Diệp Vân Sơ chạy nhanh về viện mình ở, trong lòng cảm xúc nảy lên
mãnh liệt, trong đầu đều hiện lên hình ảnh chàng đang cười, thanh nhã,
phiêu dật.
Đó là nam tử nàng yêu. Chớp mắt như ba năm trước đây, nàng như trở lại cuộc sống ngọt ngào ấy.
Thuở nhỏ nàng lớn lên trong lãnh cung, bị cha ruột của mình quên lãng, nhưng nàng luôn có ước ao được sống tự do.
Ba năm trước kia muội muội và mẫu thân nàng gặp chuyện không may,
nàng lén xuất cung tới chùa An Quốc cầu nguyện nhưng trên đường đi lại
gặp chàng. Nàng vẫn còn nhớ rõ, hôm đó là một ngày mưa to, chỉ có một
mình nàng đi trên con đường quanh núi dẫn tới chùa An Quốc, cơn mưa to
bất chợt làm cả người nàng ướt đẫm, lúc đó nàng vừa lạnh vừa đói, thì
chàng, một thân bạch y xuất hiện, giống như thiên sứ mà ông trời phái
tới để cứu nàng, nụ cười ấm áp, dịu dàng của chàng làm lòng nàng gần như đã tuyệt vọng được thắp sáng, là chàng, chính chàng đã cứu nàng ra khỏi thế giới lạnh như băng đó.
Từ đó trong lòng nàng bắt đầu âm thầm có chàng, vì chàng, nàng thậm
chí bất chấp nguy hiểm xuất cung lần nữa. Chàng chưa từng hỏi chuyện gì
liên quan đến thân phận nàng, mà thân thế của chàng nàng cũng không hề
hay biết. Nhưng nàng nhớ được, chàng đã ước hẹn với nàng, chàng còn nói, đợi tới mùa xuân sẽ cưới nàng về làm vợ.
Nhưng nàng không kịp đợi chàng tới cưới nàng được nữa, vì khi chàng
ước hẹn cưa được bao lâu thì Diệp Vân Vãn đã bị Diệp Vân Tuyết dùng kế
hiểm độc đánh chết, người còn sống sót, là Diệp Vân Sơ.
Tâm vô cùng đau đớn, nàng và chàng, có duyên mà không có phận. Hạnh
phúc mà nàng chờ đợi, giờ khắc này như lưỡi dao cứa vào lòng nàng, làm
nàng đau tới mức không muốn sống.
Đông Phương Ngưng, nam nhân hoàn mỹ như thần này, nam nhân nàng yêu
nhất, yêu tới tận xương tủy, đối với nàng mà nói đó chỉ như một giấc mơ
vĩnh viễn không bao giờ thành hiện thực, một giấc mơ đẹp, nhưng lại đầy
đau thương và tàn nhẫn.
Nước mắt vô tình đã rơi từ bao giờ, nàng lảo đảo đi tới, thậm chí đối với mọi vật cung quanh tất cả đều không biết, coi như tai mình bị điếc, giờ khắc này nàng chỉ muốn nhủ một giấc thật bình yên, sau đó quên hết
tất cả đau khổ ở trong mơ.
Đột nhiên trời cao như muốn đối nghịch với nàng, nàng vừa mới bước
lên bậc thang thì đã có một bóng dáng cao lớn chặn lại. Nàng chỉ cảm
thấy hai cánh tay đau đớn, cánh tay bị người ta bóp rất chặt, một giọng
nói lạnh băng đầy tức giận vang lên:
-Vương phi thật là có nhã hứng, đêm hôm khuya khoắt không về, chẳng
lẽ Hoàng đế An Khánh dạy dỗ con gái biết liêm sỉ tốt như vậy sao?
Diệp Vân Sơ cúi đầu xuống không nói một lời. Nàng thậm chí có thể cảm giác được từ người Hạ Vệ Thần truyền đến hơi thở nguy hiểm. Nhưng bây
giờ nàng không có sức cãi nhau với hắn, nàng chỉ cảm thấy mình rất mệt,
mệt chết đi được, mệt mỏi tới mức không muốn nói chuyện, cũng không
thích nói chuyện.
Thấy Diệp Vân Sơ trầm mặc không nói, Hạ Vệ Thần lại càng tức giận, cười lạnh một tiếng, châm chọc:
-Làm sao? Bổn Vương nói trúng tâm sự nên thẹn trong lòng sao? À, Bổn
Vương quên mất, Vương phi của Bổn Vương vốn là một tiện nhân thay đổi
thất thường, ở An Khánh vì vinh hoa phú quý mà thậm chí không biết liêm
sỉ quyến rũ ca ca cùng cha khác mẹ của mình? Hiện tại Thất thái tử không thể thỏa mãn ngươi nên đã muốn tìm niềm vui mới sao?
Giọng nói đầy sự giễu cợt giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng
tim. Diệp Vân Sơ nắm chặt hai tay, bắt mình ngẩng đầu, ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ nhưng tà ác, đôi mắt trong sáng chứa
tức giận và bất khuất, nói rõ từng câu từng chữ:
-Hạ Vệ Thần, ta đã làm sai chuyện gì?