Nói không chừng là muốn thoát khốn cảnh trước, sau đó về hoàng thành tìm bệ hạ thương lượng đối sách, kiếm thuốc giải độc sau?
Chung Linh càng nghĩ thì hai mắt càng sáng, ngẩng đầu lo lắng phía Tiêu Thiên.
Thân Vương chỉ là người thường, không có tu vi, không biết có thể chịu nổi đòn hiểm của chúng không.
Nhưng lúc Chung Linh ngẩng đầu thì lại giật mình.
Thân Vương Tiêu Thiên mà nàng ta tưởng là người thường bị sát thủ Huyết Vân lâu đánh một quyền ngay giữa bụng lại có thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cứ như không ảnh hưởng gì cả.
Sao lại thế?
Tên sát thủ kia cũng sửng sốt, nhìn Tiêu Thiên đang nghiêng đầu tránh khỏi tay mình.
Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh băng ẩn chứa sát khí khủng bố vang vọng bên tai mọi người.
"Ta nói chuyện đàng hoàng, các ngươi không nghe, cứ phải động thủ động cước mới được à?" Gương mặt lạnh nhạt của Tiêu Thiên như tràn đầy băng sương, đáy mắt lóe tia sáng đỏ tươi.
"Chưa kể…"
"Lão tử ghét nhất người khác chạm vào tóc mình!"
Tiêu Thiên nổi giận vung quyền đánh thẳng sang bên cạnh, sát thủ Huyết Vân lâu lão tứ gần trong gang tấc bị quyền kình khủng bố đánh tan trong chớp mắt.
Một cường giả Phá Không Cảnh ngũ giai cứ thế bốc hơi.
Rầm rầm ầm!
Một quyền giận dữ của Tiêu Thiên chẳng những đánh bay hơi tên sát thủ kia, quyền kình cuồng bạo chẳng khác nào cơn lốc, hất tung đất đá trong sơn cốc.
Quyền kình vặn vẹo dưới đất đánh ra từng khe rãnh như mấy con sông, dư uy không giảm đánh mạnh lên vách núi.
Sơn cốc vốn hơi mờ tối lập tức sáng sủa hẳn lên.
Bởi vì bên đoạn núi bên trên đã bị một quyền này đánh toang hoác ra rồi.
Đất đá lăn rầm rầm vào sơn động kéo theo ánh mặt trời, giống như thánh quang chiếu lên chỗ đám người Tiêu Thiên vậy.
"Vì sao?" Tiêu Thiên lắc đầu, vung tay tát mạnh sang bên cạnh.
Cuồng phong dữ dội nháy mắt đánh cho hai sát thủ khác tan thành sương máu.
Chưởng phong như sóng biển vô hình, khiến rừng cây gần đó đều cuộn trào dâng lên.
Cả một tòa núi nguy nga, vì một chưởng của Tiêu Thiên đi ngang qua mà hổi cho nghiêng ngả đổ gãy.
"Ta chỉ muốn làm một Thân Vương nhàn tản hưởng phúc, sống cuộc đời an nhàn bình đạm thôi."
"Ban nãy ta còn nói chuyện đàng hoàng với ngươi, cũng rất phối hợp ngươi."
"Ta giảng đạo lý cho ngươi, đưa ra kiến nghị hợp lý. Sao ngươi lại không nghe?"
"Ta đã quyết định sẽ không ra tay xuất thủ, giúp mọi người làm điều tốt, sao cứ ép ta phải ra tay?"
Tiêu Thiên cúi đầu, quan sát Lương Thú đã xụi lơ dưới đất.
Hiện tại, trong mắt Lương Thú, người đối diện đã không phải người nữa rồi.
Rõ ràng là một… ác ma đắm mình trong sát ý đỏ tươi như thực chất!
Trước mắt như có một biển máu đỏ sẫm ập thẳng vào mặt, chặn ngang cổ họng Lương Thú, khiến hắn ta không tài nào thở được.
"Ta sai rồi, ta biết sai rồi, van cầu ngươi bỏ qua cho ta."
Lúc này gương mặt dữ tợn của Lương Thú chỉ có kinh hoảng, nước mắt nước mũi tùm lum.
Bên dưới… còn chảy ra chất lỏng màu vàng.
Sợ đái ra quần!
Tiêu Thiên không trả lời hắn ta, chỉ là yên lặng nhìn, thả ra khí tức.
Lương Thú quỳ dưới đất hoảng sợ phát hiện cơ thể mình dần tan biến, vươn tay muốn bắt lấy Tiêu Thiên.
Hắn ta chưa kịp đụng tới Tiêu Thiên, toàn thân đã hóa thành tro bụi.
Không lưu lại bất cứ vết tích nào chốn thiên địa này.
Tiêu Thiên thu liễm khí tức, âm trầm xoay người.
Chung Linh đứng trong Linh Liên Lung trận cũng đã sợ đến lạnh run cả người…
Σ(o д o)?
Đặc biệt là khi thấy Tiêu Thiên đi tới, vươn tay về phía nàng ta, nàng ta giật thót, ôm đầu ngồi xổm xuống.
"Thân Vương tha mạng a, Chung Linh biết sai rồi, không nên…"
Rắc!
Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, Chung Linh thận trọng ngẩng đầu.
Linh Liên Lung trận vây khốn nàng ta yếu ớt như giấy trong tay Thân Vương Tiêu Thiên.
Đối phương còn đang nhìn nàng ta vẻ ghét bỏ.
"Ngươi ngu đấy à?"
Ngoài khe núi, Chung Linh đang đứng im tại chỗ, không dám động đậy.
Trước khi rời đi Thân Vương đã nói phải hủy thi diệt tích, kêu nàng đừng chạy lung tung, hắn đi một lát rồi sẽ về.
Trong lòng nàng cảm thấy rất quái lạ: sát thủ của Huyết Vân lâu đều bị Thân Vương đánh cho bốc hơi rồi.
Còn hủy cái gì nữa?
Sau đó, nàng kinh hãi nhìn thấy một ngọn núi phía xa đang… nhảy tới.
Một ngọn núi sao có thể nhảy được chứ?
Ồ....
Linh khí lưu chuyển trong hai mắt khiến Chung Linh nhanh chóng nhìn rõ: thì ra là Thân Vương vác núi về.
Cái này không kỳ quái.... mới lạ á!
Chung Linh cảm thấy nhận thức của bản thân sắp sụp đổ hết rồi. Rốt cuộc thì Thân Vương là quái vật gì vậy.
Chẳng có tí cảnh giới nào, trên người cũng không hề có linh khí dao động, chỉ dựa vào sức mạnh nhục thân để khiêng cả một ngọn núi?
Cho dù có được khả năng thể dời non lấp biển của Thánh cảnh thì cũng không cách nào nhấc đồ nhẹ tênh như Thân Vương được đâu ha?
Hô hấp của Chung Linh đột nhiên trở nên dồn dập, tim đập thình thịch như trống trận.