Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 27

Mộ Trì nghĩ tới nàng đã quên mình là ai, ngay lập tức có chút nôn nóng nói, "Cô nương, cô nương hãy nhìn kỹ xem, cô nương thật sự không nhớ rõ ta sao?"

Khanh Vũ nhướng mày, "Ta có nên nhớ ngươi không?"

"Cô nương quên rằng cô nương đã cứu ta tối hôm đó, ta còn sai người đặt một trăm vạn lượng vàng ở trước cửa nhà cô nương." Mộ Trì mang vẻ mặt nghiêm túc giải thích nói.

Trên mặt Khanh Vũ vẫn bất động thanh sắc, trong lòng lại nhìn kỹ gia hỏa này một lần. Buổi tối ngày đó hắn bị trúng độc, trên mặt còn có thương tích bầm tím, hoàn toàn không nhìn rõ bộ dáng. Thì ra, hắn cũng không tệ lắm!

Tuy nhiên, sao hắn có khả năng nhận ra nàng đang giả nam trang?

Chưa nói hắn là một người xa lạ mới gặp nàng một lần, ngay cả Tiểu Bắc lần đầu tiên nhìn thấy nàng trang điểm thế này cũng sửng sốt hồi lâu.

"Thiếu niên, ngươi hãy nhìn kỹ xem." Khanh Vũ mỉm cười vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ta, là một nam nhân. Mặc dù ta khá ưa nhìn, nhưng ngươi gọi một người nam nhân là cô nương, chính là vũ nhục ta."

Mộ Trì co giật khóe miệng, "Cô nương, chúng ta đừng đánh Thái Cực được không? Ta đã tận mắt nhìn thấy cô nương đi ra từ cửa sau Vĩnh An Vương phủ, cô nương hãy thừa nhận đi!"

Khanh Vũ, "......" Tiểu tử này thật sự không đáng yêu chút nào.

Lời đã nói tới thế này, nếu tiếp tục giả ngu sẽ không thú vị nữa. Bản thân Khanh Vũ cũng không phải là người có tính cách ngượng ngùng, lập tức bất đắc dĩ nhún vai, "Được thôi, ta thừa nhận, ngươi đi theo ta như vậy là muốn làm gì?"

Lúc này Mộ Trì mới nhếch miệng cười, cặp mắt kia thật sự vô cùng lộng lẫy loá mắt, đoạt tròng mắt người, "Ta muốn làm quen với cô nương, ta gọi là Mộ Trì."

"Ừ, Tố Nhan." Khanh Vũ gật gật đầu, thuận miệng nói ra một cái tên, "Làm quen, không sao. Ta còn có việc, hãy từ biệt ở đây." Nói xong, nàng trực tiếp lướt qua hắn và đi về phía trước.

Mộ Trì hơi sửng sốt một chút, vội vàng theo sau, "Cô nương đi đâu, ta có giúp gì được không?"

"Không cần, cảm ơn."

"Cô nương không cần khách khí như vậy, cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, ta còn muốn báo đáp cô nương!"

"Ngươi đã trả tiền thù lao, chúng ta không ai nợ ai."

"Một giọt nước nhân từ còn được trả lại cả một mùa xuân, huống chi là đại ân tình cứu mạng hôm nay, không phải là thứ vật chất như tiền tài có thể bù đắp."

Khanh Vũ đột nhiên dừng bước chân, xoay người nhướng mày nhìn thiếu niên với vẻ mặt nghiêm túc, "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Ta......" Nam nhân vừa rồi còn mang bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng, ngay cả ánh mắt cũng có chút lẩn tránh.

Khanh Vũ vừa nhìn thấy hắn như vậy, bật cười, trêu chọc nói, "Chẳng lẽ ngươi muốn lấy thân báo đáp?"

Một đôi mắt quyến rũ câu nhân của nàng, còn có nụ cười như có như không, khiến trái tim Mộ Trì trở nên hoảng loạn.

Hắn nghĩ tới ngày thường những lão thái tám mươi tuổi, những hài đồng bốn năm tuổi, người nào chưa từng bị khả năng ăn nói của hắn vui tươi hớn hở.

Nhưng, khi ở trước mặt nàng, hắn đột nhiên trở nên ăn nói vụng về, ngay cả lời nói cũng không hoàn chỉnh.

Lúc này nàng nói vui trêu chọc hắn, còn mang biểu tình xấu xa, chẳng khác gì một tên lưu manh đang đùa giỡn một thiếu niên đàng hoàng tử tế. Nhưng, cho dù như thế, chẳng những không khiến người tức giận, còn khiến cho hắn có một chút cảm giác cam tâm tình nguyện.

Lần đầu tiên Mộ Trì có cảm giác, bản thân mình dường như có chút kỳ lạ, mặc dù chính hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

Hắn chỉ buông ánh mắt xuống ngượng ngùng hồi lâu, chờ tới khi hắn rốt cuộc lấy hết can đảm định mở miệng nói chuyện, nhưng vừa mới nhấc đầu lên, hắn lại phát hiện ra trước mặt không có một bóng người.

"Ta thật sự là một kẻ ngu ngốc!" Hắn ảo não kêu rên một tiếng, giơ tay đánh mạnh đầu mình một chút.

Ngượng ngùng cái gì, hắn chính là nam nhân!

Cô nương người ta không ngượng ngùng, hắn lại thẹn thùng trước, thật sự, ngay cả bản thân hắn cũng bắt đầu ghét bỏ chính mình.

Mộ Trì cảm thấy hơi chán nản, cứ như thế để người đi mất.

"Nhưng...... cuối cùng biết được tên nàng...... Tố Nhan, thật là một cái tên dễ nghe."

Hắn tự mình an ủi mình một chút, sau đó đi ra khỏi ngõ nhỏ, mặt trời đã lặn về phía Tây, Ừm, tìm một tửu quán đi uống rượu thôi.

.....Edit & Dịch: Emily Ton.....

Sau khi Khanh Vũ bỏ rơi được cái đuôi, nàng không đi theo cửa chính, trực tiếp thả người nhảy lên trên tường một cái, đứng ở trên cao nhìn tiểu tử ngốc kia đi xa, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

May thay, hắn không theo kịp nàng.

"Khanh công tử?"

Nhiều ngày qua Bạch Chi Ngạn cảm thấy không tệ lắm, thân thể chủ tử đã khá hơn nhiều, tất nhiên tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

Nhiều ngày nay hắn đều đặc biệt hài lòng khi nói chuyện với Lâu Quân Nghiêu. Giống như lúc này, hắn vừa mới đề nghị cùng nhau đi ra ngoài, làm quen với môi trường nơi này một chút, Lâu Quân Nghiêu thật sự đồng ý một cách dễ dàng như thế.

Hai người vừa mới bước ra khỏi căn phòng bị phong bế kia không lâu, lập tức nhìn thấy một thân ảnh đang lén lút ngồi xổm trên tường.

Vân Lai Các có kiến tạo rất đặc biệt, ngay cả bức tường cũng cao hơn rất nhiều so với hầu hết trang viên.

Hơn nữa vách tường được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt, hoàn toàn mịn màng trơn trượt, người bình thường đừng nói ngồi xổm phía trên, ngay cả vách tường cũng bò không được.

Ừm, cố tình lúc trước, Liên Cơ từng nói với hắn, tiểu công tử này không thích đi cửa chính, chỉ có đam mê trèo tường vào trong.

Vì vậy, Bạch Chi Ngạn nhìn thấy bóng dáng thân ảnh kia, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra "hắn".

Khi hắn vừa nói câu đó, Lâu Quân Nghiêu tất nhiên cũng chú ý tới, thân ảnh nhỏ trên bờ tường, cả người nho nhỏ co lại giống như quả bóng ngồi xổm phía trên như vậy, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.

Tuy nhiên, Khanh Vũ vốn một lòng một dạ chú ý tới tiểu tử kia có đi hay không, kết quả tốt rồi, bất chợt có người gọi nàng một tiếng, thân thể nhảy lên một chút, dưới chân trượt một cái.

Đôi mắt Lâu Quân Nghiêu căng thẳng, nhìn thân ảnh nhỏ sắp ngã xuống từ phía trên, hắn đột nhiên vươn tay ra, một lực lượng mềm mại giữ "hắn" lại, từ từ hạ xuống, cuối cùng an toàn rơi xuống mặt đất.

Khanh Vũ hơi sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu cười gật gật đầu với Lâu Quân Nghiêu, "Đa tạ."

"Không sao, không sao là tốt." Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, một đôi mắt màu tím đồng mang theo thâm ý, "Ngươi ở đây làm gì?"

"Nhiều ngày nay ta có một số việc, nhất thời bận rộn nên quên tới đây, kết quả vừa mới ra khỏi cửa, lập tức gặp phải một gia hỏa khó chơi." Khanh Vũ mang vẻ mặt bất đắc dĩ mở tay ra, "Quả nhiên không thể quá thiện lương, sau này nếu nhìn thấy người bị đuổi giết trúng độc thế nào cũng không thể ra tay cứu loạn."

Ánh mắt của Lâu Quân Nghiêu dừng lại một chút, sau đó bật cười với giọng trầm thấp, "Ta đây thật là may mắn, đã được ngươi cứu trước."

Khanh Vũ chớp chớp mắt, "Ngươi khác."

Lâu Quân Nghiêu có vẻ bất ngờ, "Khác?"

"Đúng vậy, ngươi là chủ nợ, ta là người thiếu nợ, không cứu không được!" Khanh Vũ đùa giỡn nói, "Có nước không, ta khát muốn chết, vừa rồi thật sự lãng phí không ít miệng lưỡi."

Trong khi nói, nàng đã lướt qua hai người, trực tiếp đi vào bên trong.

Tính cách của Khanh Vũ từ trước đến nay đều rất hào phóng, nàng tới đây nhiều lần nên cũng quen thuộc với người ở đây.

Hơn nữa nàng một thân nam trang, khí chất bất phàm, quyến rũ thiên thành, trong này đa số đều là nữ tử, mỗi khi nàng tới lập tức bị vậy quanh giống như ong mật, mị lực đó ngay cả Bạch Chi Ngạn cũng tự nhận thấy không bằng.

Trong phòng, Bạch Chi Ngạn canh giữ ở cửa.

Lâu Quân Nghiêu dựa nửa người trên giường, một bàn tay vươn ra, đặt ở trên mặt bàn nhỏ bên cạnh, những ngón tay thon dài trắng như sứ của thiếu niên kia đáp ở trên cổ tay hắn, khiến hắn có cảm giác hơi lạnh.

Một đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ chuyên chú tập trung ở trên người hắn. Khi nàng sử dụng ánh mắt thấu thị, cả người đều hết sức chăm chú, tất cả những gì xảy ra bên ngoài nàng đều không thể cảm thụ, cơ thể rất dễ bị nguy hiểm khi có công kích, bởi vậy Bạch Chi Ngạn phải canh giữ ở bên ngoài, hộ pháp giúp nàng.

Người ta thường nói, khi người đang chuyên tâm làm một việc nào đó, trên người có một loại mị lực không thể nào diễn tả.

Lúc này Khanh Vũ cũng giống như thế.

Trong vô thức, ánh mắt Lâu Quân Nghiêu đã bắt đầu dừng ở trên gương mặt tinh xảo vô song của thiếu niên kia.

So với những thiếu niên bình thường, vóc người của "hắn" tương đối cao gầy hơn, nhưng có vẻ mảnh khảnh hơn, thân thể nho nhỏ có vẻ rất nhẹ, không có vài lượng thịt.

Làn da hơi nhợt nhạt, vì thế thoạt nhìn có cảm giác giống như đứa trẻ yếu ớt, nhưng mặc dù hắn có tướng yêu nghiệt dễ gây tai họa cho thiên hạ, giữa mày vẫn có vài phần chính khí. Người như vậy, nhìn giống như bất cần đời, nhưng lại là người thiện lương chính trực nhất.

Lâu Quân Nghiêu đã sống mấy trăm năm, chưa từng nhìn lầm người. Thiếu niên này, là một tài năng lớn.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Khanh Vũ rút tay về, thở ra một ngụm trọc khí, "Cuối cùng đã không sao, hiện tại thân thể của ngươi rất khỏe mạnh. Lúc trước có một chút di chứng do bị thương lưu lại, ta đã giúp ngươi trị tận gốc."

"Kế tiếp ta sẽ giúp ngươi giải trừ huyết chú, nhưng, cần phải đợi một lúc nữa."

"Vì sao phải đợi một lúc nữa?" Bạch Chi Ngạn đi vào từ phía ngoài cửa, nghi ngờ hỏi.

Khanh Vũ sờ sờ cằm cười nói, "Cái này sao, bởi vì giờ Tý (nửa đêm) là thời cơ tốt nhất để giải chú......"

Ồ...... hơn nửa đêm, trong lúc ngủ mơ bị phản phệ...... chắc hẳn sẽ rất thú vị.

"Thì ra là như thế." Bạch Chi Ngạn không quá hiểu biết về ấn chú linh tinh, vì thế hắn không hỏi nhiều, lập tức tin lời nàng nói.

Đêm khuya rất nhanh đã tới.

Bạch Chi Ngạn rút lui ra ngoài, chỉ có hai người hắn và Liên Cơ canh giữ bên ngoài, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.

Trong phòng không có đèn, chỉ có hai viên dạ minh châu bên cạnh phát ra ánh sáng chập chờn.

Trên giường là một người nam nhân đang nằm, không manh áo che thân.

Nhưng Khanh Vũ thật ra không có tâm tình thưởng thức thân thể nam nhân vô cùng đẹp đẽ này, nàng đang tràn ngập hứng thú nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên ngực hắn, dần dần tràn ra khắp các hướng, phát triển thành vô số những xúc tua dữ tợn giương nanh múa vuốt, bò đầy toàn bộ thân thể, ngay cả trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng không có may mắn thoát khỏi.

Cả người hắn giống như là một con quái vật đang đắm chìm trong dòng máu đỏ thẫm.

Ánh mắt Khanh Vũ nhìn hắn, có sự tò mò, có sự hứng thú, nhưng duy nhất không có chán ghét và sợ hãi.

"Ngươi không sợ hãi sao?" Hắn cong môi, hình như có chút trào phúng.

Lần đầu tiên hắn thể hiện mình trong trạng thái này với một thiếu niên xa lạ, trong lòng Lâu Quân Nghiêu không có những cảm xúc phức tạp bối rối làm phiền hắn, ngược lại chỉ là một sự bình yên.

Ngay cả bản thân hắn cũng không biết, vì sao hắn chưa từng có cảm giác thoải mái.

Dường như, người trước mắt này, có thể cứu rỗi hắn.

Khanh Vũ khẽ cười, nghiêng đầu nhìn hắn, "Không có gì đáng sợ, người bị mắc kẹt trong nỗi kinh hoàng mới là mới là người sợ hãi nhất. Hơn nữa ấn chú nay, đã áp chế ít nhất một nửa lực lượng của ngươi. Ngươi sẽ cảm thấy của chút thất bại!"

Nam nhân này nhất định là bá chủ một phương, thời kỳ hưng thịnh hiếm khi có địch thủ, nhưng khi lực lượng bị áp chế, hắn phải sống ẩn mình. Một người từ chỗ cao thất bại ngã xuống, người bình thường sẽ rất khó chấp nhận.

Nhưng không phải người này, hắn hàng động giống như mình không sao, là người có tâm tính mạnh mẽ và có thể nhẫn nhịn.
Bình Luận (0)
Comment