Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 28

Lâu Quân Nghiêu có chút kinh ngạc, không ngờ "hắn" có thể nhìn ra được, lực lượng của mình đang bị áp chế, hắn cười khẽ, "Không tệ, ở Vân Trung Thiên, nếu có một cường giả ngã xuống, những bọn chuột nhắt ngày thường luôn tưởng nhớ tới vị trí ấy, lập tức sẽ bắt đầu bu quanh. Thế giới này, kẻ yếu luôn bị cường giả khi dễ đả kích."

Khanh Vũ hiểu rõ gật gật đầu, sau đó an ủi vỗ vỗ cánh tay hắn, "Yên tâm đi, loại chú ấn này ta rất có tự tin. Đợi sau khi ngươi khôi phục lại lực lượng, ngươi phải giết bằng được những người đã từng khinh nhục ngươi. Chỉ cần ngươi trả thù lại tất cả."

Lâu Quân Nghiêu bật cười, tiểu tử này thật đúng là rất thú vị.

Giờ Tý vừa đến, Khanh Vũ đột nhiên nhanh chóng duỗi tay điểm huyệt hôn mê của Lâu Quân Nghiêu.

Nói giỡn, mặc dù hắn nói muốn thanh tỉnh nhìn xem nàng giải chú như thế nào, nhưng nàng mới sẽ không dễ dàng bại lộ bí mật của mình ra ngoài, miễn cho sau này bản thân mình sẽ bị chú ý.

Khanh Vũ khoanh chân lại, đôi mắt hơi lim dim, quanh thân tản ra một vầng sáng mờ nhạt, sau đó dần dần phát sáng mạnh hơn, bao phủ hơn nửa căn phòng.

Toàn bộ thân thể nam nhân trên giường phủ đầy những mạch máu đỏ, ánh sáng quỷ dị càng léo lên vui sướng, giống như có thứ gì đó đang cảm thấy bất an nên chạy trốn khắp nơi.

Từ xa xa, cách đó vài ngọn núi xuyên qua biển cả, đó là một đại lục đỉnh cấp chí cao vô thượng, Vân Trung Thiên.

Một cung điện huy hoàng tráng lệ, trong một khoảng sân đặc biệt, có một nữ nhân đang nằm trên giường, nhưng nàng hơi chau mày, giống như giấc ngủ đang bị xáo trộn.

Hơi thở của nàng ta đột nhiên trở nên gấp gáp, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Biểu tình của nàng ta đột nhiên bị đóng băng, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Nữ nhân lập tức mở hai mắt ra, ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt không thể tin được, "Làm sao...... có thể!"

Phệ Tình Chú mà nàng đã gieo...... ngoại trừ nàng ra, không có người nào có khả năng giải trừ, nhưng có người nào đó đang phá chú của nàng!

Quả thực là rất buồn cười!

Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, ngón tay mảnh khảnh vẽ một vòng tròn ở trong không khí, sau đó đột nhiên đánh mạnh một luồng lực lượng cuồng bạo vào đó.

Bất kể người kia là ai, cũng đều phải chết!

Lực lượng cường đại kia mang theo sự hủy diệt lao thẳng tới, Khanh Vũ nhíu ấn đường lại, dường như nàng không nghĩ rằng đối phương sẽ lựa chọn phản kích. Xem ra nàng đã gặp phải một đối thủ khó đối phó.

Tuy nhiên, lực lượng này rõ ràng muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Người này dường như đã dùng hết toàn lực vào một kích đó, hiện tại nếu nàng cũng lựa chọn phản kích, vậy thì một nửa huyết chú vừa giải sẽ lập tức bị thất bại trong gang tấc. Hơn nữa Lâu Quân Nghiêu trong lúc hôn mê sẽ phải chịu phản phệ gấp trăm lần, cho dù tâm trí hắn rất mạnh cũng chắc chắn sẽ chết.

Người này thật sự rất giảo quyệt!

Hừ, tuy nhiên, nàng là người dễ bị bắt nạt lắm sao?

Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Khanh Vũ đều không cho phép bản thân mình phải chịu ủy khuất, cho dù chết cũng phải kéo đối phương cùng nhau nhảy vào địa ngục.

Vì thế, nàng muốn hạ bệ lực lượng kinh khủng này, đương nhiên cần phải suy nghĩ cặn kẽ.

Ngay cả khi nàng chỉ còn lại một chút hơi thở, chỉ cần linh hồn không chết, nàng sẽ không sao. Chỉ cần nàng tiến vào trong không gian chữa thương, linh khí nơi đó nồng đậm. Chỉ cần nàng ở lại đó mấy ngày là có thể khỏi hẳn.

Tuy nhiên, vận mệnh của đối phương có thể không tốt như vậy.

Sau khi Khanh Vũ chịu đựng một kích, một chiêu nham hiểm nhất trong Táng Linh Quyết là hóa cốt diệt hồn đã di chuyển theo luồng lực lượng kia, mạnh mẽ bám vào trên người của người nọ.

"A ——"

Trong màn đêm yên tĩnh ở Vân Trung Thiên, một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng xé toạc không khí, phá tan sự yên lặng.

Hơi thở đáng sợ kia, một khi bị dính lên thân thể, chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tốc độ thân thể bắt đầu biến thành xương trắng, linh hồn cũng bắt đầu bị thiêu cháy.

Chỉ trong vài nhịp thở, nửa cánh tay đều đã biến thành xương trắng, nữ nhân với trái tim hung ác, trực tiếp chém đứt cánh tay kia, lúc này mới ngăn cản được sự ăn mòn của lực lượng kia mang lại.

Mặc dù chỉ xảy ra trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi như thế, linh hồn của nàng ta đã bị thương nặng, nàng ta không thể không bắt đầu bế quan suốt đêm.

.....Người dịch: Emily Ton....

Bên kia, Khanh Vũ cảm giác được hơi thở của hóa cốt diệt hồn đã bị tiêu tán, trong lòng nàng lập tức hiểu rõ, người nọ nhất định đã xuống tay tàn nhẫn chém đi một bộ phận nào đó ở trên thân thể, nếu không sẽ không thể ngăn cản được.

Hừ...... ngay cả bản thân mình cũng có thể tàn nhẫn như vậy!

Nhưng cuối cùng nàng cũng thuận lợi giải được huyết chú. Khanh Vũ giương mắt nhìn về phía nam nhân trên giường, toàn bộ hoa văn trên người dường như ngay lập tức biến mất, lực lượng cũng tăng cường trong nháy mắt.

Lực lượng bị áp chế kia giống như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, vượt khỏi tầm kiểm soát, "Bùm" một tiếng, nháy mắt phá hủy hơn một nửa căn nhà được xây dựng cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ.

Vụ nổ lớn không những kinh động tới hai người giữ cửa bên ngoài, còn khiến cho mọi người gần như đều bị bừng tỉnh. Bọn họ còn tưởng rằng nửa đêm đột nhiên bị sấm sét giáng xuống, lắng nghe một lúc nhưng không thấy động tĩnh gì nữa, bọn họ mới quay lại ngủ tiếp.

Thật trùng hợp, mấy ngày nay thời tiết không được tốt lắm, thật ra không khiến cho người chú ý.

Bạch Chi Ngạn và Liên Cơ nhanh chóng vọt vào. Trên giường, Lâu Quân Nghiêu đã mặc quần áo chỉnh tề, một thân hoa phục màu tím khí phách tôn quý, dáng người cao lớn đĩnh bạt, mặt mày lạnh lẽo, mang theo hào quang vương giả.

Lâu Quân Nghiêu như vật, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Bạch Chi Ngạn biết rõ, vị Vương vĩ đại ngạo thế ở Vân Trung Thiên, khiến người bốn phương đều phải cúi đầu xưng thần, đã trở lại.

Rốt cuộc, thân thể không bị quản chế nữa, đầu không cần phải cúi xuống nữa, không phải chịu sự tra trấn thống khổ kia nữa.

Khanh Vũ cũng kinh ngạc nhướng mày, nàng có cảm giác giống như đây lần đầu tiên quen biết người này. Ngay sau đó, nàng cười hiểu ý, "Chúc mừng ngươi."

Lâu Quân Nghiêu ngước mắt nhìn nàng, không ngờ trong khoảng khắc hiếm hoi đó, khóe môi hắn hơi nhếch lên.

Hai người chỉ cách nhau vài bước, bốn mắt nhìn nhau, vì thế Lâu Quân Nghiêu có thể nhìn thấy rõ ràng tươi cười trên miệng thiếu niên dường như có chút cứng nhắc, nước da vốn trắng nõn vô cùng tái nhợt.

Hắn đang phán đoán liệu thiếu niên kia có phải đã bị thương hay không, bỗng nhìn thấy những đốm hoa màu đỏ trên quần áo trắng như tuyết của thiếu niên kia, cực kỳ chói mắt.

Khanh Vũ nhíu chặt lông mày, dường như không ngờ được bản thân mình sắp không chịu nổi. Khi nàng còn đang thất vọng, cả người đã ngã xuống phía trước.

Nàng đã đi tới dị thế này nhiều năm như thế, đây có lẽ là lần đầu tiên bị thương.

Khi Lâu Quân Nghiêu phát hiện ra thiếu niên có chút không thích hợp, hắn bước về phía trước một bước tới trước mặt người thiếu niên, duỗi tay tiếp được thân thể thiếu niên đang trượt xuống.

Thân thể gầy yếu giống như trong tưởng tượng của hắn, vòng eo của thiếu niên thon thả đến nỗi không chịu nổi một nắm tay của hắn, mềm mại giống như thiếu nữ.

Bạch Chi Ngạn vẫn luôn không để ý tới Khanh Vũ, thời điểm khi thiếu niên ngã xuống, hắn cũng nhìn thấy trên quần áo trắng như tuyết xuất hiện những vết máu, nhìn thấy ghê người.

"Sao lại như vậy?"

Lâu Quân Nghiêu không suy nghĩ nhiều, giác quan nhạy bén của hắn biết được hơi thở của thiếu niên càng ngày càng mỏng manh, thân thể cũng càng ngày càng yếu, trong lòng hắn theo bản năng có chút nôn nóng.

Dù sao đây cũng là ân nhân cứu mạng mình, bởi vì cứu chữa cho bản thân mình bị thương nên "hắn" mới bị thương.

Lâu Quân Nghiêu bế ngang thiếu niên lên, trực tiếp đi vào căn phòng mà mình thường nghỉ ngơi bên cạnh, "Bạch Chi Ngạn, mau kiểm tra thương thế của hắn một chút!"

Bạch Chi Ngạn phía sau còn đang sững sờ.

Chủ thượng...... thực sự đang ôm một thiếu niên trong lòng!

Hình ảnh này nhìn như thế nào...... cũng thật sự cảm thấy rất quỷ dị. Mặc dù thiếu niên kia thoạt nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, lớn lên khá xinh đẹp quyến rũ, nhưng...... vẫn là một người nam nhân.

Ngẫm lại về thái độ "dịu dàng" mà ngày thường Lâu Quân Nghiêu đối với thiếu niên này, Bạch Chi Ngạn trong vô thức phát triển rất nhiều ý tưởng khác nhau......

"Còn không qua đây!"

Bạch Chi Ngạn run rẩy thân thể, vội vàng cất bước đi về phía trước.

Lâu Quân Nghiêu đặt người ở trên giường, nhìn đôi mắt thần thái ngày thường lúc nào cũng háo hức bây giờ nhắm lại, gương mặt xinh đẹp tinh xảo cũng vô cùng tái nhợt, trong lòng hắn càng thêm bực bội, hơn nữa trên người thiếu niên đều là máu.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Ngay lập tức, hắn trực tiếp vươn tay về phía quần áo của người thiếu niên, muốn cởi chiếc áo dính máu kia ra.

Nhưng, hắn mới vừa nới lỏng cổ áo, một phần da thịt trắng nõn bóng loáng lộ ra, bàn tay của Lâu Quân Nghiêu bỗng nhiên dừng lại.

Cổ của thiếu niên rất tinh tế tuyệt đẹp, phía dưới là một đôi xương đòn rất đẹp, vô cùng mê hoặc.

Hắn biết thiếu niên này xinh đẹp, cổ của thiếu niên cũng rất đẹp, nhưng điều khiến hắn cảm thấy lạ chính là...... trên chiếc cổ bóng loáng kia, không hề có phần yết hầu  tượng trưng cho thân phận nam nhân.

Cho dù thiếu niên này phát dục chậm đi nữa, cũng không có khả năng không có yết hầu.

Trừ phi......

Lâu Quân Nghiêu mơ hồ suy đoán trong đầu, ngón tay thon dài thuận thế kéo áo choàng màu trắng xuống thêm vài phần nữa.

"Ngươi...... đang làm gì......" Một bàn tay nhỏ lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy tay hắn, ngăn chặn động tác tìm kiếm của người nam nhân.

Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có người đang cởi quần áo của mình.

Cho dù Khanh Vũ không có ý thức, khi ở một nơi xa lạ, thân thể nàng cũng sẽ bất giác duy trì tính cảnh giác. Khi nàng vừa nhận ra nam nhân này sắp sửa quá phận, nàng vội vàng cố gắng mở mắt ra ngăn cản hắn.

Có lẽ một loạt động tác vừa rồi khiến mái tóc của nàng hơi rối, quần áo cũng bị nới lỏng, toàn bộ cổ và xương quai xanh đều lộ ra bên ngoài. Mắt phượng quyến rũ của nàng nửa híp, có chút cảnh giác nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng nhu nhược khiến người cảm thấy nàng rất đáng yêu.

Lâu Quân Nghiêu dù không thể nghiệm chứng cũng biết, đây rõ ràng là một tiểu thiếu nữ xinh xắn.

Khi hắn nắm lấy ngón tay thiếu niên, mặc dù tương đối thon dài, nhưng lại rất mảnh khảnh, cảm xúc cực kỳ mềm mại tinh tế, tuyệt đối không phải là tay thiếu niên.

"Chủ thượng, ta tới để giúp......"

"Cút đi!"

Bạch Chi Ngạn vừa mới bước vào cửa, lời còn chưa nói xong, lập tức nghe được hai từ lạnh băng khó nghe như thế.

"Nhưng Khanh công tử chẳng phải đang bị thương......" Bạch Chi Ngạn đột nhiên ngậm miệng lại, vì sao khuôn mặt chủ thượng lại đột nhiên biến sắc? Chẳng phải chủ thượng bảo mình tới đây hay sao? Hiện tại lại bảo mình lăn?

Thật là! Chủ thượng trở nên cường lại thì ngay cả tính tình cũng trở nên càng ngày càng tệ.

Bạch Chi Ngạn đành phải rút lui và đi ra ngoài.

"Đóng cửa lại."

Bạch Chi Ngạn vấp ngã dưới chân một cái, nhưng vẫn yên lặng đóng cửa lại.

Lâu Quân Nghiêu thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía thiếu niên trên giường đang cố gắng mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm. Không, chắc chắn đây là một thiếu nữ.

"Quần áo của ngươi đã bẩn."

"Ta sẽ tự thay chúng." Khanh Vũ nhíu nhíu mày, cố gắng ngồi dậy khỏi giường, "Ta...... ưm...... ta sẽ quay về trước."

Đáng chết, người kia thật sự...... quá tàn nhẫn, thân thể nàng tới bây giờ vẫn còn đau đớn.

"Ngươi chắc chắn có thể đi sao?" Lâu Quân Nghiêu buồn cười nhìn nàng một cái, "Đoán chừng ngay cả bức tường của Vân Lai Các ngươi cũng không nhảy ra được."

Khanh Vũ nhíu mày, mặc dù nàng thực sự không muốn thừa nhận, nhưng đúng là như vậy, nàng thật sự không thể bay lên!

"Vậy...... ta có thể ở lại một đêm hay không?" Khanh Vũ bất lực nhìn hắn một cái rồi nói.

"Đương nhiên." Lâu Quân Nghiêu cười gật đầu, sau đó có chút nghi hoặc hỏi, "Vì sao khi giải chú cho ta, ngươi lại bị thương?"

"Có người đang kiểm soát huyết chú này, khi ta đang giải chú, ta có đánh với người kia vài chiêu." Khanh Vũ xoa nhẹ đầu vai một chút và nói, "Lưỡng bại câu thương."
Bình Luận (0)
Comment