Đôi mắt lóe sáng bất khuất của nàng làm lòng Hạ Vệ Thần bị chấn động
mạnh một cái, trong tâm nháy mắt hoảng hốt. Sao ánh mắt này lại giống
Tuyết nhi đến vậy, giống tới mức có thể lấy giả đánh tráo, làm hắn tưởng như người đứng trước mắt mình giờ khắc này là Tuyết nhi, người mà hắn
ngày đêm mộng tưởng.
Nhưng hắn lấy lại tinh thần rất nhanh bởi vì hắn biết rõ cô gái che
mặt ở trước mắt mình thực tế có dáng vẻ như thế nào, tâm địa xảo trá ra
sao. Nghĩ mình thất thần vì một nữ nhân xấu xí, tức giận chạy tới lên
não, sắc mặt càng khó coi hơn, đột nhiên túm mạnh tay nàng, giống như
muốn bóp nát nàng vậy, tàn bạo kéo nàng vào trong phòng, ném lên trên
giường.
Không đợi cho nàng kịp thở, bàn tay to lớn dùng sức nắm chặt cằm nàng, ép nàng phải nhìn thẳng vào hắn:
-Diệp Vân Sơ, ngươi giả vờ đáng thương, vô tội trước mặt Bổn Vương sao? Hừ!
Nói tới đây, Hạ Vệ Thần lạnh lùng cười một tiếng, khinh thường nói:
-Không ngờ ngươi quái dị thế này cũng có mấy phần hấp dẫn, đường
đường là Thất thái tử An Khánh nhưng lại vì một người quái dị như ngươi
mà đắm mình, trở thành một phó tướng nhỏ nhoi! Lúc ngươi ở trên đại điện đã cùng Diệp Bằng Yên ôn lại quá khứ, ngươi nghĩ Bổn Vương mắt mù,
không nhìn thấy gì sao?
Trên tay truyền đến đau đớn, lời nói châm chọc của hắn làm lòng Diệp
Vân Sơ giận dữ, nàng có thể dễ dàng tha thứ cho hắn nhục nhã nàng, phỉ
báng nàng, nhưng tuyệt đối không để hắn vu tội cho người thân của nàng.
Ngay cả Thất ca có tình cảm với nàng, nhưng nàng cũng không thể để mặc
kẻ khác chửi bới, bôi bẩn danh dự của huynh ấy.
Nhưng ngày nay nàng đã học xong kiên nhẫn, mặc dù trong lòng đã phẫn
nộ, hận hắn vô cùng nhưng không lộ ra trước mặt hắn nửa phần, nàng cụp
mắt xuống, đem tức giận trong mắt thu lại, giọng nói vân đạm phong
khinh:
-Thứ tội cho Vân Sơ ngu dốt, thật sự Vân Sơ không biết Vương gia đang nói gì.
Trong mắt Hạ Vệ Thần hiện lên phẫn nộ, hắn căm ghét dáng vẻ lãnh đạm
này của Diệp Vân Sơ, tâm của hắn bị lòng đó kỵ bao phủ, nhìn nàng bình
thản xa cách, hắn hận không thể xé nàng thành từng mảnh nhỏ!
Hắn lạnh lùng cười to, cặp mắt nhìn chằm chằm Diệp Vân Sơ, lời lẽ ác độc rít ra từ kẽ răng hắn:
-Khá lắm, công chưa An Khánh ngu dốt, đây là thủ đoạn của ngươi sao?
Ngươi dùng thủ đoạn ti tiện thế này để quyến rũ Diệp Bằng Yên lên
giường, phải không?
Tiếng nói ác độc giống như một đạo sét đánh mạnh vào lòng Diệp Vân
Sơ. Nàng không thể ngờ Hạ Vệ Thần có thể nói ra được lời như vậy, trong
nhá y mắt, khuất nhục hiện lên trong đôi mắt sâu của nàng, nàng nhìn
thẳng vào Hạ Vệ Thần, đôi mắt sáng như nước có bi phẫn thâm sâu.
Song Hạ Vệ Thần cũng không tính toán, bỏ qua cho nàng, nhìn đôi mắt
phẫn hận của nàng, môi mỏng của hắn nhếch lên, nở nụ cười lãnh khốc, lời nói càng thêm độc ác:
-Sao? Bị Bổn Vương nói trúng rồi sao? Ngươi là con tiện nhân tàn hoa
bại liễu không biết thẹn, rốt cuộc là ai lên giường ngươi trước? Là Diệp Bằng Yên, hay là một tên hoang dã nào đó không rõ danh tính?
“Ba!”. Tiếng vang dữ dội của cái tát dành cho lời nói khó nghe của Hạ Vệ Thần.
-Câm mồm!
Diệp Vân Sơ không thể nhịn được nữa, đột nhiên phất tay đánh mạnh một cái vào mặt hắn, không cho hắn nói xấu tiếp nữa. Nam nhân ti tiện này
không đáng giá để nàng nén cơn giận!
Trên mặt đau rát làm Hạ Vệ Thần trong nháy mắt ngây người, trong mắt
hắn rất nhanh hiện lên vẻ đáng sợ khủng khiếp, nữ nhân xấu xí đáng chết
này lại dám đánh hắn sao?
Trong phòng yên lặng giống như mọi vật đều chết hết rồi, trong chốc
lát đã nghe “ba” một tiếng, sau đó trên mặt Diệp Vân Sơ thấy đau đớn
kịch liệt, ngay sau đó cả người nàng đụng vào vách tường cứng rắn, sau
đó cảm thấy ở cỗ như có một gọng kìm bóp chặt, ép nàng vào tường không
thể cử động, ánh nến trong nháy mắt vụt tắt, bóng tối ập tới, thân thể
đụng mạnh vào vách tường trong nháy mắt đau đớn tới tận xương tủy.