Hôm sau, Linh Cưu đã sớm quen việc Tần Si tới ăn cơm chùa rồi, có điều Tống Tuyết Y bị nàng ta tỉnh thoảngâm trừng mắt cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nhưng nàng tata lại chẳng nói câu nào, cũng chẳng cảm thấy mình vô duyên, tự nhiên uống trà, ăn cơm.
Không khí hì hòa giữa ba người bị tin tức hạ nhân đem đến đánh vỡ: Tống Thu Hiên bệnh nặng sắp không qua khỏi.
Linh Cưu lúc đầu cũng chẳng phản ứng gì bình tĩnh ăn bánh bao, dù sao nàng cũng sớm biết hắn sẽ không qua khỏi hôm nay.
Nhưng đột nhiên có gì lóe lên trong đầu, giống như đã bỏ sót việc gì đó nhưng lại nghĩ không ra.
Bánh bao chưa nuốt xuống khiến hai má nàng phồng lên, Linh Cưu vẫn trầm tư suy nghĩ.
Bộ dạng này khiến hai người nào đó ngứa tay, rất muốn xông lên nắm bóp khuôn mặt đáng yêu kia.
“Đúng rồi, khụ…khụ…”
Qua mười giây sau, Linh Cưu biến sắc hô lên nhưng bị miếng bánh mắc ở cổ họng làm nghẹn, lien tục ho khan.
Khuôn mặt đáng yêu đỏ hồng, đôi mắt ngập nước, quả thật vừa đáng thương vừa đáng yêu vô cùng.
“Từ từ thôi.”
Tống Tuyết Y ần cần vỗ lưng nàng, lại đưa cả nước quả.
Linh Cưu xua tay, nhảy xuống đất:
“Chúng ta cũng qua bên đó xem xem.”
“Cưu Nhi.”
Tống Tuyết Y không kịp phản ứng, lại thấy bóng lưng Tần Si như gió đuổi kịp bé con.
Trong chớp mắt, nam tử đeo mặt nạ quỷ ẩn trong chỗ tối cảm nhận được bóng lưng thiếu niên yên lặng nho nhã ấy cô độc đến vậy.
Tống Tuyết Y luống cuống cũng chỉ trong chớp mắt, ngẩng đầu, khí chất nhu ngược đã không còn sót lại chút gì.
“Ngọ U?”
Nam tử nghe thấy tên mình, ngay lập tức hiện thân.
Tống Tuyết Y nhẹn giọng:
“Đem những tư liệu về thượng giới cùngtu luyện của Cửu Hoa Lâu đến cho ta.”
Bất luận là Sóc Vân Châu, Thụ Hải Châu, hay Phi Kinh Châu, những bí tịch về thượng giới đều vô cùng được coi trọng, nếu không phải gia tộc lớn thì không thể có được. Ngay cả TốngGia ở Tố Tuyết Thành cũng không có nhiều tư liệu về thượng giới. Tại Cửu Hoa lâu, những thứ này cũng là sách cấm, người bình thường không thể xem được.
Ngay cả Ngọ U được coi là thiên tài trong lâu cũng không thể tự tiện xem, phải là người có cống hiến to lớn mới đổi được tư liệu này.
Nhưng một câu này của Tống Tuyết Y,Ngọ U không chỉ không nghi ngờ còn chẳng chút do dự đáp ứng.
“Còn có Tần Si.”
TốngTuyếtY thấp giọng nói。
“Vâng。”
Ngọ U phân vân, rốt cuộc có nên bẩm báo việc tối qua Tần Si đến muốn trôm cắn người nói cho chủ nhân không?
Không khí trongThu Viện hôm nay càng yên lặng, rõ ràng đều biết Tống Tuyết Y sắp chết nhưng người đến chẳng có mấy ai, ít đến nỗi ngoài Linh Cưu cùng Tần Si cũng chỉ có Tống Lưu Giác。
TốngThu Giác đang đứng bên giường, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn thấy Linh Cưu lập tức đầy kinh ngạc, phẫn nộ, sợ hãi, các lại biểu tình vô cùng phức tạp.
“Vẫn chưa chết.”
Linh Cưu vừa nhìn đã nhận ra tình huống của Tống Thu Hiên.
Nàng vừa nói xong, Tống Thu Hiên ở trên giường lập tức kích động, trừng mắtnhìn nàng, gào thét:
“Cứu ta….A!”
Giọng nói đứt đoạn giữa chừng.
Một tia sáng đỏ sáng lên từ trên than thể Tống Thu Hiên, Linh Cưu thấy rõ trên ngực hắn xuất hiện trận văn màu trắng, hồn phách bị nơi đó hút lấy.
Sắc mặt Linh Cưu biến đổi, cũng không kịp để ý cái khác, ngón tay vẽ trên không trung , một sợi xíchbằng phù văn bắn ra trói chặt lấy hồn phách Tống Thu Hiên。
Nhưng vẫnchậm một bước, trong tai nghe thấy tiếng gào thét của hồn phách, hơn một nửa hồn phách của Tống Thu Hiên đã bị hút đi.
Sắc mặt Linh Cưu lãnh khốc , âm trầm nhìn hư không, sau đó cúi đầu nhìn đám hồn phách màu xám trong tay, tức giận bóp chặt khiến nó hồn phi phách tán.
“Tống gia Tố Tuyết thành.”
Lần này Linh Cưu có thể khẳng định tám chín phần kẻ rat ay độc ác làm hại Tống Tuyết Y chính là người trong Tống gia
Khi Tống Thu Hiên vừa trở về nàng dã nhận ra trên người hắn có điều gì đó kỳ quái. Hóa ra là có kẻ bố trí quy hồn trận.
Lợi trận pháp này khiến hồn phách sau khi chết đi quay trở lại nơi của kẻ bố trí trận pháp.
Tài liệu bố trí quy hồn trận không tầm thường, thường chỉ dùng trên kẻ cso huyết mạch quan trọng trong gia tống, như vậy khi hắn chết đi có thể biết kẻ ra tay cùng quá trình bị giết hại.
Tống Thu Hiên là ai? Cùng lắm chỉ là một phế vật ở trấn nhỏ cùng chi nhỏ của Tống gia, đâu có giá trị gì khiến người ta phí sức bầy quy hồn trận trên người hắn?
“Ngươi ...làm gì?”
Tiếng quát tức giận cắt đứt suy nghĩ của Linh Cưu。