Dịch: Emily Ton. Táng Mai giật bắn mình một cái, hắn quả thực có một chủ nhân thông minh nhất thiên hạ!
Cặp mắt vàng bạc xinh đẹp xoay chuyển, vốn định qua loa lừa gạt tất cả, nhưng khi đối diện với khuôn mặt cười như không cười của thiếu nữ kia, hắn vẫn ngoan ngoãn nói ra hết tất cả.
Bao gồm cả sự tình đôi mắt quỷ dị kia đã giúp hắn nắm giữ một hồn thể nhân loại cường đại.
Ở kiếp trước, Táng Mai chưa bao giờ cắn nuốt hồn thể khác.
Bởi vì hắn vốn là sinh linh được sinh ra từ Táng Linh Quyết, bản thân hắn đã đủ cường đại, căn bản khinh thường cắn nuốt những hồn thể nhỏ yếu cấp thấp. Nhưng bởi vì Khanh Vũ tử vong ngoài ý muốn, Táng Mai đi theo chủ nhân cũng bị tổn thương nguyên khí rất nặng, hơn nữa còn bị tấn công bởi mối nguy hiểm không thể xác định. Vì để bảo vệ hồn phách Khanh Vũ không bị tiêu tan, hắn đã sử dụng một sợi tinh hồn còn sót lại, yếu đuối biến trở về bản thể ban đầu.
Sau khi cắn nuốt hồn thể của nhân loại này, Táng Mai cảm giác có một sự thoải mái mà từ xưa tới nay chưa từng có, giống như hắn đã được sinh ra như thế. Hắn vốn không phải là nhân loại, nhưng hiện giờ hắn dường như có thêm một chút hương vị nhân tình, có rất nhiều tình cảm phức tạp mà khí linh không có.
Dường như, hắn sinh ra là để cắn nuốt hồn thể, giống như bây giờ, hắn luôn có cảm giác cường đại hơn so với kiếp trước.
"Xem ra, Khanh gia ở kiếp trước còn có rất nhiều bí mật mà ta không biết." Khanh Vũ lên tiếng cười khúc khích, mắt phượng sâu thẳm, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ mang theo một chút xảo quyệt.
Có rất nhiều chuyện phải chờ đến một ngày kia nàng đủ cường đại, lúc đó nàng mới có thể hiểu được. Hiện giờ khí linh đã thức tỉnh, tốc độ tu luyện của nàng sẽ tăng lên một nửa, một ngày nào đó nàng sẽ có thể chiến đấu trở lại!
Táng Mai nhìn thấy thiếu nữ đột nhiên hiện lên ý chí giết người thì kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh cảm xúc đó đã bị nàng dập tắt, không thể nhìn ra được một chút khác thường nào, lúc này hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Khanh Vũ sống lại một lần nữa, dường như không còn nhìn thấy sự xúc động đầy nhiệt huyết ở trong dĩ vãng, ẩn giấu ở chỗ sâu trong xương cốt chính là sự thông minh cơ trí, bình tĩnh bày mưu mưu lập kế.
Đối với người ngoài cuộc, bọn họ chỉ nhìn thấy một thiếu nữ dung nhan kinh thế tuyệt mỹ đang yên lặng ngồi ở một góc, khóe môi hơi nhếch với một nụ cười như có như không. Thiếu niên bên cạnh quay lưng về phía mọi người, có lẽ là đang thảo luận chuyện thú vị nào đó với nàng.
Nhưng chỉ có Khanh Bắc mới biết, thiếu nữ đã trong tình trạng thế này một lúc khá lâu. Sống chung với nhau 6 năm qua, mặc dù không hiểu biết thấu triệt, nhưng hắn biết nàng tuyệt đối đang ở trong trạng thái ý thức không rõ ràng. Nếu như hắn rời đi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
May mắn thay, một lúc sau Khanh Vũ đã khôi phục lại bình thường, chớp chớp mắt với hắn, ý bảo mình không sao.
Vừa rồi nếu không phải Chôn Chôn đột nhiên thức tỉnh, chấn động quá lớn, nàng cũng sẽ không trực tiếp tách rời thần thức, gây ra sự tình nguy hiểm như thế. Nếu như bị du hồn dã quỷ nào đó theo dõi khối thân thể vô chủ này, nó sẽ thực sự gây ra rất nhiều rắc rối.
"Thương Hải Vương, Cửu công chúa Lâm Uyên Quốc đến!"
"Lục hoàng tử, Thất hoàng tử Võ Thương Quốc đến!"
Sau một loạt tiếng nói chói tai cao vút vang lên, ở bên ngoài điện đột nhiên vang lên một trận oanh động.
Mặc dù mọi người đều biết Thương Hải Vương có tên tuổi sát thần đáng sợ, nhưng mái tóc bạc và đôi mắt xanh sâu thẳm khác hẳn với người thường của hắn cũng cực kỳ thần bí.
Có người nói rằng hắn vô cùng xấu xí, không dám gặp người, cũng có người nói hắn giống như thiên thần, tuấn mỹ vô song. Mặc dù đều là tin đồn, nhưng mọi người đều không thể kiềm chế được sự tò mò đối với hắn. Đây là người mà ngay cả người dân Lâm Uyên Quốc cũng hiếm khi nhìn thấy, càng đừng nói tới Thanh Lan Quốc xa xôi.
Cửu công chúa Nguyệt Tâm Nhan cũng là mỹ nhân hiếm có trên đại lục, máu tóc đen dài lẫn với một vài sợi tóc màu xanh lam, được tết thành hai bím tóc buông xuống ngang eo. Một đôi mắt xanh thẳm lấp lánh giống như biển rộng, vô cùng hấp dẫn. Mặc dù nàng chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng dáng người đã nảy nở vô cùng hoàn hảo, mảnh khảnh tinh tế. Một chiếc váy lụa màu xanh lam bó sát trên khung người thon thả, khiến nàng trông giống như một nàng tiên giáng thế.
Ngoài ra còn có hai hoàng tử song sinh của hoàng thất Võ Thương Quốc, do Hoàng quý phi Võ Thương Quốc sinh ra.
Hai người này vốn sinh ra cùng một lúc, nhưng một người đã sinh ra trước lúc bình minh, còn một người khác lại lặn lội ở trong bụng mẫu thân cho tới khi màn đêm buông xuống, giờ Tý mới chịu ra. Chính vì thế nên đã tạo thành hai tính cách hoàn toàn khác nhau. Một người là ánh mặt trời, tuấn mỹ giống như ông mặt trời, một người khác lại âm trầm quỷ quyệt giống như Diêm La quỷ mị.
Cặp song sinh kỳ lạ này rất nổi tiếng ở Võ Thương Quốc, bởi vì đệ đệ sinh sau luôn tận dụng khuôn mặt giống nhau như đúc với ca ca của mình để làm điều ác, hắn ta còn bắt chước lời nói cử chỉ và hành động của đối phương, khiến cho mọi người đều luôn ngây ngốc không thể phân biệt rõ.
Hơn nữa, hai người này cũng là hoàng tử xuất sắc nhất trong hoàng thất Võ Thương Quốc, thực lực vô cùng mạnh mẽ, là môn hạ của một trong ba đại tông môn Tiêu Dao Cốc, nâng cao địa vị bọn họ.
Cặp song sinh tiến vào cùng với đám người Khanh Dạ Ly. Một người mặc áo gấm ngọc màu xanh, dung nhan tuấn mỹ, mang theo nụ cười vô cùng ấm áp khiến mọi người cảm thấy thoải mái.
Một người khác mặc một bộ đồ màu xanh đậm, khuôn mặt rõ ràng rất giống nhau, nhưng khí chất lại có vẻ khác. Rất hiếm khi có người có thể mặc một bộ đồ màu xanh lá cây đẹp như thế, nhưng trang phục phù hợp mặc ở trên người hắn dường như khiến nó tăng thêm vài phần mỹ cảm cấm dục.
Người này vừa thấy đã biết đúng là Thất hoàng tử được sinh ra vào ban đêm, khí chất trên người hắn rõ ràng lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Đây cũng là lần đầu tiên Khanh Vũ nhìn thấy song sinh nên cảm thấy thú vị. Nàng nhìn một lúc lâu, sau đó cười nói, "Thật đúng là giống nhau như đúc, nhưng...... thoạt nhìn Thất hoàng tử có vẻ thâm tàng bất lộ nhiều hơn."
Người này trời sinh thể chất như thế, hay là tu luyện bí pháp hắc ám nào đó? Cảm giác âm trầm trên người hắn ta thật sự không thể nào che dấu! "Chủ nhân, người này thật ra là thiên tài hiếm gặp, nắm giữ cả hai hệ Quang và Ám trong cùng cơ thể. Ngươi đừng nhìn hắn âm trầm đáng sợ, chẳng qua vì hắn chưa biết cách dung hợp hai loại kỹ năng kia lại. Chờ đến khi hắn lĩnh ngộ ra ảo diệu trong đó, chỉ sợ trên đại lục cấp thấp này khó gặp được địch thủ."
Thiếu niên tóc vàng trong cơ thể, thông qua đôi mắt của Khanh Vũ tất nhiên cũng phát hiện ra được một sự tồn tại kỳ lạ như thế, không thể không mở miệng giải thích.
Có lẽ hắn đã bị gia hoả đặc biệt này hấp dẫn lực chú ý, khoảnh khắc tiếp theo mới chú ý tới nam nhân tóc bạc phía trước, con ngươi thon dài đột nhiên kinh ngạc liên tục chớp chớp, "Hả? Chủ nhân, sao ta có cảm giác...... Người kia rất quen thuộc? Giống như đã từng gặp đâu đó!"
"Ngươi nói ai rất quen thuộc?" Khanh Vũ buồn cười hỏi.
Chẳng lẽ gia hỏa này ngủ nhiều năm như thế nên đầu óc ngốc hơn rồi hay sao? Đây không phải kiếp trước của hắn, hắn còn có cảm giác gặp lại người quen? "Nhưng người kia......"
"Sao lại ngồi ở đây?" Yến Hi Thành không biết đã tới đây từ lúc nào, "Ta đã sắp xếp chỗ ngồi cho các ngươi, chỗ này là nơi dành cho con cháu của những gia tộc nhỏ."
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, Khanh Vũ cũng từ bỏ, cười nói với người vừa mới tới bên mình, "Cảm ơn đại ca, ta chỉ nghĩ nơi này yên tĩnh hơn. Nếu đã có sắp xếp vị trí, chúng ta sẽ đi qua đó!"
"Hi Thành, hai vị này là ai?" Úc Kinh Trác vốn đang trò chuyện với Yến Hi Thành trước đó, nhưng Yến Hi Thành đột nhiên đi qua bên này, Úc Kinh Trác cũng đi theo tới.
"Vẫn chưa giới thiệu với ngươi, đây là đệ đệ và muội muội nhà ta, Yến Khanh Vũ và Yến Khanh Bắc. Đây là Tam công tử Úc Kinh Trác nhà Tả thừa tướng." Yến Hi Thành nói.
Bởi vì Khanh Bắc đang ngồi một bên, đôi mắt Úc Kinh Trác trực tiếp nhìn thẳng vào Khanh Vũ. Khi đến gần hắn mới phát hiện dung nhan thiếu nữ quả thực rất đáng kinh ngạc. Nếu nói Yến Ngưng Lạc là huyền nữ Cửu Thiên thanh lãnh cao ngạo, không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ, nữ hài nhi này lại mang một vẻ đẹp quyến rũ câu hồn đoạn phách, khuấy động trái tim người. Nhưng cùng với sự quyến rũ và dung nhan đó, còn có nụ cười mang theo một sự trong sáng hoàn hảo, không hề đột ngột chút nào.
Úc Kinh Trác tự xưng là hoa hoa công tử, từng duyệt qua 3000 mỹ nữ, lần đầu tiên bị mê hoặc trong đời.
Chỉ sau khi Yến Hi Thành bên cạnh gọi hắn rất nhiều lần, hắn mới lấy lại tinh thần. Úc Kinh Trác có chút xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, dời ánh mắt khỏi nàng.
Yến Hi Thành nắm tay thành nắm đấm áp vào môi để nín cười,
so với lần đầu tiên mình nhìn thấy Khanh Vũ, gia hỏa này quả nhiên yếu kém, không ngờ lại thất thố như thế. "Khụ, không ngờ Vĩnh An Vương phủ còn có một vị giai nhân như thế." Úc Kinh Trác hắng giọng nói, nở một nụ cười phong độ nhẹ nhàng.
Khanh Bắc một bên hoàn toàn bị bỏ quên, "......"
Thì ra sự tồn tại của hắn vẫn luôn thấp như thế. Khanh Vũ lười biếng chuyển ánh mắt nhìn Úc Kinh Trác một cái, sau đó mở miệng nói, "Quá khen."
Bầu không khí có chút khó xử, vì thế Yến Hi Thành đơn giản mang theo Khanh Vũ và Khanh Bắc ngồi vào vị trí tương ứng, sau đó thì không có tiếp xúc nào nữa.
Sau khi xong việc, Úc Kinh Trác có chút u sầu mở miệng nói, "Sao ta có nào cảm giác muội muội này của ngươi...... còn lạnh nhạt hơn cả Yến Ngưng Lạc?"
"Phải không? Khanh Vũ ngày thường rất ngoan ngoãn, không hề lạnh nhạt." Yến Hi Thành mở miệng cười nói, sau đó ánh mắt có chút chế nhạo, "Có lẽ vì mới lần đầu gặp mặt, ngươi giống như kẻ ngốc chưa hiểu việc đời nhìn nàng chằm chằm, vì thế nên nàng không thích!"
Úc Kinh Trác, "......"
Biểu hiện vừa rồi của hắn thực sự tệ như vậy hay sao? Thật là quá đáng! Không ngờ hắn lại để lại ấn tượng xấu với giai nhân như thế. Hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ bực bội.
Bách Thánh Tiết lần này, chẳng những có người từ hai nước khác tới, ba đại tông môn cũng phái ra một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, đảm nhận vị trí trọng tài cho lễ hội tranh đoạt thánh tử thánh nữ lần này.
Bách Thánh Tiết năm nay đoán chừng sẽ rất thú vị, chẳng những có mặt sát thần Thương Hải Vương trăm nghe không bằng một thấy, mỹ nhân Nguyệt Tâm Nhan nổi tiếng đại lục, hoàng tử song sinh tính cách khác biệt với thực lực cường hãn, còn có rất nhiều kỳ nhân dị sỹ tới từ ba đại tông môn. Có thể nói, đó là cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Giữa đại điện của hoàng cung, có một đấu trường rộng lớn hình tròn đã được dựng lên, bốn phía là hàng rào được dùng linh lực tạo thành, vô cùng cứng rắn, một khi tiến vào tỷ thí, bất luận kẻ nào cũng không thể can thiệp.
Thanh Lan Quốc là một quốc gia hiếu chiến hơn Võ Thương Quốc, nhưng vẫn có rất nhiều văn nhân nhã sĩ thích múa bút lộng văn. Mặc dù trình độ tu vi là giấy thông hành để hành tẩu trên đại lục này, nhưng nếu như trong bụng không có một chút nước mực, không có một chút tài hoa ra tay, ngược lại sẽ bị người cười nhạo chế giễu. Chính vì vậy, Bách Thánh Tiết năm nay còn có thêm một cuộc chiến so với những năm trước, do chính là đấu văn.
Trước khi tỷ thí đã tiến hành sàng lọc một vòng, có thể nói là cực kỳ nghiêm khắc. Có rất nhiều con em quý tộc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đều bị gạt xuống, không có chỗ để thương lượng, thậm chí cố gắng dùng tiền hối lộ cũng đều vô dụng.
Đó không phải là một trò đùa. Lần này người của mấy quốc gia và ba đại tông môn đều tới, nếu bất cứ ai gây ra rủi ro nào đó trong dịp trọng đại như thế, sẽ khiến Thanh Lan Đế xấu hổ, sau đó sẽ không thể sống yên ổn.
"Dạ Ly ca ca, ca nhìn xem, đó không phải là người nọ chúng ta đã thấy ở Vãng Sinh Lâu hay sao? Không ngờ hắn cũng tới." Ánh mắt của Nguyệt Tâm Nhan chuyển động xung quanh, nhìn thấy một người quen thuộc, vì thế nàng không thể không nhỏ giọng nói với nam nhân bên cạnh.
Khanh Dạ Ly nghe vậy thì ngước mắt nhìn lên. Nam nhân đối diện dường như cảm giác được ánh mắt của hắn, từ xa còn cười và vẫy tay chào hỏi hắn, ánh mắt vẫn quyến rũ như trước, rung động lòng người.
Đáng kinh ngạc chính là, không ngờ hắn ta đang ngồi ở trên ghế trọng tài.
~~~Hết chương 50~~~