Khế Ước Chuộc Tội

Chương 9.2

Tạ Ân nhàm chán đợi một hồi, không chịu được mùi thuốc khử trùng, đi ra ngoài thí thở không khí. Vô tình nhìn thấy ở phòng bệnh phía trước đi ra hai người, toàn thân Tạ Ân đột nhiên cứng ngắc.

“Cẩn thận dưới chân.” Lê Tĩnh Hải đưa tay ôm lấy eo Chu Toàn, chậm rãi đi, một bên nhắc nhở Chu Toàn chú ý bậc thang dưới chân.

“Không có việc gì, tôi đã tốt lắm rồi.” Chu Toàn muốn tránh cánh tay Lê Tĩnh Hải, khẽ nhúc nhích, Lê Tĩnh Hải đã phát hiện, trái lại đem y ôm càng chặt hơn.

“Tiểu Hải!”

Chu Toàn vừa muốn mở miệng ngăn lại hành động thân mật của Lê Tĩnh Hải, hắn đã thấp giọng nói: “Đừng xa lánh tôi!”

Giọng nói Lê Tĩnh Hải, không giấu được nghẹn ngào.

Chu Toàn sửng sốt. Trong ấn tượng của y, Lê Tĩnh Hải chưa từng ở trước mặt y biểu lộ biểu tình yếu đuối.

“Tôi biết giữa chúng ta đã kết thúc. Nhưng mà vẫn có thể tiếp tục làm bằng hữu mà!” Lê Tĩnh Hải chưa bao giờ giống như hiện tại bi thương đau lòng: “Coi như tôi chỉ là hàng xóm của cậu, bạn học của cậu, để tôi dìu cậu một chút, cũng không được sao?”

Chu Toàn khiếp sợ nhìn khóe mắt Lê Tĩnh Hải mang hơi nước, ngực như bị vật gì đè nặng ngột ngạt vô cùng, muốn an ủi lại cảm thấy nói cái gì đều dư thừa, y cuối cùng buồn bã than nhẹ, vỗ vai Lê Tĩnh Hải: “Teresa đang ở bãi đậu xe bên ngoài chờ chúng ta. Đi thôi, tiểu Hải.”

Tạ Ân liền vô thanh vô tức đi theo phía sau, mắt thấy hai người kia đi ra bệnh viện, ngồi vào ô tô đi mất, hai tay nắm chặt lại, cơ hồ nghe được tiếng khớp xương  chính mình.

Người đàn ông ôm Chu Toàn, chính là người trong tấm ảnh Lê Tĩnh Hải. Hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!

Hắn còn đang nghĩ làm sao để tìm Lê Tĩnh Hải trả thù, hóa ra đang ở Milan!

Chính là hai người kia, hủy hoại cuộc đời hắn, lại còn ở đó ôm ấp, không coi ai ra gì.

Thật là ân ái a! Mà hắn, chỉ là một mẩu truyện cười trong tình cảm của hai thôi đi.

Một cỗ cảm xúc mãnh liệt không cách nào hình dung được đang bành trướng trong lòng Tạ Ân, lan tràn, làm hắn hận không thể phá hủy tất cả mọi đồ vật có thể cầm trong tay.

Điện thoại di động vang lên, là David Ford gọi tới.

Tạ Ân trực tiếp tắt điện thoại di động, lao ra cửa bệnh viện, giơ tay, vẫy một chiếc taxi: “Đi theo chiếc xe nhỏ màu xám bạc đằng trước! Đừng đi quá gần, đừng làm cho người bên trong phát hiện.”

Sát khí trong đôi mắt màu nâu nhạt kia, làm tài xế không rét mà run.

Sau khi Chu Toàn và Lê Tĩnh Hải ngồi vào ô tô, vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng.

Teresa lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề: “Tôi đưa Lê tiên sinh về khách sạn trước, hay là đưa Chu Toàn về nhà trước?”

“Về nhà.” Lê Tĩnh Hải nói.

“Không, Teresa, đưa tôi đến phòng làm việc là được. Ô tô của tôi còn để ở dưới tầng hầm tòa nhà, tôi có thể tự lái xe về nhà.” Mấy ngày này, đã làm phiền Teresa quá nhiều. Chu Toàn không muốn lại dể Teresa vì y bận rộn, trì hoãn thời gian tìm công việc mới.

“Không được!” Teresa và Lê Tĩnh Hải trăm miệng một lời phản đối.

Chu Toàn suy nhược mà cười: “Tôi đã thông suốt. Hơn nữa…” y nghiêng đầu nhìn qua bên Lê Tĩnh Hải: “Tiểu Hải cậu đến lúc đó ngồi chỗ kế bên tay lái, giúp tôi nhìn đường, không có việc gì đâu.”

Quen biết Chu Toàn nhiều năm, Lê Tĩnh Hải biết Chu Toàn bình thường nhìn ôn hòa tùy ý, một khi đã cố chấp lên, còn cứng đầu hơn trâu, hắn không thể làm gì khác là gật đầu.

Ô tô chạy đến cao ốc.

Kít —— Teresa từ từ đạp phanh xe, đem xe đỗ ở chỗ mình thường hay để. Nhìn gương chiếu hậu, phát hiện có chút bị trật, sẽ gây trở ngại đến ô tô bên cạnh mở cửa xe, vì vậy đối Chu Toàn nói: “Chu tiên sinh, hai người xuống xe trước đi, để tôi đỗ xe lại.”

Lê Tĩnh Hải xuống ô tô, có chút mắc vệ sinh, thấy phía trước có mũi tên ký hiệu chỉ nhà vệ sinh, nói với Chu Toàn một tiếng: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

“Vậy tôi ở trong ô tô chờ cậu, là chiếc xe bên trái màu xanh đậm kia.” Chu Toàn chỉ chiếc ô tô của mình cho Lê Tĩnh Hải, lấy chìa khóa xe, đi tới lấy xe.

Phía sau cách đó không xa truyền đến một tiếng phanh xe, Chu Toàn quay đầu lại, thấy một chiếc taxi, y không để ý lắm, đi tới xe mình khom lưng kiểm tra lại lốp xe.

“Không cần thối lại.” Tạ Ân bỏ lại một tờ tiền giá trị lớn, xuống xe, trực tiếp đi về phía Chu Toàn.

“Khốn nạn!” Hắn rống giận, vung quyền đánh về hướng Chu Toàn đang không hề phòng bị.

Chu Toàn thậm chí còn không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, liền bị một đấm đập trúng sống lưng, ngã xuống đất, giãy giụa hai lần không đứng lên được.

Trong cơn giận Tạ Ân không có để ý tới, sắc mặt Chu Toàn hôm nay tái nhợt một cách kỳ lạ, nhấc chân lên không một chút lưu tình đạp xuống người Chu Toàn.

“Tôi hận anh! Anh là một tên lừa gạt! Cầm thú!” Hắn điên cuồng kêu to: “Tôi muốn giết các người!”

Chu Toàn mơ màng, mơ hồ nghe ra người đang đánh đập y là Tạ Ân. Hắn đối với y đánh đập, trong giọng nói đầy thống khổ tuyệt vọng, cùng thiếu niên ở trong mộng giống nhau …

“…Tạ Ân, Tạ Ân…” Y muốn ngăn cản hành vi cuồng loạn của Tạ Ân, nhưng nắm đấm lại rút xuống như mưa, ngoại trừ theo bản năng ôm lấy đầu tự vệ, căn bản không nói ra được một câu đầy đủ.

“Này! Các người đang làm gì thế?” Nhân viên an ninh trực ở lối vào nhà xe từ camera phát hiện xảy ra chuyện, từ xa chỉ tay đi tới: “Đừng ở chỗ này gây sự!”

Đang ở bãi đậu xe Teresa cũng muốn phát điên, Chu Toàn vừa mới được bác sĩ cứu từ cái chết trở về, không chịu nổi bạo lực, y sẽ bị đánh chết.

“Khốn nạn! Mau dừng tay!” Cô rít gào. Thấy người bị Tạ Ân điên cuồng đánh đã đau tới cuộn lại một chỗ, tín đồ thành kính Thiên Chúa rột cuộc cũng đỏ mắt vì tức giận.

Tên khốn nạn vô sỉ kia, rốt cục là muốn đem ông chủ của cô hành hạ đến mức nào mới thỏa nãm?

Teresa xúc động phẫn nộ cắn răng, mở đèn trước xe, dùng sức đạp chân ga, ô tô lao ra ngoài, chạy về phía Tạ Ân.

“Dừng tay! Nếu không tôi sẽ đâm chết anh! Tôi thề!” Cô lớn tiếng hô to: “Mau dừng tay!”

Cô cho là Tạ Ân sẽ bị doạ chạy, ai ngờ Tạ Ân châm biếm quay đầu hướng phía sau liếc mắt một cái ——

Chết thì chết! Hắn cũng không muốn lại giống như một thằng hề ở trước nam nhân kêu khóc, dù hắn làm bất cứ chuyện gì, y cũng chỉ là coi hắn là vật thay thế mà bỏ đi, áy náy, nói xin lỗi, thậm chí quỳ xuống xin hắn tha thứ, nhưng là mãi mãi cũng sẽ không đem hắn để vào trong mắt…

Hắn tuyệt đối không nhường Chu Toàn cho Lê Tĩnh Hải! Cho dù là chết, cũng phải kéo theo Chu Toàn.

“Ai bảo anh nợ tôi?” Hắn tự giễu trong lòng, kéo lấy Chu Toàn, nửa bước không dời.

Teresa kinh hãi biến sắc, vội vàng phanh xe.

Đèn xe chiếu sáng khuôn mặt sợ hãi của Chu Toàn.

Tạ Ân vì sao không né tránh! Muốn đồng quy vô tận cùng y?

Y là tội nhân có chết cũng không hết tội, không thể làm liên lụy Tạ Ân…

Bóng đen của cái chết kéo tới trong nháy mắt, Chu Toàn nghĩ tới cái này. Y không biết khí lực ở đâu ra, bỗng nhiên đẩy Tạ Ân ra, dùng thân thể của chính mình chắn trước xe ô tô——

Tiếng phanh xe cùng tiếng thân thể va chạm cùng vang lên.

Cả người Chu Toàn bị tông bay. Y nghe thấy được Teresa rít gào, lại không cảm giác được đau đớn, trái lại nhẹ bẫng, giống như giải thoát tất cả ràng buộc, ảo giác ở trên trời thoải mái bay lượn.

Đem mạng sống nợ Tạ Ân dùng phương thức này trả lại, lần này, y có thể chân chính giải thoát rồi…

Chu Toàn mỉm cười, ngửa mặt lên trời nặng nề ngã ở bên chân Tạ Ân.

Y nhìn thấy ánh mắt cực kỳ khiếp sợ của Tạ Ân, nhìn thấy Tạ Ân ngồi xổm người xuống ôm lấy y, dùng sức lay động, trong miệng còn không ngừng nói cái gì đó với y, nhưng y đã không còn nghe được rõ ràng.

Sau này, Tạ Ân cũng sẽ không bị cừu hận trói buộc, sẽ giống như năm đó, cười đến suất khí dương quang…

Y nghĩ đây là lần đầu cũng là lần cuối cùng được Tạ Ân một lần nhẹ nhàng ôm lấy, lại hữu tâm vô lực, chỉ có thể mỉm cười. Chất lỏng tanh nóng từ trong miệng y chảy ra, đỏ giống như đêm bảy năm trước, đánh đổ ly rượu đỏ.

“… Xin lỗi…Đều là, lỗi của tôi…Xin lỗi…”

“Chu Toàn!” thời khắc sắp mất ý thức, y tựa hồ nghe thấy Lê Tĩnh Hải vội vàng gọi, mà xa xôi như thế…

“Xin lỗi…”

Tạ Ân ngơ ngác mà ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang bệnh viện, ôm đầu, tiếng nói vẫn vang vọng quanh quẩn trong lỗ tai hắn không ngừng. Lúc sắp ngất, người kia lại hướng hắn nói xin lỗi.

Trong nháy mắt ô tô chạy tới, hắn thực sự bị cừu hận cùng đố kị che mờ hai mắt, đánh mất lý trí, hoàn toàn không nghĩ né tránh, thế nhưng Chu Toàn cần gì phải đẩy hắn ra, vì hắn che chắn?

Nếu như hắn chết dưới bánh xe, Chu Toàn cũng không cần chịu đựng sự trả thù của hắn, có thể cùng Lê Tĩnh Hải ung dung tự tại tiếp tục sống vui vẻ, không phải sao?

Tại sao còn muốn liều mình cứu hắn?

Tạ Ân ngẩng đầu lên, liều mạng hít sâu, đáy lòng hắn sắp bị cảm xúc không thể miêu tả nhấn chìm.

David Ford đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ bả vai Tạ Ân, cũng không nhịn được lắc đầu.

Làm sao cũng không nghĩ đến chính mình vừa đi lấy báo cáo xét nghiệm máu, trở về đã không thấy Tạ Ân đâu. Hắn lúc đó mí mắt cứ giật liên tục, trực giác biết xảy ra chuyện. Lấy điện thoại gọi cho Tạ Ân, đối phương lại tắt điện thoại của hắn, lại gọi tới, Tạ Ân trực tiếp tắt nguồn.

Đang lúc hắn suy nghĩ có nên trở về khách sạn trước chờ hay không, Tạ Ân lại gọi điện thoại cho hắn: “…Y muốn chết…Anh mau tới, mau tới đây…”

Lần đầu tiên, hắn nghe thấy giọng nói Tạ Ân run rẩy, kinh hoảng, bất lực. Thậm chí cho tới bây giờ, Tạ Ân còn đang run rẩy.

David Ford thở dài, chỉ hơi trầm ngâm, đi tới gần cửa phòng cấp cứu.

“Toàn bộ đều tại tôi, nếu như tôi không có lái xe đâm tên khốn nạn kia, tiên sinh y cũng sẽ không…” Teresa dựa vào vách tường ngoài cửa liên tục ăn năn hối hận.

Lê Tĩnh Hải mặt căng thẳng, như bức tượng sáp, ánh mắt thẳng tắp tập trung vào cánh cửa kia, căn bản nghe không bất kì âm thanh gì. Vạn phần thống hận chính mình không có bảo vệ tốt Chu Toàn, lại khiến Chu Toàn một lần nữa tiến vào phòng cấp cứu.

Lúc này Chu Toàn có làm sao, hắn cũng không muốn sống nữa. Nhưng mà trước đó, hắn nhất định sẽ tự tay giết tên súc sinh Tạ Ân.

Thật ra, thời điểm ở bãi đậu xe, nếu như không phải nhân viên anh ninh và Teresa ngăn cản hắn, khuyên hắn cứu người quan trọng hơn, hắn đã sớm nhào tới liều mạng cùng Tạ Ân.

“Khụ khụ!” David Ford đi tới gần Lê Tĩnh Hải, dùng sức hắng giọng, rốt cuộc vị mỹ nam phương Đông mới quay đầu lại.

“…” Lê Tĩnh Hải hờ hững nhìn David Ford.

David Ford tâm lại bắt đầu rục rà rục rịch, nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc phong hoa tuyết nguyệt, nỗ lực xem nhẹ cặp mắt màu đen u buồn, hắn biểu tình đau xót hướng về phía Lê Tĩnh Hải cúi đầu xin lỗi: “Tôi là David Ford, anh trai Tạ Ân. Chúng tôi sẽ gánh chịu tất cả chi phí, hi vọng —— “

Lời nói còn chưa dứt, bị Lê Tĩnh Hải đánh gãy, cười lạnh: “Muốn giải quyết riêng?” Hắn trong lòng khinh bỉ cái tên nước ngoài cao to này: “Tôi cũng sẽ không tiếc tất cả, tố cáo hung thủ giết người.”

Không hổ là mỹ nam trong lòng hắn, kiên quyết đe dọa cũng mê người như vậy. David Ford cảm thấy chính mình sắp muốn chống đỡ không nổi mị lực của Lê Tĩnh Hải mà bại trận, cũng may hắn bảo trì được một điểm đầu óc thanh tỉnh.

“Tôi nghĩ có chuyện Lê tiên sinh phải rõ ràng, lái xe đụng người cũng không phải là Tạ Ân, mà là cô gái bên cạnh này. Chuyện này, băng ghi hình theo dõi và nhân viên an ninh cũng có thể làm chứng. Tạ Ân cũng chỉ là đánh đập người khác, không thể nói là mưu sát.”

“Anh!” Lê Tĩnh Hải căm tức nhìn Hodder, quyết định, đem tên hỗn đản này xếp vào mục tiêu ám sát thứ hai.

Đang lúc hai người đối chọi gay gắt, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở. Chu Toàn nằm im trên giường bệnh, được y tá đẩy ra. Hai mắt nhắm nghiền, mặt như tờ giấy trắng.

“Bác sĩ, thế nào rồi?” Ba người đều chạy tới vây quanh bác sĩ.

“Tính mạng tạm thời bảo vệ, chỉ có điều…” Bác sĩ nhìn ba người thần sắc lo lắng, khe khẽ lắc đầu: “Xương cột sống bệnh nhân bị thương rất nghiêm trọng, có thể sẽ bị liệt nửa người, không may, thì có thể là toàn thân, mọi người nên chuẩn bị tâm lý.”

David Ford và Teresa bị tin dữ này làm cho sợ ngây người.

Lê Tĩnh Hải nghe không hiểu tiếng Italia, thấy thế vội vã truy hỏi Teresa, sau khi nghe Teresa nói lại, Lê Tĩnh Hải ngẩn người nửa ngày, đột nhiên vọt tới trước hàng ghế tựa dài, kéo Tạ Ân lên, dụng hết sức lực cho Tạ Ân một quyền.

Tạ Ân không có phản kháng, cũng không phát ra nửa điểm âm thanh, cuộn người lại ngã trên ghế dài, cả người không ngừng run rẩy.

Lê Tĩnh Hải còn muốn đánh tiếp, kết quả bị David Ford xông tới ngăn chặn ôm lại: “Lê tiên sinh, cậu bình tĩnh lại!”

“Cút ngay!” Lê Tĩnh Hải đánh một quyền, đánh lùi David Ford, nhưng không có tiếp tục đánh Tạ Ân, dựa vào trên vách tường, che mặt lại dấu đi hai hàng nước mắt nóng hổi lướt qua hai má.

Ngàn dặm xa xôi đến Milan, thứ hắn muốn, không phải kết cục như thế. Ít nhất, không muốn Chu Toàn chịu bất kì thương tổn gì.

Mỗi người, đều ôm một giấc mộng hão huyền, hi vọng bác sĩ chỉ là nói xạo, hi vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện. Mà khi Chu Toàn hai ngày sau khi tỉnh lại, lần nữa xác nhận, hiện thực tàn khốc.

Chu Toàn bị liệt nửa người.

Tựa hồ bởi vì mới vừa tỉnh lại, y suy yếu quá mức, không có cảm thấy được thân thể mình khác lạ, đối với Teresa và Lê Tĩnh Hải trước giường bệnh mỉn cười một chút, giật giật đôi môi, nhẹ giọng nói: “Tôi còn sống a…”, giọng nói lộ ra nghi hoặc mờ mịt, liền ngất đi.

Bác sĩ nói Chu Toàn lúc ngã xuống ngửa mặt lên trời sau gáy đụng xuống đất, bên trong có chút máu ứ, còn cần quan sát. Rồi an ủi nói bệnh nhân không có bị bại liệt toàn thân, đã là may mắn trong bất hạnh.

“Đi thăm y một chút đi?…” David Ford từ bệnh viện trở lại khách sạn, đem bệnh tình bác sĩ nói nói cho Tạ Ân.

Tạ Ân trầm mặc, biểu tình dại ra, tiếp tục hút thuốc. Đồ gạt tàn trên khay trà trong đã chất đầy tàn thuốc.

David Ford ngồi xuống, cũng lấy một điếu thuốc, hút vào một ngụm, thở dài: “Tôi đã nói sớm, làm người quá cực đoan, đối với ai cũng đều không tốt. Tạ Ân, tôi không quản cậu và nhà thiết kế Chu có ân oán gì, tóm lại nhà thiết kế Chu là vì cứu cậu mới biến thành như vậy.”

Tạ Ân vẫn không lên tiếng. David Ford liếc mắt nhìn hắn, dập tắt thuốc lá đứng lên: “Ở đây đã không còn chuyện gì, tôi muốn trở về Paris đi xử lý công việc. Bệnh viện bên kia, tôi sẽ bàn giao người của chi nhánh Milan hỗ trợ khắc phục hậu quả. Cậu theo tôi cùng trở về, xế chiều hôm nay sẽ lên đường.”

“Không…” Tạ Ân rốt cục thấp giọng nói: “Tôi không đi, tôi…Muốn đi xem y.”

“Vậy thì đi thôi.” David Ford nhắc nhở Tạ Ân: “Tôi lúc trước ở bệnh viện có nghe bác sĩ nói, Lê Tĩnh Hải muốn mang Chu Toàn về nước tiếp tục trị liệu. Chậm một chút, cậu liền không có khả năng gặp lại Chu Toàn, cậu —— “

Lời vẫn còn chưa nói hết, Tạ Ân bỗng nhiên đứng dậy, đẩy David Ford xông ra ngoài.

“Thật là, tôi còn chưa nói xong!” David Ford đuổi theo bóng lưng Tạ Ân nhỏ giọng oán trách nói: “Gấp cái gì? Nếu thật sự muốn về nước, cũng phải chờ bệnh viện kiểm tra thấy đảm bảo an toàn mới cho đi a.”
Bình Luận (0)
Comment