Khế Ước Chuộc Tội

Chương 10.1

Tạ Ân lái xe thể thao chạy tới bệnh viện, tra được số phòng bệnh Chu Toàn, tim đập nhanh rốt cuộc cũng có thể bình ổn lại.

Chu Toàn còn ở bệnh viện, không có đi…

Tạ Ân không thể giải thích được lúc lái xe ngực hắn nhói đau, đến tột cùng là vì cái gì, nghĩ đến Chu Toàn có thể sẽ rời đi, vĩnh viễn biến mất, hoảng sợ và trống rỗng không khống chế được xuất hiện trong lòng.

Giống như lúc Chu Toàn xảy ra tai nạn, cái ôm lúc người kia sắp chết, hắn chỉ nghĩ duy nhất một điều là Chu Toàn không được chết. Rồi sau đó thì sao? Hắn nên làm sao đối mặt với Chu Toàn…?

Tạ Ân mờ mịt thất thố, bước chân đi từ từ, cuối cùng ngồi ở trên ghế dài, dùng hai tay ôm lấy đầu.

Phòng bệnh Chu Toàn ở lầu trên, hắn lại lâm trận mất bình tĩnh, không có dũng khí đi tới gần người bị hắn hành hạ đầy người vết thương. Dù có nhiều tội lỗi hơn nữa, y cũng đã trả hết, không còn nợ hắn cái gì.

Hắn còn có quyền gì lại tiếp tục dây dưa? Mà hắn vẫn muốn đến bệnh viện hỏi Chu Toàn: Tại sao muốn cứu hắn? Nếu như không hỏi rõ, Tạ Ân cảm thấy chính mình nhất định sẽ hối hận cả đời.

Phía trước có hai người đang nói chuyện tới gần. Tạ Ân nhận ra hai người kia chính là Lê Tĩnh Hải và Teresa.

“Lê tiên sinh, anh thật sự quyết định muốn mang Chu tiên sinh về nước trị liệu?”

Lê Tĩnh Hải gật đầu: “Kĩ thuật chữa bệnh trong nước cũng không kém so với Châu Âu, số tiền tôi tĩch trữ được cũng đủ để điều trị sau này. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho y.”

Teresa vui mừng cho Chu Toàn tuy rằng y gặp chuyện không may, nhưng lại có một  người bạn tốt là Lê Tĩnh Hải.

Nghe Lê Tĩnh Hải nhắc tới tiền chữa bệnh, cô không khỏi tiếc hận nói: “Chu tiên sinh vốn có một khoản tiền tích trữ khá nhiều, nhưng trước đây không lâu y muốn tôi thay y quyên tặng cho trường học, không thì còn có thể đem ra dùng. Còn có nhà và ô tô Chu Toàn, y viết di chúc cho tôi nói sau khi bán được thì nhờ tôi đem quyên góp toàn bộ, y…”

Chợt thấy Tạ Ân đứng ở trước mặt, Teresa nghiêm nghị nói: “Anh còn tới làm gì?”

Cái tên khốn nạn này, ngại Chu Toàn bị thương còn chưa đủ?

Lê Tĩnh Hải lạnh lùng dừng bước chân. Hắn không ngờ được Tạ Ân còn có mặt mũi xuất hiện, tuy rằng rất muốn tóm lấy Tạ Ân mà đấm, nhưng nhìn thấy y ta đang đi trên hành lang, hắn cố nén kích động, lạnh giọng nói: “Cút.”

Tạ Ân bị ánh mắt của hai người đâm đến cả người ẩn đau, thấp giọng hỏi Teresa: “Tôi muốn gặp Chu Toàn. Còn có, cô mới vừa nói di chúc, đã có chuyện gì xảy ra?”

“Chu tiên sinh không cần anh giả mù sa mưa tới thăm.” Teresa lên tiếng cự tuyệt, suy nghĩ một chút, cảm thấy được cần phải khiến Tạ Ân rõ ràng hắn đối với Chu Toàn có tội.

“Ngày đó anh tại phòng làm việc rời đi, Chu tiên sinh sau đó liền uống thuốc ngủ tự sát, rồi để lại di chúc cho tôi, muốn tôi đem tất cả tài sản của y đều đem đi quyên góp. May mà cấp cứu kịp thời mới qua khỏi, cũng không nghĩ đến Chu tiên sinh vừa mới xuất viện, anh liền ở bãi đậu xe đánh y.”

Tạ Ân trong đầu thoáng chốc trống rỗng, nguyên lai Chu Toàn trước khi bị tai nạn xe cộ đã từng bị hắn bức vào đường cùng, không tiếc tự sát để chuộc tội.”Tôi, tôi thật sự không biết, y, y tự sát, tôi…” Hắn nói năng lộn xộn, hoàn toàn không biết phải biểu đạt ý tứ làm sao.

“Biết thì sao, cậu sẽ không dây dưa với y nữa?” Lê Tĩnh Hải nghe Teresa nói, nhất thời hiểu ra, những vết thương trên người Chu Toàn, là do Tạ Ân lưu lại, Chu Toàn không chịu nổi, mới có thể tự sát.

Hắn rất muốn lập tức giáo huấn tên súc sinh này, bỗng dưng nghĩ tới di thư Chu Toàn để lại cho hắn.

Chu Toàn nhắc tới từng làm tổn thương một người, chính là Tạ Ân đi? Bằng không Chu Toàn sao lại nói ‘Chết chưa hết tội’? Nhưng mà, Lê Tĩnh Hải đều cảm thấy Tạ Ân mới là người chết chưa hết tội.

Hắn tức giận đưa tay vào túi áo, lấy di thư ném lên mặt Tạ Ân: “Chính cậu xem đi.”

Tạ Ân hai tay run run mở giấy viết thư, di chúc viết rất ít, lại làm cho hắn đau. Trên tờ giấy, ngoại trừ tên của hắn, chẳng có cái gì cả.

Hắn không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt đầy chán ghét của Lê Tĩnh Hải.

“Tôi không biết Chu Toàn muốn viết cho cậu cái gì, trên đó viết tên của cậu, nên chắc là viết cho cậu.” Lê Tĩnh Hải lúc đó nhìn thấy bên trong sọt rác có bình thuốc không, nghĩ bác sĩ biết Chu Toàn đã uống thuốc gì, có thể dễ dàng điều trị hơn, liền đem lô thuốc lấy ra, tiện tay nhặt tờ giấy bị vo lại trong đó.

“Cho cậu biết, di thư này là tìm được từ trong sọt rác, y đối với cậu không có gì để nói.” Nói xong, nhìn Tạ Ân sắc mặt trắng bệch, Lê Tĩnh Hải cảm nhận được khoái ý trả thù.

Hắn cười lạnh hai tiếng: “Cậu còn không đi!”

Tạ Ân nhìn tờ giấy trong tay một hồi, cuối cùng hướng thang máy đi tới: “Tôi muốn gặp y.”

“Không được.” Lê Tĩnh Hải chặn Tạ Ân lại.

“Tránh ra!” Tạ Ân cảm xúc kìm nén cũng đột nhiên bạo phát. Hắn giờ khắc này đối với Chu Toàn tràn ngập hổ thẹn, nhưng không bao gồm Lê Tĩnh Hải.

Mắt thấy hai người muốn đánh nhau, một người thở hồng hộc chạy nhanh tới: “Chuyện gì cũng từ từ nói, đừng động thủ.”

May mắn kịp lúc. David Ford lau mồ hôi đứng giữa hai người, phất tay ra hiệu Tạ Ân đi nhanh, hướng Lê Tĩnh Hải tươi cười nói: “Tạ Ân thật sự là muốn tới thăm nhà thiết kế Chu, không có ác ý. Tôi lấy nhân cách của tôi ra đảm bảo.”

Nhân cách của anh đáng giá bao nhiêu chứ? Lê Tĩnh Hải mắt lạnh đánh giá David Ford, mà tục ngữ có câu thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân*, hắn hừ một tiếng không thèm chú ý, thấy Tạ Ân vào thang máy lên lầu, hắn thấy chờ thang máy lên tới nơi rồi mới xuống thì tốn thời gian, liền chạy tới cầu thang bộ. ( *không đánh người đang cười.)

Hôm nay ánh mặt trời sáng rực rỡ, chiếu lên cả người Chu Toàn đầy ấm áp. Y ngồi trên xe lăn cạnh cửa sổ, trên đầu gối đắp chăn mỏng, quan sát thảm cỏ màu xanh lục dưới lầu. Dưới đó, có mấy tiểu hài tử đang chạy nhảy đùa giỡn…

Chu Toàn ngơ ngác nhìn, vô ý thức động đậy hai chân chính mình, vẫn như cũ không có chút cảm giác nào.

Ngày hôm qua sau khi tỉnh lại được một lúc, y phát hiện nửa người dưới không có cách nào nhúc nhích, nhéo cũng không có cảm giác đau, sau khi hết khiếp sợ, y bình tĩnh mà tiếp nhận hiện thực chính mình bị liệt nửa người.

Hai lần đều không chết. Số phận nhất định là muốn y sống, thời khắc đều tự kiểm điểm lại lỗi của mình.

Y cam chịu.

Chân chính làm Chu Toàn lo sợ bất an, là y đánh mất khả năng nghe. Lần đầu tiên khi tỉnh lại, y rõ ràng hướng Lê Tĩnh Hải và Teresa nói: “Tôi còn sống a”, nhưng lại không nghe được âm thanh chính mình.

Tỉnh lại lần nữa, y cẩn thận quan sát động tĩnh các y tá, nhìn các cô mở miệng nói chuyện với nhau, nhìn thấy mấy cô lao công đẩy xe, dọn dẹp vệ sinh, trông thấy rèm cửa bị gió thổi bay lay động, nhưng không có một âm thanh tiến vào trong tai y.

Thế giới trong tai y, tĩnh mịch như sa mạc.

Chu Toàn biết, bản thân bị điếc.

Vì vậy y chỉ có thể bảo trì im lặng, bởi vì y không nghe thấy được âm thanh chính mình phát ra, càng không muốn khiến cho Lê Tĩnh Hải và Teresa vì y mà đau buồn. Hai người kia, đến bây giờ còn nghĩ là bởi vì y không chịu được sự thật bị liệt, mới không mở miệng nói chuyện.

Đem xe lăn đến gần cửa sổ một chút, Chu Toàn ngắm nhìn thế giới không có âm sắc (âm thanh). Người đến lại đi, náo nhiệt rồi lại yên tĩnh, cũng không nghe được bất cứ chửi rủa nhục nhã, cũng sẽ không nghe được bất luận lời đồn đãi…Có lẽ, đây chính là hạnh phúc y chờ mong đã lâu, sự yên tĩnh mãi mãi…

Tạ Ân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, thì nhìn thấy mặt bên Chu Toàn. Nam nhân đang ngồi ở bên cửa sổ ngắm cảnh, khoé miệng hàm chứa mỉm cười nhàn nhạt. Trong trí nhớ, lần trước lúc hắn dùng cavat siết cổ Chu Toàn, y cũng là mỉm cười như thế…

Cảm giác chua xót trong lòng từ từ khếch tán, hắn cúi đầu chậm rãi hướng xe lăn đi tới.

“Chu Toàn…” hắn thấp giọng kêu tên y, đối phương lại không phản ứng hắn, thậm chí đầu cũng không quay qua nhìn.

“Tôi biết tôi không nên quay trở lại quấy rấy anh.” Tạ Ân hít một hơi thật sâu, xem giấy viết thư trong tay, cố gắng quên đi mất mát và đau đớn đang dâng lên, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn biết, anh, anh, trước khi tự sát có để lại di thư cho tôi, muốn nói cái gì đó với tôi? Tôi ở trong thư phòng nhà anh, còn thấy một bản vẽ phác thảo thiết kế. Người trong bức vẽ là tôi ư?”

Nam nhân vẫn không có lên tiếng.

Tạ Ân âm thanh có chút run rẩy, nhưng hắn không muốn buông tha.

“Chu Toàn, ở bãi đậu xe tại sao lại muốn cứu tôi? Tôi nếu chết đi thì sẽ không còn người làm phiền anh.” Hắn khẩn trương đến mức cổ họng phát khô, cố lấy dũng khí truy hỏi: “Anh, anh có phải hay không có một chút thích tôi, cho nên mới vẽ bức tranh có bộ dáng của tôi, mới chịu cứu tôi?”

Không nên trách hắn hy vong hão huyền, trừ điều đó ra, Tạ Ân không nghĩ ra được lý do gì, đáng giá Chu Toàn phải vứt bỏ tính mạng cứu hắn.

“Nói cho tôi biết, Chu Toàn. Không phải sợ cho dù thế nào, tôi đáp ứng anh, tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ lại tới làm phiền anh nữa, Chu Toàn…” Hắn gần như cầu xin y cho hắn một đáp án, nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn không nghe được một tiếng.

Tạ Ân tuyệt vọng mà ngẩng đầu lên, lại phát hiện Chu Toàn vẫn chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ, mỉm cười, phảng phấp hoàn toàn không cảm thấy sự tồn tại của hắn bên trong phòng.

Hắn giật mình nhìn Chu Toàn, thử thăm dò gọi một tiếng, Chu Toàn vẫn như trước không phản ứng chút nào.

Tạ Ân hai tay hơi phát ra run, đến gần tai Chu Toàn vỗ tay mẫy cái thật to. Tiếng vỗ tay thanh thuý trong phòng bệnh trống rỗng đặc biệt vang dội, ánh mắt Chu Toàn nhìn cửa sổ vẫn không có biến hoá.

Tạ Ân ngây dại.

“Chu Toàn?! Chu Toàn!” Lê Tĩnh Hải vừa đuổi tới, vừa vặn nhìn thấy Tạ Ân đang thử thính lực Chu Toàn, hắn kinh ngạc vạn phần, không để ý tới việc phải đuổi Tạ Ân, đi tới phía sau Chu Toàn gọi to vài tiếng, hắn ánh mắt cũng chuyển thành tuyệt vọng.

“Bác sĩ, đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

“Bệnh nhân bởi vì sau gáy chịu va chạm, tổn hại hệ thống thính giác…”

“Vậy phải bao lâu mới có thể khôi phục?”

“Lê tiên sinh, cái này tôi không nói chính xác được, tất cả phải xem tình huống bệnh nhân tự thân khôi phục…”

Tạ Ân thẫn thờ đứng ở trước cửa phòng bác sĩ, không có cách nào tiếp tục nghe, quay người rời khỏi bệnh viện.

Chiếc xe thể thao màu đỏ lao vùn vụt ở giữa ngã tư đường. Trời trong nắng ấm, Tạ Ân lại cảm thấy trên đời này tất cả đều mất đi màu sắc.

Khi hắn vừa mới nhận ra lòng mình, số phận lại đối với hắn tàn nhẫn trêu đùa như vậy.

Người kia, không nghe thấy gì hắn nói, cũng không trả lời nghi vẫn của hắn…

“Cậu lái xe quá nhanh rồi…” Xin đi nhờ xe, David Ford xanh cả mặt, sớm biết Tạ Ân muốn chơi đua xe, hắn tình nguyện ngồi taxi.

“Tôi biết tâm tình cậu không tốt, cho nên, vẫn là để tôi lái xe đi.” Hắn tốt bụng mà đề nghị, nhìn khuôn mặt Tạ Ân thống khổ vặn vẹo, thở dài khuyên nhủ: “Cậu đừng nghĩ đến chuyện nhà thiết kế Chu nhiều nữa. Lê Tĩnh Hải đã cùng viện trưởng nói chuyện xong, tuần sau đưa nhà thiết kế Chu về nước. Thật ra kết thúc như thế này, đối với cậu, đối với nhà thiết kế Chu đều là chuyện tốt.”

Kít_____ xe thắng gấp.

David Ford không chuẩn bị kịp, nếu không phải là có thắt dây an toàn, thì thiếu chút nữa  đã cắm đầu vào kính chắn gió rồi.

“Xuống xe!” Tạ Ân ấn nút mở cửa xe phía bên kia.

“Đến lượt tôi lái xe à?” David Ford thả lỏng người xuống xe, vừa mới đứng vững góp chân, Tạ Ân liền mạnh mẽ đánh vô lăng, đạp xe vòng qua trước mặt David Ford, dùng tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn quay về, để lại cho David Ford một đám bụi và một câu nói.

“Tôi cũng không muốn kết thúc như vậy.” (ý anh ấy là cũng không muốn Tiểu Hải của ảnh về nước rồi kết thúc cuộc tình còn đang trong trứng nước.)
Bình Luận (0)
Comment