Phủ đệ của Đông Phương Ngưng cách phủ Hạ Vệ Thần không xa, sau khi
Thu Tứ đi thăm dò liền dùng lệnh bài mà Hạ Vệ Lam đưa cho rời phủ cùng
Diệp Vân Sơ. Vì Thu Tứ đã chuẩn bị bạc, xe ngựa đợi sẵn bên ngoài nên
chủ tứ hai người thuận lợi rời khỏi phủ.
Diệp Vân Sơ đến ngoài phủ Đông Phương Ngưng rất nhanh, Thu Tứ thông
minh, trước đó đã lấy cớ vì Đông Phương Ngưng bện nặng, nói là điện hạ
không có trong phủ nên Vương phi thay mặt điện hạ tới thăm.
Người dưới canh cửa vừa nghe là Vương phi đích thân đến thăm chủ nhân của mình, cũng không dám chậm trễ, vội chạy vào thông báo, không quá
bao lâu, quản gia tự mình đi ra đón Diệp Vân Sơ vào phủ.
Quản gia cũng là một người cơ trí, ông ta trực tiếp đưa Diệp Vân Sơ tới chỗ tạm nghỉ của Đông Phương Ngưng, kính cẩn có lễ nói:
-Làm phiền Vương phi phải chờ một lúc, hiện tại đại phu đang châm cứu cho công tử, Vương phi phải chờ sau khi đại phu đi ra mới có thể vào
được, vậy có được không ạ?
Tuy rằng đã đến phủ đệ của Đông Phương Ngưng nhưng Diệp Vân Sơ vẫn
nóng lòng như lửa đốt, nghe quản gia nói xong lòng lại càng bất an, đôi
mắt nàng lặng lẽ nhìn tấm màn, thậm chí quên mất đáp lời quản gia.
Thu Tứ đi theo bên cạnh lại rất thông minh, mặt nàng không đổi nhìn quản gia cười cười, khẽ giọng nói:
-Làm phiền quản gia, nương nương nhà ta được điện hạ dặn dò trước khi đi công chuyện, nên trong lòng lo lắng cho Đông Phương công tử, mong
quản gia đừng trách. Đợi đại phu đi ra, nương nương nhà ta sẽ vào thăm
công tử.
Nghe Thu Tứ nói xong, quản gia cảm kích nhìn Diệp Vân Sơ một cái, sau đó chắp tay, lui ra ngoài.
Quản gia lui ra không lâu thì tấm rèm ở cửa phòng được người ta vén
lên, một ông già râu tóc bạc phơ đeo theo hòm thuốc đi ra ngoài, nhìn
thấy ông lão kia, Diệp Vân Sơ mới như người từ trong mộng tỉnh giấc, vội vàng tiến lên, hỏi:
-Đại phu, chàng như thế nào? Bệnh này có thể trị được không?
Ông lão nhìn Diệp Vân Sơ, chậm rãi thở dài một hơi, mặt lộ vẻ khó khăn, nói:
-Cô nương, lão phu thật sự là bất lực tòng tâm….
Nghe ông lão nói xong, lòng Diệp Vân Sơ cả kinh, sắc mặt trong nháy
mắt trở nên tái nhợt, nàng không để ý lễ tiết, túm chặt lấy cánh tay ông lão, gấp giọng hỏi:
-Đại phu, bất kể thế nào, cầu xin ông hãy cứu lấy chàng, cầu xin ông….
Ông lão cũng bị hành động đột ngột của Diệp Vân Sơ làm cho hoảng sợ, ông vội nói:
-Cô nương, thật sự không phải lão phu không trị bệnh, mà lão phu thật sự bó tay, Đông Phương công tử mắc phải tâm bệnh, nên thuốc cần chữa là thuốc tâm, loại thuốc bình thường không chữa được. Còn nữa, trong lúc
hôn mê, Đông Phương công tử luôn miệng gọi hai cái tên là Vãn nhi và Vô
Tâm, hai người này ắt là chỗ khúc mắc của công tử, nếu muốn cứu công tử, tìm hai người này đến đây, có lẽ còn có cách….
Ông lão nói xong, nhẹ nhàng đẩy Diệp Vân Sơ ra, lắc lắc đầu, mang theo hòm thuốc rời đi.
Mà lời của ông lão lại như một cú sét đánh mạnh vào lòng Diệp Vân Sơ, chàng biến thành bộ dạng bây giờ đều do nàng! Tim cảm thấy đau đớn, đau như bị vắt chặt lại, nàng gần như không hít thở được. Cuối cùng nàng
cũng chẳng quan tâm tới những thứ khác, vén tấm rèm bước nhanh vào bên
trong.
Mới vào phòng, mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt nàng, lòng Diệp Vân Sơ
đau xót, giống như nước trong dạ dày sắp tuôn ra ngoài. Đôi mắt nàng
nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường, trong tim rỉ ra từng
giọt, từng giọt máu một.
Nàng chậm rãi bước tới bên cạnh chàng, càng ngày càng gần, nhưng mỗi
bước của nàng lại nặng tựa nghìn cân, giống như từng bước chân lại đạp
mạnh vào lòng nàng, nàng nhìn thẳng vào mặt chàng, sắc mặt chàng tái
nhợt không còn chút máu, mới cách đây có mấy ngày mà chàng đã gầy yếu
tiều tụy không còn ra hình người, trong lúc hôn mê mà mày chàng vẫn cau
lại, lông mi khẽ run lên, giống như có vô vàn đau khổ.
Một nỗi bi ai không đoán trước được nảy lên trong lòng nàng, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy mắt cau cau, nước mắt liền rơi ra, rơi thành chuỗi, rơi xuống vạt áo trắng tinh của chàng.
Là nàng, đều do nàng sai, là nàng hại chàng mắc phải tâm bệnh không
chữa được, nhớ tới những lời này, Diệp Vân Sơ cuối cùng cũng không kiềm
chế nổi đau khổ trong lòng mình, khóc thất thanh, tay nàng chậm rãi xoa
lên gương mặt gầy yêu tái nhợt của chàng, nói:
-Sao chàng lại ngốc như vậy? Sao phải đi tìm ta? Nếu ngày ấy chàng
không đến sẽ không phải chịu khổ sở như vậy, chàng bảo ta nên làm thế
nào?
Nước mắt rơi như thác, rơi trên cánh tay nàng, sau đó bắn lên gương mặt chàng đang nhắm chặt mắt.
Nàng hít một hơi, dừng một chút, lại nhẹ giọng nói:
-Chàng biết không? Ba năm trước đây lúc ta nhớ tới chàng, ta vẫn hy
vọng có thể gặp lại chàng, nhưng, nhưng sao chàng có thể biết được, Vãn
nhi của chàng vẫn còn sống, sống đau khổ, ba năm trước đây chàng biến
mất, ta không chờ được chàng, nay lại gặp nhau trong hoàn cảnh này,
Ngưng, nếu chàng thật sự yêu ta, sao chàng không nhận ra ta? Tại sao?’
Nàng khóc không thành tiếng, cầm tay chàng, nói:
-Chàng từng nói với ta, nước sâu ba ngàn, chàng chỉ múc một muôi, ta
và chàng kiếp này đồng sinh cộng tử, nhưng khi gặp lại, chàng lại không
nhận ra ta, chàng có biết lòng ta khổ thế nào không? Ta, ta vẫn muốn ở
cùng một chỗ với chàng, cuộc đời không bao giờ rời xa, không chê chàng,
làm phiền chàng, nương tựa vào chàng, nhưng, nhưng, ta thật sự không
biết làm thế nào để nói cho chàng, Vô Tâm là Vãn nhi, Vãn nhi là Vô
Tâm….
Giọng nói Diệp Vân Sơ nghẹn ngào, nàng rốt cuộc không nói được hết,
nhìn gương mặt không còn chút sức sống trước mắt, nàng cảm thấy vô cùng
đau đớn, nếu lần này chàng ra đi như vậy, nàng cũng quyết không sống một mình, quyết không để chàng nợ mình, chàng không có nàng, sao chàng có
thể ra đi?
Nàng nức nở, lau nước mắt, bỗng từ tay áo lộ ra chiếc vòng đeo nơi cổ tay, cười miễn cưỡng, nói:
-Chàng nhìn này, vòng tay chàng tặng cho ta, lúc nào ta cũng không
rời xa nó, nhìn thấy nó giống như ta nhìn thấy chàng, chàng có vui
không? Đáng tiếc, giờ chàng lại không thấy được, không thấy ta đau lòng
tới mức nào, không thấy ta vì chàng mà rơi bao nhiêu lệ, chàng có biết
không? Ta thật sự rất nhớ chàng, rất rất nhớ chàng….
Nói xong, vẻ mặt Diệp Vân Sơ ảm đạm, nàng buồn bã nhìn chàng, yên lặng rơi lệ.
Nàng nói nhiều thế nào, khổ sở ra sao? Hiện tại chàng đều không nghe
thấy được, cũng không nhìn thấy được, thật sự nàng rất nhớ vòng tay của
chàng, chàng có thể tỉnh lại, ôm nàng vào lòng….
Nước mắt lại xuất hiện trong hốc mắt ửng đỏ, bỗng nhiên Diệp Vân Sơ
thấy tay mình bị siết lại, đầu ngón tay của chàng chạm vào lưng nàng,
giọng nói khàn khàn vang lên bên tai:
-Vãn nhi nói thật sao? Cuộc đời này không rời xa, cũng không chê ta, làm phiền ta, nương tựa vào ta, đều là thật sao?