Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Chương 74

Editor: Miêu Tử

Beta: Lưu Nguyệt

"Ngươi làm... Làm cái gì thế! ?"

Tống Lưu Giác hô lên, vừa giận vừa sợ trừng mắt nhìn Linh Cưu,

"Ca đã chết, ngay cả hồn phách của hắn, ngươi cũng không để yên sao?"

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nhớ lại bản lãnh của Linh Cưu, thật ra Tống Lưu Giác lại đoán trúng nửa sự thật.

"Ngươi muốn đi cùng hắn sao?"

Tâm trạng Linh Cưu không tốt, mặt vô cảm nhìn hắn, trong lòng đang tính toán chuyện khác. Một hồn hai phách nàng bắt lấy đã bị hủy, trí nhớ trong hồn của Tống Thu Hiên nhất định không được đầy đủ, hơn nữa sau khi hắn trở về, Tống Tiểu Bạch vẫn không có đặc biệt biểu hiện gì, ngược lại là chính mình...

Như vậy xem ra, sự tình cũng không quá xấu.

Hiểu rõ chuyện này, Linh Cưu giương mắt liền thấy Tống Lưu Giác hé ra gương mặt trắng bệch, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

"Ngươi gặp quỷ à?"

Bị dọa thành như vậy.

"..."Thấy nữ nhân biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, trong lòng Tống Lưu Giác càng sợ hãi, cho đến lúc giây thần kinh đứt phựt.

"A a a a!"

Kêu lên sợ hãi , vung hai cánh tay chạy ra ngoài.

Linh Cưu xoa xoa lỗ tai.

"Quái dị."

Trong không khí tràn ngập mùi vị tanh tưởi, Linh Cưu cau mũi thở ra, đầu ngón tay xuất hiện đốm lửa ném vào xác Tống Thu Hiên trên giường, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Tần Si nhìn thi thể trên giường nhanh chóng bị đốt thành tro, nhưng màn giường vẫn nguyên vẹn. Hắn trầm mặc một lúc rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, cô gái đang đứng dưới ánh mặt trời tung ba đồng tiền chơi đùa.

"Ngươi là người hay là yêu?”

Linh Cưu đang nhặt lại đồng tiền, tính toán kết quả xem bói, bên tai chợt nghe tiếng hỏi.

Nghiêng người tạo khoảng cách với cô gái gần mình quá mức.

"Ngươi đang quản ta."

"Chúng ta là bạn bè."

Tần Si cau mày.

Những lời này làm mắt Linh Cưu chợt sáng lên, nàng bình tĩnh sửa lại biểu cảm, cười đến sáng lạn thuần khiết với Tần Si.

"Đúng vậy, chúng ta là bạn bè! Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau."

"Hả?"

Tần Si sửng sốt.

Vì sao chuyển đề tài nhanh vậy?

Linh Cưu tiếp tục cười nói:

"Lần này ta với ngươi cùng nhau đi vào bí cảnh, đến lúc đó ta giúp ngươi giành bảo bối!"

"Ừ."

Tần Si gật gật đầu, môi khẽ nhếch. Sao nàng lại cảm thấy có gì đó kỳ quái?

Linh Cưu chẳng biết xấu hổ tiếp tục lừa dối.

"Chúng ta là bạn bè, cho nên không cần cảm ơn ta, chỉ phải nhớ kỹ tình bạn sâu đậm của chúng ta là được rồi.”

"Ách."

Đầu Tần Si có chút loạn, một hồi lâu mới nói:

"Vì sao nói là ngươi giúp ta?"

Nàng cuối cùng hiểu kỳ quái chỗ nào, nếu cùng nhau tiến vào bí cảnh, sao lại thành Linh Cưu giúp nàng .

Linh Cưu nghiêm trang nói:

"Bản lãnh của ta vừa nãy ngươi cũng thấy đấy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không giúp được ngươi sao?"

"... Có thể."

Những lời này nghe vẫn thấy không thích hợp nha! ?

"Được rồi. Không cần nghĩ nhiều ."

Linh Cưu vốn định vỗ vai Tần Si, nhưng nhìn lại chiều cao của hai người, nàng đổi thành chụp mu bàn tay đối phương.

"Đến lúc đó ngươi thích bảo bối nào, ta sẽ giành cho ngươi, chúng ta là bạn bè mà."

Tần Si hoàn toàn bị rối loạn , trong lòng ấm áp , nhìn đôi mắt linh động của Linh Cưu , đôi mắt vốn lạnh lẽo âm trầm như rắn độc cũng bớt đi chút sắc bén.

"Ngươi đều tốt với bạn bè như vậy sao?”

"Không có."

Linh Cưu lắc đầu, lông mi dài chớp chớp, trong mắt có chút giảo hoạt.

"Ngươi là đặc biệt ."

Thiên hạ này liệu có mấy người huyết mạch yêu quái giống ngươi, thân phận cao, võ công tốt, lại dễ dàng bị lừa dối? Không đi, cho nên nói ngươi đặc biệt, có đủ hấp dẫn để tỷ muốn lừa dối nha!

Tần Si không biết tâm lý giảo hoạt của Linh Cưu , nghe vậy vô cùng xúc động.

Nàng vẫn biết mình đặc biệt, từ nhỏ đến lớn trưởng bối trong gia tộc đều nói nàng đặc biệt nhất, nhưng mà nghe lời nói các trưởng bối, bị bọn họ an bài tất cả, chế định mục tiêu, khiến cho nàng chỉ có phiền chán cùng phiền chán, càng lớn cảm xúc phản nghịch càng nghiêm trọng.

Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, từ trong miệng người khác nghe được hai chữ 'Đặc biệt' lại vui vẻ như vậy.

Có lẽ là ánh mắt của bé con rất chăm chú tha thiết khiến nàng cảm thấy bé con không nói dối.

Trên thực tế, Linh Cưu là thật không có nói dối, có điều….lý giải của hai người cách nhau tám nghìn dặm nha!!!!

"Ngươi theo ta đi."

Sau khi xúc động, Tần Si còn nói ra lời này, dục vọng độc chiếm so với trước kia càng lớn hơn.

Linh Cưu không nói gì, chỉ vươn bốn ngón tay nhỏ bé với nàng.

Tần Si tự nhiên im lặng.

Bốn yêu cầu của ta ngươi làm được sao?

"A! Đúng rồi, Tống Tiểu Bạch!"

Linh Cưu đột nhiên bừng tỉnh, Tống Tuyết Y bị nàng bỏ lại tại Tuyết viện, phỏng chừng còn đang chờ nàng trở về. Nghĩ như vậy, nàng lập tức chạy đến Tuyết viện.

"Bách Lý..."

Tần Si còn muốn nói gì đó, nhưng trong tầm mắt chỉ còn lại bóng dáng của bé con, có chút nhăn mày.

Trong lòng nàng không khỏi nghĩ —— ngươi rất tốt với ta, ta ở trong lòng ngươi là đặc biệt, nhưng không đặc biệt như Tống Tuyết Y, ngươi đối với hắn rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment