“Có lẽ trạng thái phát tình mãnh liệt nhất sẽ bắt đầu từ ngày mai.” Y tá dẫn Trác Dật Nhiên vào phòng cách ly, đặt vài ống thuốc ức chế lên đầu giường: “Trong khoảng thời gian này nếu cảm thấy không ổn, cứ tiêm ngay.”
Nói đoạn, cô chỉ vào nút gọi khẩn cấp trên tường: “Phòng bên cạnh có người trực trọn hai mươi bốn giờ, xảy ra chuyện gì cứ nhấn nút, sẽ có người đến giúp cậu.”
Trác Dật Nhiên gật đầu: “Cảm ơn chị ạ.”
“Nếu khó chịu quá cũng đừng miễn cưỡng.” Chị y tá nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, sau đó thở dài xoay người ra ngoài, đi vào phòng bên cạnh.
Trác Dật Nhiên tự lập sớm, từ nhỏ đã có ý chí khá vững vàng và mạnh mẽ, khả năng nhẫn nại và chịu đau của cậu cũng tốt hơn người thường. Mấy hôm trước cậu cũng cảm nhận được triệu chứng trong kỳ phát tình của Omega rồi, tuy khó kiểm soát, nhưng với cậu, nó cũng chưa đến mức đau đớn không chịu đựng nổi.
Chỉ cần nhịn một ngày thôi, chắc không có gì to tát đâu.
Thiết bị trong phòng cách ly cũng tương tự phòng bệnh thường, chỉ là cửa sổ gắn thêm lớp kính một chiều, chắc để bảo vệ tính riêng tư của người bệnh, dù sao thì trạng thái phát tình của Omega cũng chẳng nho nhã, dù là ai cũng không muốn bị người ngoài nhìn thấy.
Dạo trước Trác Dật Nhiên luôn ngủ gật, ban đầu còn tưởng do thời tiết, nay mới biết đây là dấu hiệu sắp phân hóa, đến giờ vẫn chưa bình thường trở lại, cứ đến giờ là sẽ lên giường ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, cậu lại mơ về giấc mộng đáng xấu hổ nọ.
Vẫn là túp lều chật hẹp đó, vẫn con người quen thuộc đó, chỉ là cảnh trong mơ còn quá đáng hơn trước.
Rõ ràng cậu chưa từng làm chuyện này, nhưng cảm giác trong mơ lại chân thật đến mức như đã xảy ra vô số lần vậy.
Trác Dật Nhiên cảm thấy mình như một con thuyền độc mộc đang phải hứng chịu mưa bão, Lục Sâm chính là con sóng khổng lồ đang vỗ lên cậu một cách vô tình, khiến mặt biển cứ nhấp nhô mãi không ngừng, chẳng tài nào làm chủ được cơ thể.
Cậu bị đẩy lên rồi lại chìm xuống, dập dìu theo từng làn sóng, khoang thuyền bấy giờ đã tràn đầy nước, chất gỗ cũng ẩm ướt.
Lần nào cũng tưởng chừng như sắp bị xé thành từng mảnh, nhưng ngay sau đó lại được nước biển bao quanh lấy một cách nhẹ nhàng.
Không chỉ một lần hô dừng lại, nhưng quả thật cậu đã hơi yếu, bản năng thôi thúc khiến cậu chỉ muốn được kêu to như một chú chim hải yến, xin trận bão này hãy mãnh liệt hơn nữa.
Khi sắp được đưa lên đỉnh cao nhất, Trác Dật Nhiên mở choàng mắt.
Đêm đen đặc quánh, cậu nhận ra kỳ phát tình của mình đã đến sớm.
Ý thức trở về với thực tại, song cơ thể vẫn còn quyến luyến bồi hồi nơi giấc mộng, bởi bị ép phải rời khỏi nên cơ thể bắt đầu đáp trả lại cậu bằng những cảm giác điên cuồng.
Sự nôn nóng bực dọc khó nhịn bỗng chốc lan khắp toàn thân, trong đầu lần nữa xuất hiện gương mặt quen thuộc nọ.
Mặt mày anh tuấn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm.
Đôi tay với khớp xương rõ ràng, ngón tay hơi lạnh, lòng bàn tay lại rất đỗi ấm áp, nó sẽ siết chặt và giam cầm cậu trong đêm tối; cánh tay rộng lớn vững chãi ấy có thể choàng qua eo cậu và bế lên một cách nhẹ nhàng; cả nụ hôn nồng nhiệt nhưng không kém phần dịu dàng nữa, dù rằng đang mặc sức xâm chiếm cậu, nhưng vẫn khiến cậu đắm chìm trong nó.
Những tiếp xúc tay chân tưởng chừng như bình thường hoặc hành vi thân mật sau đó khiến mọi giác quan của cậu được khuếch đại gấp trăm nghìn lần, hóa thành nỗi khát vọng không tài nào kiểm soát được.
Mùi hương thanh nồng ở anh khiến người ta dễ say hơn bất kỳ loại rượu tốt nào trên thế gian, Trác Dật Nhiên chưa bao giờ nghiện nó như giờ phút này, ấy thế mà anh lại không ở bên cậu.
Trái tim Trác Dật Nhiên như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa nóng rực, nhiệt độ toàn thân tăng cao, giày vò khiến miệng lưỡi khô rát, khao khát tìm được nước tưới.
Mà đối với cậu, nguồn nước thanh mát ấy chỉ được tìm thấy trong khoang miệng của đối phương thôi, từng tấc da thịt của cậu giờ phút này đều khát khao được anh mơn trớn, mỗi tế bào trong cơ thể đều đang gào thét muốn được giao hòa.
Lục Sâm, Lục Sâm.
Anh là thuốc giải duy nhất của cậu.
Nhưng lại không có được.
Ga giường dưới người đã nhăn nhúm, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế vò nặn từ bản năng, làn da trắng từ mu bàn tay đến cả cánh tay cậu đều hằn đầy gân xanh.
Hai má cậu ửng đỏ khác thường, đuôi mắt mang vẻ mê ly do khát tình, dù đã cắn chặt môi, nhưng vẫn chẳng tài nào kiểm soát được những tiếng thở dồn dập và nóng bỏng.
Trác Dật Nhiên cuộn tròn người lại trong đau khổ, ôm chăn vào lòng, nhưng cũng vô ích, nó chẳng phải vật thay thế tốt gì, chẳng vương chút hơi thở ấm áp nào của Lục Sâm cả.
Ý thức bị thiêu đốt trở nên rối bời, Trác Dật Nhiên bất giác vươn tay đến chỗ thuốc ức chế ở đầu giường, nhưng khi chạm trúng hộp, lý trí lại thôi thúc cậu hãy vứt nó đi.
Không được.
Nếu dùng trong lúc này sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của cậu khi ra sân.
Cậu không thể bỏ cuộc, dù vì kháng cự với bản năng của mình, hay vì tinh thần đoàn thể, và cả trách nhiệm với Lục Sâm.
Song, cơ thể chẳng hề xót thương thay cậu, từng nỗi khát khao nóng cháy ùa đến vồ vập như dòng thủy triều nuốt chửng lấy cậu, cậu dốc hết sức vùng vẫy hòng thoát khỏi, nhưng lần nào cũng bị cuốn vào vực sâu một cách vô tình.
Mồ hôi thấm ướt áo, rồi lại thấm ướt gối và ga giường, tiếng thở dốc của Trác Dật Nhiên ngày một yếu đi, dường như cậu chẳng còn hơi sức để thở nữa, nhưng khát vọng từ tận đáy lòng vẫn chẳng hề ngơi nghỉ, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Mấy hôm trước vừa biết bị phân hóa, cậu không cảm thấy chân thật về việc trở thành Omega lắm, cho đến giờ phút này mới trải nghiệm sâu sắc chuyện trước đây chưa từng gặp.
Mấy thứ lúc trước chẳng đáng gì cả, đây mới là cảm nhận thật sự khi trở thành Omega.
Trong kỳ phát tình, bị bản năng chi phối hoàn toàn, ngoài việc tìm bạn đời hoặc giãy giụa thì chẳng làm được gì cả.
Không thể rời xa Alpha, khát vọng bị chiếm đoạt một cách mạnh mẽ, dù ý chí kiên cường đến đâu chăng nữa cũng chẳng tài nào kháng cự được bản năng.
Hóa ra đây là Omega.
Từ sáng đến giờ, Cố Nghiêu đã ngồi hơn hai tiếng trước cửa phòng cách ly, cuối cùng cũng thấy cánh cửa động đậy nhẹ vài cái, thiếu niên tuấn tú quen thuộc nọ bước ra ngoài.
Vài ngày không gặp, dường như Trác Dật Nhiên đã gầy hẳn đi, trông bơ phờ rất nhiều, cũng chẳng che giấu được sự yếu ớt và mệt mỏi trên mặt.
Song, khi nhìn thấy Cố Nghiêu, cậu lập tức nở nụ cười, trong mắt dạt dào cảm xúc vui tươi, dường như đã về với dáng vẻ tươi tắn trước đây vậy.
Không chờ Cố Nghiêu nói, Trác Phi đã xông đến: “Một ngày không trông con mà con đã bắt đầu quậy phá rồi, thuốc ức chế tốt vậy không dùng, cứ phải tự chịu khổ, có phải con chê Omega chưa đủ khổ không…”
Giọng của bà dần trở nên nghẹn ngào, sau đó không nói tiếp nữa, chỉ đưa một chai nước khoáng mặn cho Trác Dật Nhiên.
“Sao mẹ nói cứ như sắp chết đến nơi thế.” Trác Dật Nhiên cười nhận nước, chỉ tu vài hớp đã cạn sạch: “Chẳng phải còn tốt lắm sao.”
Trác Phi lau nước mắt, nói tiếp: “Một Omega còn chơi bóng gì nữa?”
Trác Dật Nhiên đưa một túi khăn giấy cho bà: “Sao Omega không được chơi bóng?”
Trác Phi tức giận rút một tờ ra: “Mới phân hóa xong đã sốt ruột thế à?”
“Tình huống đặc biệt.” Trác Dật Nhiên nói.
“Con cố nhịn thêm nhé.” Trác Phi cầm khăn giấy chặm lên khóe mắt mình: “Đến khi làm phẫu thuật tuyến thể xong, con vẫn là một Beta tự do, muốn bay nhảy kiểu gì cũng được.”
“Còn lâu lắm.” Trác Dật Nhiên rũ mắt nhìn xuống.
Trác Dật Nhiên còn định nói nhưng bị y tá ngoài cửa gọi, thế là vội đi sang.
Lúc này Trác Dật Nhiên mới nhìn Cố Nghiêu: “Sao cậu đến đây?”
“Tôi còn tưởng tôi tự ý đến thăm cậu như vậy, cậu sẽ tức giận chứ.” Cố Nghiêu bĩu môi.
“Cũng đã đến rồi, chẳng lẽ tôi đuổi cậu đi sao?” Trác Dật Nhiên cười: “Sớm muộn gì cũng biết thôi, cậu cũng cần biết sớm hơn những người khác mà.”
“Sao, có phải làm Omega…” Cố Nghiêu chưa nói xong, hốc mắt đã đỏ hoe.
“Này, cậu sao vậy?” Trác Dật Nhiên sửng sốt, vội đưa túi khăn giấy cho cậu ta: “Mấy người này thật là, tôi chưa chết mà.”
“Tình mẹ con các cậu sâu đậm quá, làm tôi cảm động không được à?” May mà Cố Nghiêu không khóc nhiều như mẹ cậu, chẳng bao lâu sau đã bình thường trở lại: “Tưởng ai cũng vô tư như cậu chắc.”
Trác Dật Nhiên không nhịn được: “Ai không biết còn tưởng cậu mới là người thành Omega đó.”
Cố Nghiêu sửng sốt, đổi đề tài: “Cậu đã vậy rồi, tối nay còn ra sân nữa sao?”
“Không ra thì biết làm gì.” Trác Dật Nhiên nhún vai.
“Bạn trai cậu cũng nhẫn tâm thật.” Cố Nghiêu nói đùa: “Cậu đã vậy rồi, cậu ấy còn đồng ý nữa.”
Chú ý thấy cảm xúc thoáng qua trong mắt Trác Dật Nhiên, Cố Nghiêu nhận ra có gì đó khác thường: “… Đúng rồi, lúc quan trọng thế này, sao cậu ấy không ở cạnh cậu?”
Trác Dật Nhiên nhìn cậu ta, không đáp.
“Có phải cậu ấy thấy…” Cố Nghiêu đoán: “Tạm thời chưa chấp nhận được?”
Trác Dật Nhiên mím môi, chẳng ừ hử gì cả.
Cố Nghiêu im lặng hồi lâu mới nói: “Cậu cũng đừng giận cậu ấy quá, dù sao thì loại người giống Minh Ngọc…” Nguồn: we btruy en onlin e.com
“E hèm.” Cậu ta hắng giọng một cái, nói tiếp: “Đám Alpha FA nhiều năm như họ đều tôn thờ chủ nghĩa ‘pheromone có tội’, giờ cậu tự dưng biến thành Omega, cậu ấy chưa chấp nhận được cũng bình thường thôi, phải cho cậu ấy thời gian làm quen đã.”
“Tôi không có lập trường gì để tức giận.” Trác Dật Nhiên nói: “Cậu ấy không phải bạn trai tôi.”
“Hả?” Cố Nghiêu sửng sốt: “Đừng nói là đến tận bây giờ các cậu vẫn đang đóng kịch đó nhé? Nhưng các cậu, các cậu đã ấy rồi mà…”
Nói đoạn, cậu ta lộ vẻ không dám tin: “Vậy thì càng sai, nếu thật sự chỉ đóng kịch với cậu, thì cậu ấy để tâm giới tính của cậu thế làm gì?”
Trác Dật Nhiên nghe cậu ta nói đến mức bực bội, bèn xua tay: “Được rồi được rồi, cậu rảnh quá thì suy nghĩ cho chuyện tình cảm của mình đi.”
“Vậy có phải tối qua cậu luôn…” Cố Nghiêu dè dặt ngước mắt nhìn cậu, khẽ giọng: “Nghĩ đến cậu ấy?”
Trác Dật Nhiên bỗng rời mắt đi.
Tính tình cậu luôn bộc trực thẳng thắn, hiếm khi lộ vẻ khó đoán thế này, Cố Nghiêu hiểu ra, thở dài: “Thôi xong, cậu yêu thật rồi.”
“Mười giờ cậu có tiết đấy.” Trác Dật Nhiên chủ động mở cửa phòng cách ly cho cậu ta, làm động tác “mời”: “Không đi là muộn đấy.”
“Cũng đừng chỉ nghĩ đến thi đấu, phải chú ý sức khỏe mình nhiều hơn.” Cố Nghiêu nhìn cậu với ánh mắt lo lắng: “Có chuyện gì cứ tìm tôi.”
Cậu ta đi được khoảng mười phút, điện thoại của Trác Dật Nhiên vang lên.
Cố Nghiêu còn lưu luyến, gửi thêm hai tin nhắn WeChat cho cậu:
“Khi trong lòng một Omega có hình bóng một Alpha, thì đêm đau đớn nhất cũng sẽ nhuốm vị ngọt lạ thường.”
“Lỗ Tấn không nói vậy, Cố Nghiêu nói đó.”