Diệp Vân Sơ kinh ngạc, nhất thời vui mừng không dứt, thậm chí nàng
còn quên không trả lời chàng, cứ như vậy mà kinh ngạc, nhìn chàng thất
thần.
Không nghe được câu trả lời của nàng, chàng vẫn cố chấp ngẩng đầu, nhìn nàng, suy yếu hỏi:
-Nàng nói thật sao? Có thật không?
Chàng thở hổn hển, lại hỏi:
-Nàng là Vãn nhi, nàng nói sẽ làm phiền ta, tựa vào ta, là thật sao?
Tựa như có thứ gì trong nháy mắt chặn tim Diệp Vân Sơ lại, chặn ở cổ
họng của nàng, xông vào mắt của nàng, làm nàng không nói được chữ nào,
nàng chỉ nặng nề gật đầu, ra sức gật đầu.
Đôi mắt vô thần của Đông Phương Ngưng vì động tác của nàng mà bỗng sáng rọi, chàng cầm tay nàng, hơi dùng sức, nhẹ giọng nói:
-Mặc kệ là Vãn nhi hay là Vô Tâm, trong lòng đều có Đông Phương Ngưng, đúng không?
Nước mắt rơi như mưa, Diệp Vân Sơ nắm chặt tay chàng, lại ra sức gật
đầu, đúng, đúng thế, mặc kệ là Vãn nhi hay Vô Tâm, người trong lòng yêu
đều là Đông Phương Ngưng, trừ chàng ra, trong lòng nàng cũng không có ai khác….
Gương mặt tái nhợt rốt cuộc cũng mỉm cười, chàng nắm tay nàng, áp tay nàng vào má chàng, nói:
-Ta tin Vãn nhi sẽ không lừa ta, mặc kệ, mặc nàng là Vô Tâm hay Vãn
nhi, chỉ cần trong lòng nàng có ta là tốt rồi, chỉ cần nàng yêu ta….
-Trong lòng Vãn nhi từ đầu tới cuối cũng chỉ có Đông Phương Ngưng….
Diệp Vân Sơ cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói, nàng khẽ nói.
Giọng của nàng cực kỳ nhẹ, nhưng lại tồn tại sự kiên định không nói nên
lời.
Đông Phương Ngưng kinh ngạc nhìn nàng, bỗng nhiên đôi mắt đen trong
suốt lại rơi lệ, chàng nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nói:
-Có lời nói kia của nàng, cuộc đời này của ta là quá đủ rồi, mặc dù hiện giờ nàng đã là….
Lòng nàng đau xót, không đợi chàng nói xong, bỗng cúi người hôn lên
đôi môi tái nhợt của chàng, môi nàng dán vào môi chàng, cảm nhận được
hơi thở của chàng, lời nói ra lại vô cùng dứt khoát:
-Không có “đã là”, Ngưng hãy tin Vãn nhi, ta vẫn là Vãn nhi của
chàng, tính ra ích kỷ, nhẫn tâm, cho ta tự do phóng khoáng lần này, Vãn
nhi không thể không có Ngưng, Ngưng không thể rời khỏi Vãn nhi dễ dàng.
Nếu khó có thể chia cắt, vậy lần này hãy để nàng ích kỷ đi, cho nàng
ích kỷ một lần, vì cuộc sống của chính nàng, nếu thật sự phải chết, chết cùng một chỗ với chàng, nàng cũng có thể nhắm mắt! Chỉ cần chàng ở bên
cạnh nàng, nàng không sợ hãi bất cứ điều gì, có thể yên tâm.
Thân thể dpn vẫn suy yếu, chàng nâng tay có chút vô lực, nhưng giờ
khắc này, chàng thấy rõ sự dứt khoát trong mắt nàng, dứt khoát bằng bất
kỳ giá nào, tim chàng run lên nhè nhẹ, chàng từ từ cử động ngồi dậy, ôm
nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau đó hơi dùng sức ôm chặt nàng vào trong ngực, chậm rãi nói từng tiếng:
-Vãn nhi, nàng có nghe thấy không? Tim ta vì nàng mà đập, dpn cũng
thế, không có Vãn nhi, không thể sống được, ba nắm trước đây, từ hoàng
cung An Khánh truyền đến tin nàng đã chết, ta cũng không tin, vì lòng ta nói cho ta biết, Vãn nhi mà ta yêu có một ngày sẽ trở lại bên ta….
Hóa ra là như vậy, năm đó chàng sợ biết tin nàng chết đi nên mời lựa
chọn rời xa khỏi nơi ấy? Chàng yên lặng rời đi, chỉ vì không muốn để
mình tin và nhìn thấy, chỉ mong được ở một nơi xa xôi nhớ tới nàng, nghĩ sẽ có một ngày nàng quay trở về bên cạnh mình.
-Chàng ngốc này, chàng đúng là ngốc quá….
Dvs tựa vào ngực chàng, nước mắt dính ướt vạt áo chàng, nhưng nàng
lại đang cười, đó là tiếng cười phát ra từ nội tâm. Nàng biết linh hồn
mình đã trọng sinh vào thân thể của muội muội, chuyện này thật không thể tưởng tượng được, nhưng nàng biết, chàng tin nàng, chàng tin từng câu
từng chữ mà nàng nói.
Chàng mỉm cười, hốc mắt ướt át, chàng bỗng nhẹ buông nàng ra, sau đó
lấy từ trong ngực một túi hương tinh xảo, chậm rãi đưa tới trước mặt
nàng, nói:
-Vãn nhi, nàng xem, nàng tặng cho ta vật này, ta luôn cất ở trong
lòng, dán vào ngực mình, từ ba năm trước, mỗi lần chạm vào nó ta đều nhớ nàng, trong lòng cũng có hy vọng….
Túi hương màu hồng phớt, đó là túi hương nàng làm từ gấm do Thất ca
mang tới, bên trong đựng phấn hoa sen tuyết, ngoài túi hương nàng còn
cẩn thận thêu một đóa sen tuyết nhỏ. Nàng nhớ rõ, nàng làm tổng cộng ba
cái, một cái đưa cho dpn, một cái nàng mang theo bên mình, nhưng lần đó
gặp phải ác mộng sau chùa An Quốc thì đánh mất. Hiện tại trên người nàng có mang một cái, chính là túi hương nàng làm thêm sau này.
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc, lòng dvs bỗng kích
động, nàng ngẩn ngơ nhớ lại thời điểm ba năm trước đây, nàng xấu hổ đỏ
mặt đưa túi hương tặng chàng, thậm chí trong lòng nàng còn bất an, không biết changf có nhận không, không biết chàng có suy nghĩ như nàng, cũng
thích nàng không….
Nhưng chàng lại vô cùng kinh ngạc và vui sướng, làm nàng cuối cũng
thở dài được một hơi, túi hương này trở thành vật đính ước giữa hai
người. Nhưng không ngờ chàng vẫn còn giữ túi hương ba năm trước đây bên
mình.
Mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn xung quanh họ, trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi, họ cứ ôm chặt nhau như vậy, cảm nhận được hơi thở
nhẹ nhàng của đối phương, trong phòng tràn ngập mùi thuốc, giờ khắc này
bỗng trở nên ấm áp.
Trên đường quay về phủ điện, trên tay dvs vẫn nắm chặt túi hương,
gương mặt tuyệt đẹp khẽ mỉm cười, sầu lo từ lúc trước đã thay thế bằng
tâm trạng phơi phới, giờ khắc này, nàng nhớ rõ từng câu từng chữ chàng
mới nói với mình, trong lòng vô cùng vui sướng.
Nhưng khác với dvs, Thu Tứ lại cau mày lo lắng, lúc đó nàng không
theo công chúa vào phòng thăm Đông Phương công tử, nên nàng cũng không
biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì giữa công chúa và công tử, nhưng
công chúa ở trong phòng Đông Phương công tử mãi không đi ra nên nàng mới nhắc nhở, vậy mới có thể về phủ, nên nàng cảm thấy trong lòng khá hoảng loạn, tựa như có chuyện gì không hay sắp xảy ra.
Công chúa không hề ưu sầu, không hề khổ sở, nàng vốn nên vui vẻ mới
đúng, nhưng giờ bất luận thế nào nàng cũng không vui cho nổi. Điện hạ
lạnh lùng cay nghiệt, vô tình, âm ngoan thủ đoạn, nếu chuyện ngày hôm
nay bị lộ ra ngoài, nàng không biết điện hạ sẽ đối xử với công chúa như
thế nào, hơn nữa công chúa Vân Tuyết lại sắp tới, đến lúc đó có Vân
Tuyết châm ngòi, chỉ sợ điện hạ sẽ không buông tha dễ dàng cho công
chúa. Đây mới là điều nàng lo lắng nhất. Nàng chỉ là một nô tỳ, chết thì cũng chẳng sao, nhưng công chúa thân thể ngàn vàng, lại chịu nhiều khổ
sở, nàng thật sự không muốn nhìn thấy không chúa gặp bất trắc.