi khoanh chân tại chỗ.
Làm cho màn chắn Nhiên Huyết Phong Linh trận dao động, nguyên nhân dĩ nhiên là khí cơ của đối phương tràn ra, đang không ngừng xung kích màn chắn.
Thấy rõ ràng mọi chuyện xảy ra trong màn chắn, Giả Tu quá sợ hãi, không nhịn được kêu lên: "Điều này sao có thể, ngươi còn trẻ, chẳng qua mới hai mươi tuổi."
"Hiện giờ, lại sắp hoàn thành siêu thoát, đi tới con đường Nhập Thánh?"
"Bất khả tư nghị, hai mươi tuổi Siêu Thoát cảnh bát giai đã vang dội cổ kim, ngươi đã là lịch sử của vực Nam Hoang."
"Hiện tại, ngươi còn muốn phá vỡ cực hạn, trở thành Nhập Thánh cảnh cửu giai trẻ tuổi nhất thiên hạ sao?"
"Tử Nhược Yên, ngươi không hổ là một thế hệ Nữ Đế danh chấn thiên hạ, tiến vào con đường Nhập Thánh cảnh, trở thành Thánh cảnh sắp tới."
"Sau hôm nay, tương lai không lâu, sẽ có thêm một cường giả Thánh cảnh."
Giả Tu đã không có cách nào ổn định tâm trạng của mình, Tử Nhược Yên quá trẻ, thiên tài như thế có lực xung kích quá lớn với một lão già như lão.
Gần như trong nháy mắt, tâm cảnh của Giả Tu gần như sắp sụp đổ.
"Trốn, không thể ở lại nữa, một khi nàng ta hoàn thành đột phá, ta chết chắc không thể nghi ngờ."
"Nhiên Huyết Phong Linh trận này của lão phu, đã bao vây nàng ta, cũng bảo vệ nàng ta, thật sự là tạo hóa trêu người."
Trận pháp do mình chế tạo ra, lại cản trở lão ra tay cắt ngang khả năng đối phương đột phá.
Giả Tu không chút do dự, thu cốt trượng, xoay người bỏ chạy, linh khí trong cơ thể phát ra vô cùng mau.
Gần như trong nháy mắt, đã biến mất tại chỗ, hóa thành lưu quang biến mất ở chân trời.
Lúc hắn rời đi, đồng thời la lên: "Nhanh chóng rút lui, về nước."
Lời nói của Thánh Sư chính là đạo lý lớn nhất trên đời này đối với người Man của Man quốc.
Một đám người Man không cần nghĩ ngợi, quay đầu bỏ chạy.
"Hừ!" Tiếng hừ vang lên, Tử Nhược Yên đột nhiên mở mắt, trong đồng tử tràn đầy màu băng lam, mơ hồ còn có từng sợi kim quang.
Khi nàng mở mắt, khí cơ trong cơ thể lại tiếp tục kéo lên, hơn nữa không ngừng hiện lên tiếng vỡ vụn.
Đại biểu cho xiềng xích của quy tắc thiên đạo, leng keng hiện lên trên người nàng.
Linh đài hư ảo hiện lên, phía trên bị một xiềng xích gắt gao khóa chặt.
Răng rắc!
Tiếng phá nát vang lên, xiềng xích trên linh đài đứt đoạn, khí tức trong cơ thể Tử Nhược Yên rốt cuộc không ức chế được, điên cuồng đâm thủng trời cao.
Kiếm ý lạnh như băng xông thẳng lên trời.
Rầm!
Chỉ riêng kiếm ý lạnh thấu xương phát ra đã khiến cho màn chắn bốn phía vốn thuộc về Nhiên Huyết Phong Linh trận đột nhiên văng nứt vỡ.
"Lão già kia trốn nhanh thật." Bóng dáng Tử Nhược Yên đứng lặng trong huyết sắc vỡ vụn, trường kiếm trong tay nàng mơ hồ có ánh sáng màu xanh thẳm lóe ra.
Vù!
Tử Nhược Yên nâng tay, chém ra một kiếm về phía cách đó cực xa.
Kiếm khí lạnh như băng tản ra hàn ý lạnh thấu xương, ngang trời cao, bay nhanh về phía chân trời xa xa.
Kiếm khí xẹt qua mang theo không khí lạnh, nhân tiện bao trùm chiến sĩ người Man chạy trốn.
Trong phút chốc đóng băng ngàn dặm, sổ số chiến sĩ người Man thành tượng băng, cuối cùng bị kiếm khí ẩn chứa đánh nát.