Editor: Chi Chi
***
Người gọi đến là Lục Thịnh, Từ Qua nhìn màn hình điện thoại một lúc mới bắt máy: “Đội trưởng Lục.”
Cô liếc Lưu Dương, sợ anh đoán ra gì đó, trông thấy Lưu Dương vẫn đang đọc tin tức trên điện thoại, Từ Qua mới thả lỏng người.
“Em đến phòng làm việc của anh một chuyến.”
“Ừm.”
Từ Qua còn chưa nói hết cậu, Lục Thịnh đã cúp điện thoại, cô bỏ điện thoại xuống, đôi mắt đảo vòng vòng, nhét điện thoại vào túi áo: “Tôi đến văn phòng của đội trưởng Lục.”
“Nhân tiện hỏi xem chuyện trên mạng là thế nào.” Lưu Dương không ngẩng đầu, nói: “Bây giờ để lộ tin tức ra ngoài, áp lực sẽ rất lớn.”
“Không lộ ra thì áp lực của chúng ta cũng lớn.” Chỉ trong thời gian ngắn mà đã chết hai người.
Từ Qua chỉnh lại áo sơ mi, quay người rời khỏi phòng giám sát, đi thẳng đến văn phòng của Lục Thịnh. Từ Qua gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói của Lục Thịnh: “Vào đi.”
Từ Qua vào cửa, nhìn Lục Thịnh: “Đội trưởng Lục.”
“Em đã nhìn thấy tin tức trên mạng chưa?”
“Em nhìn thấy rồi.” Từ Qua nói: “Là bên chúng ta nói ra?”
“Không phải.” Lục Thịnh nhíu mày, ngón tay thon dài gõ xuống màn hình điện thoại: “Thi thể được phát hiện ở khu dân cư đông đúc, tin tức là bên báo chí tuôn ra. Bây giờ em đi gặp Trần Tiêu hỏi lại cô ấy rồi sắp xếp chứng cứ, mười giờ Cục trưởng sẽ đến họp.”
“Trần Tiêu? Người báo án?”
“Ừ.”
Lục Thịnh tập trung nhìn màn hình máy tính, màn hình điện thoại dần tối đi, phản chiếu gương mặt của anh.
“Bây giờ em sẽ qua đó.”
Lục Thịnh không nói gì, Từ Qua nhìn Lục Thịnh một lúc rồi quay người bước nhanh ra cửa. Lục Thịnh chợt ngẩng đầu nhìn bóng lưng Từ Qua: “Từ Qua.”
“Hử?” Từ Qua quay đầu, đối diện với đôi mắt đen nặng nề của Lục Thịnh, trong lòng hơi hồi hộp, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, cô cười nói: “Đội trưởng Lục, anh còn có chuyện gì không?”
Lục Thịnh nhìn Từ Qua chăm chú, chừng nửa phút sau anh lắc đầu: “Không có gì, em đi mau đi.”
Từ Qua mím môi, không khí trong văn phòng hơi ngột ngạt khiến cô thấy khó thở thở. Chừng nửa phút sau cô gật đầu, quay người mở cửa đi ra ngoài.
Từ Qua đến gặp người báo án Trần Tiêu trước tiên. Trần Tiêu năm nay hai mươi mốt tuổi, là một cô gái trẻ trung. Ngày đó cô ấy đến cửa hàng gần đó mua vài thứ, bởi vì kẹt xe nên đợi nửa tiếng vẫn chưa thấy xe buýt đâu, lúc này cô ấy mới chú ý đến cái vali kia.
“Cô phát hiện ra cái vali đó lúc nào?”
“Nó vẫn luôn ở đó.” Trần Tiêu ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nói: “Tôi ra khỏi cửa hàng, vừa đứng chờ xe vừa nghịch điện thoại. Lúc ấy khoảng bảy giờ rưỡi, điện thoại hết pin tôi mới ngừng chơi. Sau đó tôi chú ý đến cái vali này, có rất nhiều người đi qua cái vali nhưng không ai kéo nó đi. Tôi tò mò có phải ai đó bỏ quên không nên đã gọi điện thoại báo cảnh sát.”
“Một mình cô?”
“Ừm, chỉ có mình tôi.” Trần Tiêu ngáp một cái, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi: “Tôi không ngờ bên trong đựng xác người. Thật là đáng sợ, không thể thể tin được.”
“Cô có ấn tượng gì với những người khác đứng ở trạm xe buýt không?”
“Không có.” Trần Tiêu lắc đầu: “Nếu gặp lại có thể tôi sẽ nhận ra.”
Chuyện này quả thực không liên quan đến Trần Tiêu, camera có quay lại hình ảnh cô ấy đi từ cửa hàng ra, trùng khớp với khẩu cung của cô ấy.
“Lúc ấy cô có nhìn thấy người nào đáng nghi không? Chẳng hạn như người đàn ông đứng cạnh cái vali? Hay là một chiếc xe nào đó đậu ở gần vali?”
“Không có, không có chiếc xe nào đậu ở trạm xe.”
“Có xe nào dừng lại trong thời gian ngắn?”
“Tôi không để ý, hình như không có.”
Hỏi hết nửa tiếng, Trần Tiêu quả thực là một cô gái nhiệt tình, cô ấy không liên quan đến vụ án. Từ Qua cất tài liệu cẩn thận, đứng lên dẫn Trần Tiêu đi ra ngoài tìm Thẩm Thiến.
“Cô dẫn cô ấy đi ăn sáng rồi đưa cô ấy về trường học.” Từ Qua quay đầu nói với Thẩm Thiến.
“Cám ơn cô đã phối hợp với công việc của chúng tôi.”
“Cô đừng khách sáo.” Trần Tiêu gật đầu liên tục: “Chỉ cần đưa tôi đến trạm xe buýt, tôi tự mình đi về được.”
Trần Tiêu đang là sinh viên năm ba, trường học của cô ấy cách nội thành rất xa, Thẩm Thiến cười cười, nói: “Vừa hay bây giờ tôi không có việc gì, tôi sẽ đảm bảo an toàn của cô, đi thôi.”
Trần Tiêu và Thẩm Thiến rời đi, Từ Qua quay lại văn phòng sửa sang tài liệu. Đã có kết quả xét nghiệm máu của nạn nhân, máu bình thường, không tìm thấy mẫu DNA trùng khớp với nạn nhân trong trong kho dữ liệu, tạm thời chưa xác định được danh tính của nạn nhân.
Từ Qua lật xem ảnh chụp, tập trung sự chú ý vào cái vali, cô chưa từng nghe thấy nhãn hiệu vali này, logo không quá rõ ràng. Từ Qua xem đi xem lại ảnh chụp, đứng dậy đi đến phòng vật chứng.
Vali là một nhãn hiệu có giá rất rẻ, làm bằng nhựa plastic, chất lượng không tốt. Dưới đáy vali có rất nhiều máu, máu đã đông đặc chuyển thành màu đỏ tương.
Từ Qua kiểm tra cái vali tỉ mỉ, vali có kích thước 28 inch, màu đen, trông còn rất mới.
Lý Uy nói: “Vỏ vali có vết xước, rất mờ. Không sử dụng vân tay, là hàng chợ giá khoảng năm mươi đến một trăm đồng, không dễ tìm ra nguồn gốc của nó.”
Từ Qua kiểm tra cần kéo, cô rút nó lên, kết quả ‘xoạt’ một tiếng, cần kéo bị gãy bung ra. Cô nhìn cần kéo trong tay, khóe miệng giật giật, món đồ này quả thật là hàng chất lượng kém.
“Cô làm hỏng vật chứng.” Lý Uy nhắc nhở cô.
Từ Qua vừa định nhét cần kéo về lại vị trí cũ thì đột nhiên nhìn thấy vết máu đọng ở rìa cần kéo, cô vội vàng đặt nó lên mặt bàn: “Chỗ này có vết máu phải không?”
“Chỗ nào?” Lý Uy cúi đầu nhìn.
Từ Qua đặt cần kéo ở dưới ánh đèn, hơi nghiêng một chút đã nhìn thấy vết máu màu đỏ sậm trên cần kéo, Từ Qua mím môi: “Cần kéo thô ráp, liệu có phải đây là máu của hung thủ không?”
Lý Uy lấy hộp đồ nghề đến rút máu, anh vô cùng cẩn thận, mê mẩn nhìn chằm chằm vết máu trên cần kéo, cẩn thận rút máu ra: “Không biết là của ai, đưa đi kiểm nghiệm sẽ biết ngay.”
“Nhìn vị trí của vết máu, chắc là lúc kéo vali cần kéo bị bung ra, giơ tay ngăn thì bị nó quẹt vào tay.” Từ Qua biểu diễn một lần, chỉ chỉ vết máu trên cần kéo: “Vừa đúng là vị trí này, cái vali làm bằng nhựa plastic, máu không chảy ra được. Hơn nữa ở hiện trường cái vali này được dựng thẳng đứng, cho dù chảy ra được, thì ở vị trí cần kéo cũng không thể có vết máu.”
“Có lý, vết máu này rất quan trọng.” Lý Uy cất kỹ mẫu máu: “Tôi mang nó đi kiểm tra, hi vọng sớm có kết quả.”
Đây là vụ án giết người liên hoàn, hơn nữa hung thủ sử dụng thủ pháp hung tàn, khiến tâm lý của bọn họ cũng có áp lực.
Điện thoại của Từ Qua đổ chuông, cô lấy ra nhìn thấy người gọi là Lục Thịnh thì vội vàng bắt máy: “Đội trưởng Lục?”
“Chuẩn bị tài liệu xong chưa?” Giọng nói trầm khàn của Lục Thịnh truyền đến từ đầu bên kia.
“Xong ngay đây, mới phát hiện ra vết máu ở cần kéo của vali đựng thi thể. Bọn em nghi ngờ đây là vết máu do hung thủ để lại.” Từ Qua nói: “Vị trí rất khó thấy, nếu không kiểm tra kỹ sẽ không phát hiện ra.”
“Anh sẽ đến đó ngay.”
Cúp điện thoại, Từ Qua tiếp tục xem chứng cứ tìm thấy ở hiện trường, cái vali rất mới, mặc dù nhãn hiệu bị rách nát khiến phạm vi điều tra rất rộng, nhưng xem như đã có phương hướng, có thể bắt đầu điều tra từ hướng này.
Sau lưng có tiếng bước chân, Từ Qua nhìn cái cần kéo gãy, vết gãy rất mới, hiển nhiên là dấu vết Từ Qua vừa mới làm gãy. Có phải nó bị hỏng từ trước? Hay là vừa mới gãy? Cần kéo của vali giá rẻ này có chất lượng rất kém, rất mềm.
Từ Qua đã từng mua loại vali giá rẻ như thế này, lúc ra sân bay cần kéo bị gãy khiến cô bị trầy tay, vì vậy cô mới nghi ngờ máu này có thể do hung thủ để lại.
“Nếu vết máu này là của hung thủ để lại thì rất tốt.”
Trên đầu có một bóng đen đến gần, không khí bỗng trở nên loãng đi, Từ Qua khẽ giật mình, vội vàng quay đầu nhìn sang. Lục Thịnh đeo găng tay, cầm cần kéo trong tay Từ Qua lên quan sát.
“Trên cần kéo có hai vết nứt, một cũ và một mới, vết mới là do em làm gãy?”
Mặt mo của Từ Qua nóng lên, giơ tay định sờ mũi, Lục Thịnh lập tức vỗ mu bàn tay của cô, động tác không mạnh. Giọng anh trầm thấp, nghe rất giàu cảm xúc: “Bẩn.”
Găng tay bẩn.
Từ Qua buông tay xuống, mu bàn tay nóng như lửa đốt, Lục Thịnh có mắt ở sau gáy à? Không phải anh đang nhìn cần kéo sao?
“Có lẽ vết máu là do hung thủ để lại, hiện trường phát hiện vụ án là ở giữa đường, loại vali này không thể đẩy, chỉ có thể kéo.” Lục Thịnh nói: “Hôm qua có cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ cách trạm xe buýt chừng hai trăm mét. Hung thủ không thể dừng xe ở trạm xe buýt, có lẽ hắn đã đậu xe ở chỗ khác. Cần kéo vali bị gãy, có khả năng cái vali đổ xuống khiến hung thủ bị trầy xước.”
Lục Thịnh diễn tả một lần, cuối cùng nhất trí với suy đoán của Từ Qua.
“Em cũng nghĩ vậy.” Hai mắt Từ Qua tỏa ánh sáng, nói: “Có lẽ đây chính là điểm đột phá.”
“Họp xong em đi điều tra camera giám sát của những cửa hàng xung quanh.”
“Vừa nãy em đã bảo Lưu Dương đi rồi.” Từ Qua nói: “Bây giờ em cũng đi sang đó.”
“Không cần đi qua đó, em đi điều tra những người mất tích, nhanh chóng xác định danh tính người chết.”
“Ừm.”
Lục Thịnh kiểm tra kỹ càng cái vali một lần nữa, không phát hiện thêm điều gì mới mới tháo găng tay, giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Mười giờ rưỡi họp, chuẩn bị tài liệu.”
Từ Qua lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, chỉ còn năm phút, vội vàng nói: “Em biết rồi, em đi chuẩn bị.”
Lục Thịnh nhìn Từ Qua với ánh mắt sâu xa, mấy giây sau mới cưỡng ép quay người, bước nhanh ra ngoài: “Không được đến trễ, em chuẩn bị luôn cả tài liệu về vụ án Lưu Nhiễm.”
Từ Qua luôn cảm thấy Lục Thịnh có lời muốn nói, nhưng nhìn đồng nghiệp xung quanh, đành phải đè xuống phần tâm tư rối loạn. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện yêu đương, cũng không có thời gian cho thiếu nữ hoài xuân. Án mạng trước mắt, chuyện của bọn họ chỉ là chuyện nhỏ.
Từ Qua vội vàng chuẩn bị tài liệu, bốn phút sau cô ôm máy tính đi vào phòng họp, trong phòng họp có khá đông người đang ngồi, trên bảng phân dán hình của ba nạn nhân. Từ Qua kéo ghế ngồi xuống, liếc thấy Lục Thịnh ngồi ở phía đối diện. Lục Thịnh lật tài liệu trong tay, tập trung đọc thông tin, mày nhíu lại.
Phòng họp vô cùng yên tĩnh.
Mười giờ rưỡi, Cục trưởng đi vào, Lục Thịnh đóng tài liệu lại.
“Vụ án giết người thứ hai, gây ảnh hưởng rất xấu.” Giọng Cục trưởng rất trầm, nghe vô cùng đau đớn: “Báo chí đã đưa tin, trên tỉnh vừa gọi điện thoại đến, phê bình nghiêm khắc tốc độ phá án của chúng ta.”
Từ Qua ngồi thẳng tắp, mắt nhìn Lưu Nhiễm trên tấm ảnh, tấm hình này là hình chụp hàng ngày của Lưu Nhiễm, cô cười vô cùng xán lạn, nhưng hiện giờ lại thành một thi thể, chết không nhắm mắt.
“Người thứ ba.” Lục Thịnh đột nhiên mở miệng cắt ngang lời Cục trưởng, giọng nói lạnh lẽo: “Bao gồm cả vụ án Lưu Tĩnh ở Thành phố B, là cùng một hung thủ.”
Cục trưởng đang thao thao bất tuyệt thì bị cắt ngang, câu nói kế tiếp bị kẹt ở trong cổ họng, một lúc lâu sau mới trừng mắt nhìn Lục Thịnh: “Bây giờ cậu có chứng cớ gì chứng minh vụ án Lưu Tĩnh và hai vụ án này có quan hệ với nhau?”
Lục Thịnh đứng dậy bật máy tính, mở hình chụp của hai vụ án lên: “Dấu vết nút áo trùng khớp, hình một là dấu vết được tìm thấy trên lưng của Lưu Tĩnh, phía trên có hoa văn. Hình hai là dấu vết tìm thấy trên thi thể vô danh. Hai vết này giống nhau. Trên đầu gối của ba nạn nhân đều có vết thương, tôi đã liên hệ người phụ trách vụ án Lưu Tĩnh ở Thành phố B, chiều nay bọn họ sẽ đến đây cùng hợp tác điều tra.”
Cục trưởng nhìn chằm chằm Lục Thịnh một lúc lâu, sắc mặt có phần khó coi: “Vậy vụ án này là vụ án giết người liên hoàn? Chết ba người? Đều do một hung thủ gây ra?”
“Đúng.” Lục Thịnh không nói gì nữa, anh lại lật tài liệu, một tay chống trên bàn, những ngón tay với khớp xương rõ nét nằm trên nền màu đen vô cùng chói mắt, thật mẹ nó đẹp mắt.
Yết hầu Từ Qua nhấp nhô, yên lặng dời ánh mắt, nhanh chóng gõ bàn phím, tập trung lực chú ý vào Lưu Tĩnh ở trên bàn.
“Đội trưởng Lục.” Cục trưởng lại mở miệng, giọng nói trầm xuống: “Cậu chỉ nói một chữ này thôi?”
Hết chương 41.