"Muốn sống cũng dễ thôi, chỗ ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi." Lương Thú vừa trở tay lại, đầu ngón tay đã kẹp một bọc giấy: "Hòa cái này vào nước, hắt xuống võ trường của Nữ Đế."
"Việc này không khó, chỉ cần ngươi chịu làm, chẳng những có thể giữ mạng, còn có thể…"
"Được thôi!" Lương Thú còn chưa thi triển công phu vừa cưỡng ép vừa dụ dỗ, Tiêu Thiên đã vươn tay cầm lấy bọc giấy, nhét vào ống tay áo.
"..." Lương Thú trầm mặc một thoáng, lại lấy một bình ngọc ra: "Ngoài miệng đồng ý không tin được, chỉ cần ngươi…"
Tiêu Thiên cướp bình ngọc về phía mình, mở nắp, nuốt độc dược trong bình xuống bụng.
"Giờ cho ta đi được chưa?" Tiêu Thiên đóng nắp bình độc dược, trả lại cho Lương Thú, vẻ mặt chân thành: "Ta sợ kéo dài thời gian sẽ khiến các nữ cấm quân nghi ngờ. Không tiện giúp ngươi làm việc."
Lương Thú đứng đực ra không nói, đần mặ nhìn Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên thấ thế thì cau mày.
Hắn ghét kêu đánh kêu giết lắm rồi, chỉ muốn tùy tiện ứng phó, sau đó về ăn thịt quay, uống chút rượu, làm một vị Thân Vương nhỏ vui sướng thôi.
Hắn phối hợp đến mức này, sao người trước mắt còn không có động tĩnh?
Nhưng không phải là người ta ngó lơ hắn.
Mà là thao tác của Tiêu Thiên khiến ý tưởng của Lương Thú bị cắ ngang.
Bài này không có trong chương trình thầy ơi!
"Vô liêm sỉ!"
Trong Linh Liên Lung trận, Chung Linh nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Thiên.
"Bệ hạ thật sự mắt mù mới chọn nam nhân không có cốt khí như ngươi!"
"Ngài ấy có gì tốt đều giữ lại cho ngươi, nghĩ mọi cách che chở ngươi chu toàn. Ngươi lại báo đáp ngài ấy như thế à?"
Lương Thú nghe Chung Linh thóa mạ mới phục hồi tinh thần, gương mặt sẹo dữ tợn nở nụ cười đáng sợ.
Hắn ta thân thiết vỗ vai Tiêu Thiên: "Ngu xuẩn, Thân Vương làm vậy gọi là kẻ thức thời đương trang tuấn kiệt, cách làm của người thông minh."
"Ngươi tưởng ai cũng ngu xuẩn như ngươi và nương của ngươi, còn chưa nhìn rõ tình hình Đại Viêm hoàng triều à?"
Chung Linh siết nắm tay không nói, trái tim chìm tới đáy cốc.
Lương Thú nói không sai, Đại Viêm hoàng triều loạn trong giặc ngoài, vô cùng bấp bênh.
Hôm nay Huyết Vân lâu cũng bắt đầu nhúng tay…
"Uống độc rồi, cũng nghe ngươi phân phó rồi. Ta đi được chưa?"
Giọng nói bình thản của Tiêu Thiên cắt ngang suy nghĩ của Chung Linh.
"Đương nhiên là được, mời Thân Vương tự nhiên." Lương Thú vươn tay về phía trước làm tư thế mời.
Nhưng Tiêu Thiên lại không rời đi ngay, ngược lại chỉ vào Chung Linh cạnh đó: "Để nàng đi cùng ta, nếu không sẽ gợi lòng nghi ngờ của người khác. Cho nàng uống thuốc độc cũng được."
Nha đầu ngốc này vì cứu hắn mới rơi vào tròng, Tiêu Thiên không thể làm như không thấy.
"Đừng có mèo khóc chuột, ta không cần ngươi cứu!" Lời này của Tiêu Thiên khiến Chung Linh cảm thấy chịu sỉ nhục, buồn bực la lên.
Tiêu Thiên không nhìn nha đầu ùy hứng này kêu gào, yên lặng nhìn Lương Thú.
Lương Thú cũng nhìn Tiêu Thiên, cười khẩy nói: "Chuyện này thì không được, ta có tư thù với tiểu tiện nhân này, muốn tiện đường giải quyết luôn."
"..." Tiêu Thiên trầm mặc một lát, lại nói: "Nếu ngươi không đồng ý thì ta không làm nữa."
Lời này khiến toàn bộ người ở đây ngẩn ra.
Bọn họ thật sự không hiểu nổi, lúc trước Tiêu Thiên còn rất phối hợp, sao tự nhiên lại cứng đầu rồi.
"Ngươi uy hiếp ta?" Lương Thú nheo hai mắt, giọng nói bất thiện.
Tiêu Thiên lắc đầu: "Không phải uy hiếp, chỉ là đưa ra kiến nghị thôi. Ta bình yên vô sự trở lại, Chung Linh âm thầm bảo vệ ta lại mất tích sẽ khiến người nghi ngờ, bất lợi cho việc thi triển kế hoạch."
"Ta cũng vì hoàn thành kế hoạch cho tốt, lấy được thuốc giải, giữ mạng nhỏ của mình thôi."
"Chúng ta nhìn nhận thực tế, nói đạo lý đi. Ngươi không đồng ý thì ta làm việc cho ngươi quá mức phiêu lưu, lại còn nguy hiểm đến tính mạng."
"Đằng nào chả chết, không bằng chết luôn ở đây."
Chung Linh cau mày nhìn Tiêu Thiên, bỗng nhiên cảm thấy không nhìn thấu người này.
Ngươi nói hắn rất sợ chết, nhưng từ đầu tới cuối vẻ mặt hắn vẫn luôn lạnh nhạt.
Một người bình thường có thể giảng đạo lý với Lương Thú trong tình huống hiện tại sao?
"Được. Vậy ngươi cứ ở đây chờ độc phát thân vong là được rồi." Lương Thú nghe Tiêu Thiên nói vậy cũng chỉ cười mỉa.
Vẻ mặt Tiêu Thiên hơi cứng đờ, tiếp tục nỗ lực: "Chúng ta đều bình tĩnh một chút. Ngươi cũng đừng giận dỗi, suy nghĩ cẩn thận, ta…"
"Không lựa lời thì câm mồm đi. Lão đại nể mặt ngươi, ngươi lại dám không biết tốt xấu vênh mặt ở đây à?" Sát thủ vừa bắt Tiêu Thiên về hùng hồ quát.
Hắn ta tiến lên, vươn tay nắm lấy tóc của Tiêu Thiên.
Cùng lúc đó, hắn vung quyền nện thẳng vào bụng Tiêu Thiên.
Chung Linh trong Linh Liên Lung trận gần đó cũng không hiểu nổi Tiêu Thiên: "Ngươi giảng đạo lý với kẻ địch thì thằng nào nghe ngươi. Giờ biết mùi chưa hả?"
Nhưng phong cách ngu ngơ ngây ngốc của Tiêu Thiên lại khiến hảo cảm của Chung Linh tăng lên đôi phần.
Nàng đoán chừng Tiêu Thiên thành thật phối hợp như vậy chắc là có nguyên nhân gì khác.