Mỗi đại tông môn đều phái một người có thân phận tham dự, chẳng lẽ hắn ta đã dùng thủ đoạn gì đó để ép người của Tiêu Dao Cốc? Khanh Dạ Ly suy nghĩ như vậy ở trong lòng, nhưng không biết rằng tên kia sau khi thô bạo đánh người Tiêu Dao Cốc một trận, trói bọn họ lại và đưa tới một vùng hoang vu bên ngoài, mặc kệ cho bọn họ tự sinh tự diệt ở đó.
Dù sao thì mọi thứ đã trở nên tồi tệ, đương nhiên hắn ta sẽ làm bất cứ điều gì khiến hắn ta hài lòng mới thôi.
Lần này hắn ta trực tiếp dùng thân phận Thiếu cốc chủ Tiêu Dao Cốc để tới, có thể nói cực kỳ phô trương. Hơn nữa hắn ta trẻ tuổi lại anh tuấn, tướng mạo xuất chúng, so với tướng mạo bình thường của đại thúc trung niên 40-50 tuổi của Phiêu Miểu Tông và trưởng lão Giới Luật Đường của Vô Cực Môn trầm mặc ít lời, có thể nói hắn ta thu hút sự chú ý của mọi người nhất.
Phía sau bàn giám khảo còn có rất nhiều đệ tử của ba đại tông môn, đều là nam nữ trẻ tuổi, nhìn qua khí chất phi phàm.
Mọi người trên cơ bản đều đã đến đông đủ, lúc này Thanh Lan Đế mới chậm rãi xuất hiện từ phía sau, ngồi vào trên long ỷ. Sau đó, ngoại trừ người của ba đại tông môn, tất cả mọi người đều lần lượt đứng lên, khom người hành lễ, "Tham kiến bệ hạ!"
Thanh Lan Đế vui vẻ trên mặt, "Miễn lễ, hôm nay là ngày vui của vạn dân, cùng nhau vui vẻ. Trẫm hy vọng trong ngày Bách Thánh Tiết long trọng năm nay, có thể nhìn thấy Thánh tử và Thánh nữ mới nhậm chức!"
"Tạ ơn bệ hạ, bệ hạ anh minh!"
Sau một trận hàn huyên trôi qua, lôi đài lớn hình tròn ở giữa đại điện đột nhiên lõm xuống, sau đó lại chậm rãi nâng lên.
Trên đó đột nhiên có một thiếu nữ áo tím duyên dáng, dung nhan tinh xảo đứng đó, thoạt nhìn giống như quanh thân có mây mù lượn lờ trong đó, cực kỳ thần bí. Nàng làm lễ đối với mọi người, sau đó tiếng nói thanh thúy uyển chuyển như chim hoàng oanh êm tai vang lên, "Hoan nghênh các vị đã đến, lần này Tiêm Tâm Tử ta sẽ phụ trách chủ trì thi đấu."
"Cái gì! Không ngờ là Tiêm Tâm Tử?!"
"Trời! Bách Thánh Tiết lần này thật sự quá lợi hại, không ngờ ngay cả vị này cũng có thể mời tới tổ chức!"
"Nghe đồn Tiêm Tâm Tử đã ba bốn mươi tuổi! Thiếu nữ này nhìn qua chỉ mới khoảng hai tám, có phải là trùng tên hay không?"
"Ngươi không biết hay sao? Công pháp mà Tiêm Tâm Tử tu luyện có Trú Nhan thuật thêm vào trong đó, cho dù mấy trăm tuổi thì dung nhan vẫn giống như mười sáu mười bảy tuổi."
"Thì ra là như thế, dung nhan đã tinh xảo mỹ lệ như vậy, có thể duy trì thanh xuân mãi mãi, không biết bao nhiêu nữ tử sẽ phải ghen tỵ!"
Có người không hiểu rõ tò mò hỏi một câu, "Hả? Các ngươi nói địa vị của thiếu nữ này là gì? Vì sao mọi người đều kinh ngạc như thế?."
Người sau cười nói cho hắn biết, "Ngươi không biết Tiêm Tâm Tử hay sao? Đó là nữ nhi của môn chủ Vô Cực Môn, là tiểu sư muội của Hoàng đế bệ hạ chúng ta. Tương truyền nàng là thiên tài có được năm hệ nguyên tố, đã quy ẩn một thời gian dài."
Người nọ bất giác gật gật đầu, "Thì ra là như thế......"
Sau khi Tiêm Tâm Tử giới thiệu mình xong, quét mắt nhìn bốn phía một vòng, dường như nhìn thấy người quen biết, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó quay lại chuyện chính, "Lần này, thi đấu sẽ được chia thành mười vòng, mỗi một vòng sẽ tuyển ra năm người ưu tú nhất, hai cặp đấu tay đôi, người thắng sẽ được tiếp tục vào vòng trong. Sau mười vòng thi đấu, 50 người sẽ được chọn, một lần nữa tiến hành đấu tay đôi theo cặp, cho đến khi một nam một nữ cuối cùng được chọn. Đó chính là thánh tử và thánh nữ được vạn chúng chú mục lựa chọn trong Bách Thánh Tiết lần này. Có thể nhận được một lời hứa hẹn của bệ hạ và ban thưởng phong phú."
"Mười vòng thi đấu, đấu văn và đấu võ phân biệt năm vòng. Tất cả các vị sẽ nhận được một bảng số trong tay, người dự thi có bảng số tương ứng xin mời hãy đứng lên lôi đài, tiến hành vòng đào thải."
Sau khi Tiêm Tâm Tử giải thích ngắn gọn, chính thức mở màn cho cuộc thi đấu.
"Đội đầu tiên, số 4, số 9, số 18, số 26, số 53......"
Khanh Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua bảng số nàng được đưa cho khi vừa tiến vào, số 368.
Nghe nói ban đầu có gần một ngàn người dự thi, chẳng qua sau vòng tuyển chọn nghiêm khắc, đã sàng chọn hết những người dối trá, vì thế chỉ có 500 người thuận lợi thông qua.
Bảng số này tương đối khá xa phía sau, nếu như dựa theo trình tự, đoán chừng phải mất một thời gian dài mới tới số của nàng.
Lúc này có khoảng 40-50 người đứng trên lôi đài. Một tiếng chuông nhẹ vang lên, hàng rào cách ly khổng lồ đột nhiên dâng lên từ mặt đất, hoàn toàn vây quanh những người bên trong, sau đó phía trên đột nhiên xuất hiện rất nhiều văn tự dày đặc, chớp động với tốc độ cực nhanh.
"Vòng một chủ yếu khảo nghiệm trí nhớ và sự nhẫn nại của các ngươi. Xuất hiện ở trước mắt các ngươi chính là một tuyệt học kiếm phổ của một vị sáng chế thời viễn cổ. Trong thời gian một nén nhang, các ngươi hãy đọc và ghi nhớ nội dung của nó, sau đó có thể ra ngoài. Nếu vượt qua thời gian một nén nhang, không gian bên trong sẽ thu nhỏ lại một nửa, đến lúc đó không khí sẽ càng ngày càng ít. Trừ phi từ bỏ quyền thi đấu, nếu không các ngươi sẽ chết ngạt ở trong đó."
Giọng nói thanh thuý êm tai của Tiêm Tâm Tử chậm rãi vang lên, sau đó văn tự nơi đó chớp động càng lúc càng nhanh.
Những lời này vừa mới nói ra, mọi người đều sững sờ vì sốc một lúc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vòng thi đấu thứ nhất chính là khảo nghiệm...... trí nhớ, ghi nhớ một cuốn sách?? Hơn nữa chỉ có thời gian ngắn ngủn là một nén nhang! Những thiếu niên thiếu nữ đó ngày thường một lòng một dạ chỉ lo tu luyện múa đao múa kiếm gần như đều bị choáng váng.
Cái quỷ gì vậy? Vì sao lại phải ghi nhớ một cuốn sách?! Nhớ năm đó một đám từng người bọn họ đều trốn học. Muốn bọn họ đọc những cuốn sách văn thơ của những thư sinh nghèo nàn đó, không bằng chém bọn họ vài đao cho thống khoái!
Trong khi những người văn võ song toàn, có một chút tài năng văn chương đều rất bình tĩnh.
Đó chỉ là một cuốn sách kiếm phổ mà thôi, quả thực quá nhẹ nhàng. Khanh Vũ nhìn những thiếu niên thiếu nữ trợn mắt há hốc mồn ở trên lôi đài, có chút buồn cười, "Thi đấu này cũng khá thú vị."
Trong mấy chục người kia, tất nhiên có mấy gương mặt quen thuộc. Một người trong số đó chính là Úc Tiêu Ninh mà nàng từng gặp mặt ở trong sơn động, còn có hai tỷ muội Yến Tích Vũ và Yến Tích Nhu cũng ở trong đó.
Úc Tiêu Ninh là đệ nhất tài nữ Thanh Lan Quốc, chẳng những tài hoa xuất chúng, đồng thời tu vi cũng không thấp.
Nàng chỉ đứng đó, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm những văn tự nhanh chóng lướt qua, sau đó ngưng thần một lát rồi mở miệng nói, "Vào thời cổ đại, âm dương không ngừng đấu nhau, chia rẽ trời đất, hóa thành một thanh kiếm. Người tâm sinh chính đạo không thể tập, người linh căn thông thấu khó hiểu. Kiếm này chém sắt như chém bùn, chém tóc như tơ, uống máu đọa ma......"
Không thể nghi ngờ, Úc Tiêu Ninh trực tiếp bước ra, chỉ còn lại sau lưng là những ánh mắt ghen tỵ của mọi người, và một nén nhang chỉ mới cháy hết một phần ba.
"Chậc chậc chậc, Ninh Ninh không hổ là đệ nhất tài nữ của Thanh Lan quốc chúng ta, tốc độ rất nhanh!" Úc Kinh Trác ở dưới mang theo vẻ mặt kiêu ngạo tự hào. Đó chính là muội muội của hắn, hắn nở mày nở mặt bao nhiêu.
Những người còn lại ở trên lôi đài còn đang vắt hết óc cố gắng đọc và ghi nhớ. Thời gian trôi qua từng chút một, một nén nhang kia đã cháy hơn một nửa, quả thực có thể thấy được tốc độ cháy của nó bằng mắt thường.
Khi Úc Tiêu Ninh xuống dưới, Úc Kinh Trác lập tức vác khuôn mặt vui mừng tới, "Ninh Ninh, trí nhớ không tệ, xem ra trước kia muội đã rất chăm chỉ!"
Úc Tiêu Ninh nhướng mày, "Việc này cần phải chăm chỉ hay sao? Nếu tam ca không để hết tâm tư ở trên người những cô nương xinh đẹp đó, Tam ca cũng có thể."
Khi nói xong những lời thấm thía đó, nàng còn dành cho hắn một ánh mắt đầy chân tình.
Úc Kinh Trác, "......"
Thôi, hắn không hỏi nữa, được không. Trên lôi đài, không gian bên trong theo thời gian trôi qua, dần dần bắt đầu thu nhỏ lại. Những người có năng lực chịu đựng thấp một chút đều thở có chút khó khăn, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
"Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy trong số những người này có người nào có thể ra ngoài hay không?" Khanh Bắc nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh hỏi.
Khanh Vũ cong môi, "Trong số những người này vẫn có người có tư chất không tệ, ít nhất 5 người có thể đi ra."
Khanh Bắc có chút kinh ngạc, "Thật vậy sao?"
Thật ra hắn không ngờ Khanh Vũ còn có thể đưa ra một ước tính cao như vậy, hắn nghĩ nhiều nhất chỉ có hai người có thể thoát ra được.
"Ngươi nhìn đi, chẳng qua là vấn đề thời gian." Khanh Vũ cười cười không nói chuyện nữa, mắt phượng thờ ơ nhìn thoáng qua cây nhang sắp tàn, nhiều nhất còn mười hơi thở nữa thì một nén nhang sẽ tàn.
Giữa lôi đài đột nhiên lóe lên hai lần, một nam một nữ đồng thời bước ra từ bên trong, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng trạng thái chỉnh thể thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Sau đó lại có một người nam nhân theo sát bọn họ, bước ra khỏi hàng rào cách ly.
Khanh Bắc kinh ngạc chớp chớp mắt,
đã có ba người đi ra, chẳng lẽ thật sự sẽ có 5 người có thể ra ngoài? Hắn vừa như thế nghĩ, lập tức nhìn thấy hai tỷ muội Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ đột nhiên đi ra từ bên trong, và những người đang bị mắc kẹt trong không gian nhỏ hẹp kia đã khổ không nói nổi. Bọn họ kêu khổ thấu trời, cuối cùng không thể kiên trì được nữa, lần lượt lựa chọn bỏ quyền thi đấu.
Vì thế, trong 50 người ở vòng thứ nhất, tính cả Úc Tiêu Ninh ra ngoài đầu tiên, tổng cộng có 6 người ra ngoài được.
Ánh mắt Khanh Bắc có chút sùng bái nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
Nàng nói năm người thật đúng là năm người, quá chuẩn xác! Phía dưới, những người chưa được gọi tên không thể không bắt đầu nhỏ giọng nói thầm.
"Năm mươi người, nhưng thông qua không tới 10 người, thật sự là quá bất ngờ."
"Nhưng không ai có thể nghĩ rằng, họ sẽ ra một đề thi kỳ lạ như thế. Khảo nghiệm trí nhớ, còn phải nhớ kiếm phổ do một vị thời viễn cổ lưu lại. Những văn tự đó loé nhanh như vậy, nhìn rõ còn khó, đừng nói tới chuyện ghi nhớ chúng."
"Ồ, ta nói ngày thường bọn họ chỉ lo đấu đá quát tháo, trí thông minh có chút theo không kịp. Ha ha ha!"
"Đúng vậy, loại chuyện ghi nhớ cuốn sách chỉ là đồ chơi trẻ con, thật đúng là phế vật."
Tiêm Tâm Tử chủ trì thi đấu không ngờ sẽ xuất hiện kết quả như vậy, trên khuôn mặt tinh xảo dường như có chút thất vọng, nhưng rất nhanh nàng đã thu liễm thần sắc, "Vòng thứ nhất có tổng cộng 6 người thông qua, Úc Tiêu Ninh, Tề Mạc, Doãn Tư Tư, Quý Vân Phi, Yến Tích Vũ, Yến Tích Nhu. Các ngươi hãy nghỉ ngơi trước, chuẩn bị cho vòng tiếp theo."
Đợt thứ hai vẫn giống như cũ, có 50 người bước lên lôi đài. Lúc này bọn họ không phải khảo nghiệm trí nhớ, mà là trực tiếp dùng vũ lực đánh đối thủ ra khỏi lôi đài là có thể giành chiến thắng. Trên lôi đài, không phân biệt thân phận đắt rẻ sang hèn, ai quyền cứng chính là vương đạo.
Trận này tương đối thú vị hơn nhiều, con số đầu tiên được rút ra là số 150.
Con số này không có gì sai, nhưng chủ nhân của bảng số được thông báo, chính là Thất hoàng tử Võ Thương quốc, Mộ Thiên Thương.
Cặp song sinh Võ Thương quốc này chẳng những dung mạo phá lệ xuất sắc, tu vi cũng cực kỳ cường hãn. Đặc biệt là nghe đồn rằng, thực lực của Thất hoàng tử Mộ Thiên Thương còn muốn cao hơn rất nhiều so với Lục hoàng tử Mộ Thiên Trần, uy lực sát khí có thể so sánh với Thương Hải Vương.
Vì thế khi dáng người cao lớn mảnh khảnh kia đứng lên khỏi chỗ ngồi, từng bước một bước lên lôi đài, toàn bộ trong đại điện bỗng nhiên yên lặng một cách hiếm có.
Mộ Thiên Trần tươi cười sáng lạn, nhìn kỹ sẽ thấy có chút hả hê.
Không biết ai là người xui xẻo đụng phải Thiên Thương biến thái này! ~~~Hết chương 51~~~