Editor: Lưu Nguyệt
Đếm giờ cơm chiều, Tần Si lại không mời mà đến.
Một thân quần áo đỏ rực, vạt áo phiêu dật cùng dung nhan tuyệt mĩ, nàng đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người. Tóc trắng mềm mại so với lớp tuyết trắng trên mái ngói còn mềm mại óng ánh hơn, đồng thời khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo không dễ dàng đến gần.
Nàng uống một ly trà cùng cơm chiều xong cũng không mặt dày lưu lại, trước khi dời đi nói:
“Nếu ngươi muốn đi bí cảnh có thể đi cùng ta.”
Bóng hình giống như bướm bướm bay đi. Nhưng vài giây sau lại thình lình xuất hiện trước mặt hai người, nói với Linh Cưu:
“Ta sẽ bảo vệ ngươi. Trong hoàn cảnh sống chết, ta sẽ không chắn đao cho ngươi vì ta sẽ không để ngươi gặp phải nguy hiểm.”
(Nguyệt: Tim ta vỡ rồi, Tiểu Si Si của ta.....*túm lấy cuồng hôn*)
Nói xong cũng không chờ Linh Cưu đáp lại đã xoay người bay đi.
Linh Cưu: "..."
Nàng có một loại cảm giác con mồi chính mình đào hầm nhảy xuống, vô cùng muốn cười to, làm sao bây giờ?
Hai mắt Tống Tuyết Y trầm xuống. Đây là lời bạn bè nên nói sao? Cứ để mặc như vậy thật sự không sao chứ?
Nửa đêm, hai người tắm qua sau mặc áo lót mỏng nằm đổ trên giường.
Linh Cưu quen thuộc lui vào trong chăn, nhường lại một nửa cho Tống Tuyết Y。 Thân hình nhỏ bé bị chăn che kín, chỉ để lộ đôi má đỏ hồng, con ngươi híp lại nhìn Tống Tuyết Y, tay vỗ bên người:
“Mau vào ngủ!”
Có cảm giác mời gọi thức ăn nhanh đến trong bát vậy -.-!
Đối với Linh Cưu chỉ có vài tuổi mà nói, hành động này chẳng có chút xinh đẹp quyến rũ nào cả, nhưng đáng yêu mười phần khiến người ta muốn đi lên cắn cắn, nắn bóp thỏa thích.
Tuy rằng cắn cắn cùng nắn bóp rất có cảm giác ái muội, nhưng chúng ta
đều là người đứng đắn, cho nên mọi người hiểu mà ~
Tống Tuyết Y nằm lên giường, hai tay ôm lấy bé con, nghiêng người, môi chạm môi.
"Ưm.”
Đôi môi ướt át mềm mại chạm vào khiến Linh Cưu lập tức tỉnh ngủ.
Nàng cảm nhận được độ ấm xa lạ gặm cắn lại liếm láp trên môi mình, nói không có cảm giác khác thường là không có khả năng, nhưng biểu tình của Tống Tuyết Y rất tự nhiên khiến Linh Cưu cảm thấy nếu bản thân phản ứng quá lớn mới không bình thường.
Từng giây trôi quá, Linh Cưu thầm đếm đến mười mới giật giật thân mình.
Tống Tuyết Y cảm giác được , nhẹ nhàng buông ra nàng. Không đợi Linh Cưu nói chuyện đã hôn lên trán nàng, ôn nhu cười:
"Nụ hôn chúc ngủ ngon, Cưu nhi ngủ ngon."
"..." Nàng lần đầu tiên nghe nói hôn chúc ngủ ngon cần hôn đến mười giây !
Linh Cưu có cảm giác tự đào hố chôn mình, nhìn thiếu niên cười ấm áp, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Nhưng lúc nàng chuẩn bị nhắm mắt ngủ lại nghe thiếu niên nhắc nhở:
“Cưu nhi còn chưa hôn ta.”
"Cho ngươi, cho ngươi, cứ tiếp tục thế này ngươi đừng mong lớn.”
Linh Cưu không nói gì mở mắt ra, hôn xuống má hắn một cái.
Tống Tuyết Y thỏa mãn cười.
Thấy vậy, Linh Cưu làm sao còn có thể nghĩ lung tung, cong môi vỗ lưng hắn:
“Ngủ đi."
Hai người ôm nhau mà ngủ, Bên ngoài ánh trăng dịu dàng, bông tuyết bay múa.
Một bóng hình nhẹ nhàng lẻn vào, ngay khi chuẩn bị nhảy cửa sổ thì bị một bóng đen khác chặn lại.
"Mặt nạ quỷ của Cửu Hoa lâu?"
Bóng hình màu đỏ nhẹ nhàng chạm đất, tuy nhiên không hề lưu lại dấu chân trên tuyết.
Nam tử mặt quỷ nói:
“Nhiệm vụ hiện nay của ta là bảo vệ chủ nhân.”
"Ta chỉ muốn cắn nàng một miếng."
Lời này đã nói rõ kẻ đến là ai. Tần Si ngẩng đầu, dung nhan xinh đẹp ở dưới ánh trăng càng trở nên yêu dị lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp bắt đầu thương lượng với nam tư mặt nạ quỷ.
"Ta có thể không để nàng phát hiện ra, miệng vết thương cũng rất nhỏ, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nàng, chỉ cần ngươi không nói, ta không nói là được."
Hóa ra nàng đêm khuya lén lút đến là muốn trộn hương....không đúng, là trộm cắn người!
"..."
Nam tử mặt nạ dù tâm lý vững vàng vẫn nhịn không được dở khóc dở cười, may mắn có mặt nạ quỷ mới giúp hắn giữ được sự lãnh khốc bình tĩnh.
"Chủ nhân của ta là Tống thiếu gia.”
"Như vậy ngươi không nên ngăn cản ta.”
Tần Si cũng hơi kinh ngạc. Trong mắt nàng, một thiếu gia yếu đuối có thể trở thành chủ nhân của mặt nạ quỷ trong Cửu Hoa lâu là chuyện ngoài dự kiến.
Nam tử không trở lời, đứng im không nhúc nhích. Thái độ cho thấy Tần Si đừng hòng đi vào trộm người.
"Võ giả tầng bảy.”
Tần Si nếu đã đến đây đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi. Nàng âm trầm nhìn hắn không chút do dự vung lên roi da.
Đối phương không chút do dự đãnh cùng với nàng.
Hai người đều chú ý không gây ra tiếng động, đánh hung tàn lại im lặng.
Đêm tuyết mờ mịt, hai bóng dáng quấn lấy nhau, mông lung quỷ dị.
Cuối cùng, Tần Si đành thất vọng ra về, nam tử mặt quỷ yên lặng trở về vị trí cũ.
Không ai chú ý tới bên cạnh chậu hoa trên cửa sổ có dán một người giấy nho nhỏ. Lúc này người giấy đang nghiêng đầu nhìn giống như có linh hồn, sau đó lại dán trở về.
Editor: Lưu Nguyệt
Hôm sau, Linh Cưu đã sớm quen việc Tần Si tới ăn cơm chùa rồi, có điều Tống Tuyết Y bị nàng ta tỉnh thoảng âm trừng mắt cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nhưng nàng ta ta lại chẳng nói câu nào, cũng chẳng cảm thấy mình vô duyên, tự nhiên uống trà, ăn cơm.
Không khí hì hòa giữa ba người bị tin tức hạ nhân đem đến đánh vỡ: Tống Thu Hiên bệnh nặng sắp không qua khỏi.
Linh Cưu lúc đầu cũng chẳng phản ứng gì bình tĩnh ăn bánh bao, dù sao nàng cũng sớm biết hắn sẽ không qua khỏi hôm nay.
Nhưng đột nhiên có gì lóe lên trong đầu, giống như đã bỏ sót việc gì đó nhưng lại nghĩ không ra.
Bánh bao chưa nuốt xuống khiến hai má nàng phồng lên, Linh Cưu vẫn trầm tư suy nghĩ.
Bộ dạng này khiến hai người nào đó ngứa tay, rất muốn xông lên nắm bóp khuôn mặt đáng yêu kia.
“Đúng rồi, khụ…khụ…”
Qua mười giây sau, Linh Cưu biến sắc hô lên nhưng bị miếng bánh mắc ở cổ họng làm nghẹn, lien tục ho khan.
Khuôn mặt đáng yêu đỏ hồng, đôi mắt ngập nước, quả thật vừa đáng thương vừa đáng yêu vô cùng.
“Từ từ thôi.”
Tống Tuyết Y ần cần vỗ lưng nàng, lại đưa cả nước quả.
Linh Cưu xua tay, nhảy xuống đất:
“Chúng ta cũng qua bên đó xem xem.”
“Cưu Nhi.”
Tống Tuyết Y không kịp phản ứng, lại thấy bóng lưng Tần Si như gió đuổi kịp bé con.
Trong chớp mắt, nam tử đeo mặt nạ quỷ ẩn trong chỗ tối cảm nhận được bóng lưng thiếu niên yên lặng nho nhã ấy cô độc đến vậy.
Tống Tuyết Y luống cuống cũng chỉ trong chớp mắt, ngẩng đầu, khí chất nhu ngược đã không còn sót lại chút gì.
“Ngọ U?”
Nam tử nghe thấy tên mình, ngay lập tức hiện thân.
Tống Tuyết Y nhẹn giọng:
“Đem những tư liệu về thượng giới cùng tu luyện của Cửu Hoa Lâu đến cho ta.”
Bất luận là Sóc Vân Châu, Thụ Hải Châu, hay Phi Kinh Châu , những bí tịch về thượng giới đều vô cùng được coi trọng, nếu không phải gia tộc lớn thì không thể có được. Ngay cả Tống Gia ở Tố Tuyết Thành cũng không có nhiều tư liệu về thượng giới. Tại Cửu Hoa lâu, những thứ này cũng là sách cấm, người bình thường không thể xem được.
Ngay cả Ngọ U được coi là thiên tài trong lâu cũng không thể tự tiện xem, phải là người có cống hiến to lớn mới đổi được tư liệu này.
Nhưng một câu này của Tống Tuyết Y,Ngọ U không chỉ không nghi ngờ còn chẳng chút do dự đáp ứng.
“Còn có Tần Si.”
Tống Tuyết Y thấp giọng nói。
“Vâng。”
Ngọ U phân vân, rốt cuộc có nên bẩm báo việc tối qua Tần Si đến muốn trôm cắn người nói cho chủ nhân không?
Không khí trong Thu Viện hôm nay càng yên lặng, rõ ràng đều biết Tống Tuyết Y sắp chết nhưng người đến chẳng có mấy ai, ít đến nỗi ngoài Linh Cưu cùng Tần Si cũng chỉ có Tống Lưu Giác。
Tống Thu Giác đang đứng bên giường, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn thấy Linh Cưu lập tức đầy kinh ngạc, phẫn nộ, sợ hãi, các lại biểu tình vô cùng phức tạp.
“Vẫn chưa chết.”
Linh Cưu vừa nhìn đã nhận ra tình huống của Tống Thu Hiên.
Nàng vừa nói xong, Tống Thu Hiên ở trên giường lập tức kích động, trừng mắt nhìn nàng, gào thét:
“Cứu ta….A!”
Giọng nói đứt đoạn giữa chừng.
Một tia sáng đỏ sáng lên từ trên than thể Tống Thu Hiên, Linh Cưu thấy rõ trên ngực hắn xuất hiện trận văn màu trắng, hồn phách bị nơi đó hút lấy.
Sắc mặt Linh Cưu biến đổi, cũng không kịp để ý cái khác, ngón tay vẽ trên không trung , một sợi xích bằng phù văn bắn ra trói chặt lấy hồn phách Tống Thu Hiên。
Nhưng vẫn chậm một bước, trong tai nghe thấy tiếng gào thét của hồn phách, hơn một nửa hồn phách của Tống Thu Hiên đã bị hút đi.
Sắc mặt Linh Cưu lãnh khốc , âm trầm nhìn hư không, sau đó cúi đầu nhìn đám hồn phách màu xám trong tay, tức giận bóp chặt khiến nó hồn phi phách tán.
“Tống gia Tố Tuyết thành.”
Lần này Linh Cưu có thể khẳng định tám chín phần kẻ rat ay độc ác làm hại Tống Tuyết Y chính là người trong Tống gia
Khi Tống Thu Hiên vừa trở về nàng dã nhận ra trên người hắn có điều gì đó kỳ quái. Hóa ra là có kẻ bố trí quy hồn trận.
Lợi trận pháp này khiến hồn phách sau khi chết đi quay trở lại nơi của kẻ bố trí trận pháp.
Tài liệu bố trí quy hồn trận không tầm thường, thường chỉ dùng trên kẻ cso huyết mạch quan trọng trong gia tống, như vậy khi hắn chết đi có thể biết kẻ ra tay cùng quá trình bị giết hại.
Tống Thu Hiên là ai? Cùng lắm chỉ là một phế vật ở trấn nhỏ cùng chi nhỏ của Tống gia, đâu có giá trị gì khiến người ta phí sức bầy quy hồn trận trên người hắn?
“Ngươi ...làm gì?”
Tiếng quát tức giận cắt đứt suy nghĩ của Linh Cưu。