“Sao mặt chị dâu còn trắng hơn lúc trước nữa vậy, có phải bệnh chưa khỏi hẳn không?”
Vài ngày không cùng tập luyện, vừa gặp nhau, Chung Hàn lo lắng nhíu chặt mày.
“Cũng khỏe rồi.” Trác Dật Nhiên cười với cậu ta: “Không cần lo lắng.”
Vừa dứt lời, Lục Sâm đã đi đến, khoảnh khắc nhìn nhau, hai người đều hơi sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Trác Dật Nhiên gặp lại Lục Sâm từ hôm ngất xỉu, cậu thấy sắc mặt anh có chút khác biệt so với ngày thường.
Nếu trước đây khi Lục Sâm nghiêm túc sẽ dùng từ lạnh nhạt để hình dung, thì giờ đây, anh trông như một cái máy lạnh vậy, người ta bất cẩn nhìn lướt qua anh thôi cũng rợn sống lưng.
Chung Hàn nhìn Lục Sâm, thở dài: “Ôi, bệnh của các cậu còn lây nhau à, mấy ngày nay anh Lục…”
Nói được một nửa thì Lục Sâm liếc nhìn cậu ta, khiến anh chàng vạm vỡ không sợ trời không sợ đất im ngay.
Nhìn Lục Sâm chẳng nói chẳng rằng vào phòng thay đồ, Trác Dật Nhiên sang bên cạnh tập bóng, bấy giờ Chung Hàn mới nhỏ giọng hỏi đồng đội mình: “Hai người họ sao vậy?”
“Chắc giận dỗi gì nhau rồi.” Lâm Dương nhún vai.
“Hả?” Chung Hàn nhướng mày, không hiểu lắm.
“Sao cậu tìm được bạn gái vậy?” Lâm Dương nhìn cậu ta với vẻ bất đắc dĩ.
“Cậu đừng chõ mũi lung tung.” Hướng Gia vỗ vai Chung Hàn an ủi: “Chơi bóng hết mình là được.”
Qua vài lần tập đối kháng đơn giản, xế chiều, trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu.
Lúc ở bệnh viện Trác Dật Nhiên đã tiêm thuốc ức chế, dù hiện giờ vẫn chưa thấy có gì khác thường, nhưng để đảm bảo, trước khi ra sân cậu đã tiêm thêm một mũi.
Ra khỏi phòng thay đồ thì thấy Lục Sâm đang đứng trước cửa chờ mình, Trác Dật Nhiên đang chột dạ bấy giờ giật nảy mình.
“Cậu thế nào rồi?” Lục Sâm nhíu mày nhìn cậu.
“Yên tâm, không sao đâu.”
Trác Dật Nhiên mỉm cười tỏ vẻ thoải mái, nhưng lại chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Lục Sâm, tầm mắt cậu vô thức nhìn xuống, dừng trên tay trái của anh.
Từ lòng bàn tay đến mu bàn tay thon dài nọ được quấn rất nhiều vòng băng cuốn thể thao. Loại băng cuốn này dùng để bảo vệ, thường họ cũng chỉ quấn vài vòng trên những chỗ khớp bị thương nhẹ để phòng chấn thương thôi.
Xưa nay Lục Sâm còn chẳng quấn bao giờ, thấy thế, Trác Dật Nhiên hỏi: “Tay cậu sao vậy?”
“Không có gì.” Tay trái của Lục Sâm buông thõng xuống theo phản xạ: “Chơi bóng va chạm.”
“Hồi nào?” Mấy hôm trước họ còn đi với nhau, rõ ràng tay Lục Sâm bình thường lắm mà, Trác Dật Nhiên sốt ruột: “Nghiêm trọng không?”
Không chờ Lục Sâm đáp, cậu sực nhớ một điều: “Có phải cậu…”
“Lo cho bản thân cậu đi.” Lục Sâm rời mắt.
Có phải tay cậu bị thương nên mới không đến gặp tôi không.
Nửa câu sau như bị nghẽn trong cổ họng, Trác Dật Nhiên sững sờ một lúc rồi nuốt nó xuống một cách khó khăn, cười tự giễu mình tưởng bở.
Sau đó Lục Sâm lại mở miệng: “Ra sân chú ý an toàn.”
“Ừ.” Trác Dật Nhiên nén cảm xúc không rõ nguyên nhân xuống, đáp cứng nhắc: “Cậu cũng vậy.”
Người trong đội đã tập họp đông đủ, mọi người bắt đầu khởi động. Trông Trác Dật Nhiên chẳng khác gì ngày thường, nhưng thật ra cậu cũng căng thẳng lắm.
Một Omega đang trong kỳ phát tình lại tiêm thuốc ức chế để chơi bóng với cả đám Alpha, nghe hoang đường như trong truyện nghìn lẻ một đêm vậy, nếu không phải vì chuyện xảy ra trên chính bản thân mình thì Trác Dật Nhiên cũng chẳng tin nổi.
Học viện Quản trị Kinh doanh và Học viện Điện tử lần nữa đụng độ trên sân đấu, tất nhiên sẽ thu hút cả biển khán giả đến xem, thậm chí fanclub của hai bên còn phấn khởi hơn cả đội bóng nữa.
Mỗi bên ra sân bắt tay bày tỏ thiện chí xong, trận đấu chính thức bắt đầu, đội hình ra trận cũng khiến họ ngạc nhiên vô cùng.
Hiệp một trận đấu, Học viện Quản trị Kinh doanh vẫn là năm người do Lục Sâm đứng đầu, nhưng bên Học viện Điện tử lại không phải đội do Đàm Phi chỉ huy, mà đưa đội hình thay thế ra để đấu với họ.
Xem ra đối phương áp dụng kế sách lấy mạnh địch yếu đây.
Qua một trận đối đầu, có thể thấy Học viện Điện tử đã biết rõ thực lực của đội họ, phải thừa nhận rằng chiêu này rất hiểm, đánh đúng điểm yếu của Học viện Quản trị Kinh doanh.
Thực lực đội hình chính và thay thế của Học viện Điện tử tương đương nhau, thế nên trong hiệp đầu, tuy Lục Sâm chỉ huy những thành viên chính thức dẫn trước về điểm số, nhưng cũng chưa đến mức áp đảo hoàn toàn.
Song, những hạt giống tốt của Học viện Quản trị Kinh doanh cũng chỉ được mấy mống thế thôi, đội hình thay thế vốn đã chẳng mạnh, lại còn gặp mấy kiện tướng do Đàm Phi dẫn đầu nên đành chịu thua, chẳng những nhanh chóng san bằng được tỷ số, thậm chí chưa được bao lâu, Học viện Điện tử đã dẫn trước khá nhiều.
Trác Dật Nhiên đứng ngoài sân xem trận đấu, sốt ruột đến mức thấy hơi nghẹt thở.
Có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng con người sẽ nhạy cảm nhất về bản thân mình, dù cậu đã có rất nhiều pha bóng ném chính xác trong hiệp một, tỷ lệ vào rổ cũng trăm phần trăm, nhưng cậu loáng thoáng cảm giác được rằng thể lực và sức bộc phá của mình không bằng ngày thường.
Omega đang trong kỳ phát tình dễ bị kích thích và nhạy cảm với bên ngoài, khi chơi bóng phải tiếp xúc cự ly gần quá nhiều, mà những người khác trong sân đều là Alpha, dù đã phun thuốc khử, nhưng dù sao đi nữa cũng bị ảnh hưởng.
Y tá nói một mũi thuốc ức chế có thể chống đỡ được vài tiếng, nhưng Trác Dật Nhiên không ngờ khả năng thừa nhận của cơ thể sau khi phân hóa lại yếu như vậy, chỉ mới nửa tiếng thôi, cậu đã cảm nhận rõ rệt nhiệt độ cơ thể mình đang dâng cao, cơ bắp trên bụng cũng dần mềm đi.
Một ngày chỉ được tiêm nhiều nhất hai mũi thuốc ức chế, cậu đã dùng hết số lượng hôm nay rồi, Trác Dật Nhiên do dự một lúc, bèn nhân lúc nghỉ ngơi giữa trận để chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh của nhà thi đấu được thiết kế khá kín đáo, có tổng cộng sáu buồng, Trác Dật Nhiên vẫn đi vào buồng dành cho Beta nam.
Thật ra để đề phòng, cậu đã mang tổng cộng bốn ống. Khi tiêm ống thứ ba của ngày hôm nay, cậu ôm suy nghĩ may mắn rằng chỉ lần này thôi, sẽ không sao đâu.
Nào ngờ vừa ra khỏi buồng vệ sinh thì thấy Đàm Phi đi đến.
Vừa gặp mặt, Đàm Phi đã nhướng mày nhẹ với cậu: “Hôm nay thần xạ thủ sao thế? Trạng thái thi đấu không tốt, sắc mặt cũng tệ.”
Quả nhiên, cả đối thủ cũng nhìn ra hôm nay cậu phát huy không tốt.
Trác Dật Nhiên giật mình, nhưng vẫn nhếch môi trông chẳng chút sợ hãi: “Giữ sức chờ đội trưởng Đàm ra sân.”
Đàm Phi cũng cười đầy ẩn ý, cậu ta xoay người vào buồng vệ sinh dành cho Alpha nam.
Trên đường trở lại, từ rất xa Trác Dật Nhiên đã nhìn thấy Lục Sâm đang nhìn mình, khi cậu vào khu vực thi đấu, đối phương lại mang vẻ ngập ngừng, nhưng cuối cùng thì ngoài việc bàn chiến thuật với mọi người, anh lại chẳng nói thêm gì.
Đội Điện tử đã dẫn trước họ khá nhiều điểm, trong hai hiệp tiếp theo, đối phương sẽ đưa đội hình mạnh nhất ra, nên muốn gỡ điểm là một nhiệm vụ cực kỳ gian nan.
Thất bại trong trận thi đấu vòng loại là bài học cay đắng cho Học viện Điện tử, có thể thấy họ đã nghiêm túc nghiên cứu đặc điểm chiến thuật của Học viện Quản trị Kinh doanh, những màn tấn công và phòng thủ đều toàn nhằm vào họ.
Tuy Học viện Quản trị Kinh doanh không đến mức bị đánh tơi bời, nhưng trước tình hình này, họ cũng rất khó giành lại lợi thế, hai phút đầu hiệp, đôi bên cầm cự lẫn nhau, chưa vào được quả nào.
Công thủ liên tục, cuối cùng bóng đã vào tay Lục Sâm, anh vượt qua vài thành viên của đối phương, chuyền bóng cho Trác Dật Nhiên ở vạch ba điểm.
Năng lực ném rổ ghi điểm ở vạch ba điểm của Trác Dật Nhiên là điều tuyệt đối, chỉ cần cậu nhận được bóng, thì sẽ có thể mở được bức màn phản công của Học viện Quản trị Kinh doanh.
Không còn khinh địch như khi đấu vòng loại nữa, lần này, hậu vệ mạnh nhất của Học viện Điện tử – Đàm Phi đã đích thân đến ngăn cản.
Đàm Phi không phải người dễ ứng phó, dù xét về tính linh hoạt, cậu ta không phải đối thủ của Trác Dật Nhiên, nhưng năng lực phòng thủ thì lại kín kẽ đến mức có thể so được với Lục Sâm.
Trác Dật Nhiên định dùng vài động tác giả liên tiếp để đột phá, tuy cậu ta không phải lúc nào cũng đuổi theo kịp, nhưng vẫn không bị Trác Dật Nhiên bỏ lại sau lưng, hai người cứ thế giằng co một lúc.
event hấp dẫn.
Lại một lần chuyển hướng đột ngột, Đàm Phi đã không ngăn cản được nữa, Trác Dật Nhiên nhanh chóng nghiêng người vượt qua cậu ta, quả bóng rổ chuẩn bị rời tay, nhưng ngay lúc này lại cảm thấy quái lạ…
Đàm Phi vươn tay ngăn cản cậu, trùng hợp làm sao đã chạm trúng gáy cậu.
Là một Omega vừa phân hóa, đây là lần đầu tiên Trác Dật Nhiên bị người khác chạm thẳng vào vị trí này, cậu không ngờ cơ thể mình lại nhạy cảm đến thế, hoặc có lẽ vì đang trong kỳ phát tình nên khoảnh khắc Đàm Phi chạm trúng cậu, bắp thịt toàn thân sượng cứng lại chẳng tài nào kiểm soát được.
Chỉ trong một phần nghìn giây, Đàm Phi đã cướp bóng từ tay cậu.
Khán giả của Học viện Điện tử thét chói tai, còn Học viện Quản trị Kinh doanh thì ồ lên.
Đây là lần đầu tiên tiền phong phụ nổi tiếng linh hoạt của Học viện Quản trị Kinh doanh để mất bóng khi đang ném rổ.
Tất cả những việc này xảy ra quá nhanh, cả người trong sân còn chẳng biết được chuyện xảy ra, tất nhiên đều cho rằng đó là lỗi của Trác Dật Nhiên, chỉ mỗi bản thân cậu hiểu thôi.
Ban nãy đã sắp ném rồi, nếu không phải vì tuyến thể bị chạm vào đột ngột, cậu sẽ không bỏ qua cơ hội ban nãy đâu.
Với động tác ban nãy, cách phòng thủ đúng nhất của cậu ta phải là chặn từ bên hông, dù thế nào đi nữa cũng không phải chạm gáy.
Nhưng Trác Dật Nhiên không thấy rõ mặt Đàm Phi, sự tiếp xúc ban nãy cũng quá ngắn ngủi nên cậu không đoán ra được đó rốt cuộc là động tác vô ý hay cậu ta đã nhận ra điều gì nên mới cố tình làm thế.
Khả năng của suy đoán thứ hai không lớn, nhưng nếu là thật, cậu không dám nghĩ thêm nữa.
Thời gian thi đấu không cho phép cậu suy tư quá nhiều, vì Đàm Phi đã đưa bóng về, khi tiền phong phụ của đối phương sắp nhận bóng, Lục Sâm lần nữa cắt ngang đường chuyền.
Lục Sâm quay đầu, vẫn dứt khoát chuyền bóng sang, Trác Dật Nhiên vô thức nhận bóng, nhanh chóng ném rổ.
Bóng vào rổ chẳng chút bất ngờ, bù lại ba điểm bị lỡ mất ban nãy.
Đây là điểm số đầu tiên kể từ khi bắt đầu hiệp ba, khán giả của Học viện Quản trị Kinh doanh vỗ một tràng pháo tay vang dội và kéo dài.
Đàm Phi tức giận nhìn tiền phong phụ để mất bóng của Học viện Điện tử, sau đó nhanh chóng xoay người nhìn đối diện, trong mắt đầy ẩn ý.
Lục Sâm cũng đặt tầm mắt lên cùng một người, có lẽ do ăn ý, khi bốn mắt nhìn nhau, Trác Dật Nhiên nhận ra dường như anh đã phát hiện được điều gì.
Nhưng trận đấu vẫn tiếp tục, sau một đợt tranh giành nảy lửa, bóng lại về tay của Đàm Phi, Lục Sâm lập tức chạy theo ngăn cản.
Đàm Phi làm vài động tác giả nhưng vẫn không lừa được Lục Sâm, suốt quá trình dẫn bóng đều chẳng bỏ được anh.
Cùng chơi ở vị trí hậu vệ dẫn bóng, cùng là tuyển thủ hạng sao đứng đầu trong đội, cuộc đụng độ của hai đội trưởng khiến các khán giả ở đây nín thở vì hồi hộp.
Đàm Phi muốn bỏ lại vài lần, nhưng tốc độ và chuyển hướng của Lục Sâm vẫn giống hệt như cậu ta, khiến cậu ta không cách nào xoay sở được.
Là một chỉ huy đã quen với việc quan sát cả sân, Lục Sâm luôn nắm chắc tình hình, rất hiếm khi kèm chặt một người không tha như vậy, bấy giờ anh lại tự “thân chinh” cứ như mèo vờn chuột, đùa giỡn Đàm Phi trong lòng bàn tay.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Dương cũng chạy đến kẹp chết đường chuyền bóng của Đàm Phi, cậu ta hết đường, thế là trong lúc sốt ruột, đành tự mình nhảy lên ném rổ.
“Bịch”, Lục Sâm cũng nhảy lên theo, sau đó đẩy bóng sang hướng khác một cách dứt khoát.
Hóa ra anh đã chờ sẵn từ lâu rồi.
Trong những tiếng hò reo như sấm, không chỉ mỗi Đàm Phi kinh ngạc, mà cả Trác Dật Nhiên bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
Tập luyện với Lục Sâm lâu thế rồi, cậu biết phong cách của anh luôn là giữ ổn định, thế nhưng ban nãy, lần đầu tiên cậu cảm nhận được luồng sát khí từ động tác của Lục Sâm.
Không để cậu nhìn kỹ, Chung Hàn đã cướp bóng rồi chuyền cho cậu, thế là Trác Dật Nhiên cũng nhanh chóng đón lấy và ném rổ lần nữa.
Do Đàm Phi liên tiếp sơ suất, nên khi kết thúc hiệp ba, tỉ số đã được san bằng.
Trước khi bắt đầu hiệp bốn, có hai phút nghỉ ngơi, Lục Sâm nhanh chóng bàn chiến thuật với bốn người sắp ra sân.
Trác Dật Nhiên lại thấy hơi sợ, chợt nhớ đến cảm giác không thể kiểm soát bản thân khi Đàm Phi chạm vào tuyến thể của cậu.
Rốt cuộc cậu ta có cố ý không?
Nếu không thì sao lại chạm đúng được như vậy?
Nếu phải…
Những người khác nhìn không ra, tại sao Đàm Phi lại phát hiện?
Chẳng lẽ cậu đã sơ suất lúc trong phòng vệ sinh?
Không đâu, hai người họ vốn chẳng vào cùng một buồng, vả lại sau khi tiêm thuốc ức chế, Trác Dật Nhiên cũng cẩn thận cất kỹ lại kim tiêm và túi đựng rồi, không có chuyện để quên được.
Hai phút trôi qua quá nhanh, khi ra sân lần nữa, Lục Sâm lại ngập ngừng nhìn cậu, thấy trọng tài đã đặt còi lên miệng.
Cuối cùng, anh hơi cúi đầu nói bên tai Trác Dật Nhiên: “Giao cho tôi.”