Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 42

Editor: Chi Chi

***

Lục Thịnh ngẩng đầu nhìn Cục trưởng, anh suy nghĩ vài giây rồi nói: “Là cùng một người.”

Sau đó anh lại không nói gì nữa, cả phòng họp tĩnh lặng như tờ. Khoảng hai phút sau Cục trưởng kéo ghế ra ngồi xuống, ông cũng rất xấu hổ, “Phân tích vụ án thì sao?”

“Hiện giờ có rất ít manh mối.” Lục Thịnh nói thẳng, “Phân tích không có tác dụng gì.” Anh nhìn Từ Qua, nói: “Từ Qua, em tóm tắt lại vụ án.”

Cục trưởng không còn gì để nói trước cách nói ngắn gọn của Lục Thịnh, ông ôm cánh tay nhìn Từ Qua. Ông có ấn tượng với Từ Qua, là một người trẻ tuổi sắc sảo, có phong cách làm việc tương tự Lục Thịnh.

“Cô nói đi.”

Từ Qua bật máy tính lên, tóm tắt lại vụ án, “Trước khi có kết quả kiểm nghiệm mẫu máu, quả thực có quá ít chứng cứ. Bất kỳ phân tích nào cũng chỉ là nói suông.”

Ông trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Cậu xử lý bên truyền thông, cứ như vậy sẽ gây ra những ảnh hưởng rất xấu. Liên hệ với đồng chí bên Thành phố B, xin kết hợp điều tra, thành lập tổ chuyên án.”

Lục Thịnh ngước mắt: “Tôi kiến nghị không ngăn chặn báo chí, tin tức bị lộ ra ngoài cũng không phải là chuyện xấu, có thể phát hiện ra đầu mối có ích.”

Vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Cục trưởng xoay người rời đi: “Lục Thịnh, cậu đến phòng làm việc của tôi.”

Cuộc họp do Cục trưởng lâm thời quyết định, bởi vì Lục Thịnh quá thẳng thắn mà thất bại.

Từ Qua đang thu dọn tài liệu thì Lưu Dương nhích người đến gần, nghiêng đầu nói nhỏ với Từ Qua: “Liệu Đội trưởng Lục có bị mắng không?”

Từ Qua nhún vai, kỳ thật trong lòng cô cũng rất lo lắng, gần đây trạng thái của Lục Thịnh hình như không được tốt, cô không biết rốt cuộc anh có cái nhìn như thế nào với chuyện này. Từ Qua không để lộ chút cảm xúc nào, lắc đầu: “Không biết.”

“Trên tỉnh gọi điện thoại xuống khiển trách Cục trưởng, Đội trưởng Lục cũng bị dính đạn. Chuyện này quá kỳ lạ, rốt cục hung thủ là hạng người gì? Gây án không có quy luật, không để lại manh mối, là người hay là quỷ? Chúng ta hoàn toàn không biết.”

“Là rất kỳ lạ.” Từ Qua thu dọn xong tài liệu, quay người đi ra ngoài: “Anh bị gọi gấp đến đây?”

“Đúng vậy, vẫn chưa kiểm tra xong. Kiểm tra camera của các cửa hàng quả là một ý kiến hay, có mấy cửa hàng còn quay được cả ngoài đường.”

“Còn nhiều cửa hàng chưa kiểm tra không?”

“Còn hai đường, đường Tài Phú và đường Bình An.”

“Chia ra hành động, hai mươi bốn giờ đầu tiên là quan trọng nhất, nhất định phải nắm chắc.”

“Cô đi làm gì?”

“Điều tra người mất tích, tìm danh tính thi thể.” Từ Qua nói, “Tìm được danh tính thi thể sẽ đỡ hơn rất nhiều, manh mối cũng nhiều lên.”

“Báo chí đưa tin vớ vẩn, chúng ta cũng mặc kệ à? Cứ để bọn họ bôi đen hình tượng của chúng ta như vậy?”

“Chúng ta quả thực không bắt được hung thủ, người ta cũng đâu có nói sai.” Từ Qua cười cười, “Bây giờ cưỡng chế tạo cảnh thái bình giả tạo cũng không phải là chuyện tốt, họa chỗ này phúc chỗ kia, nói không chừng lại có hi vọng.”

Từ Qua tìm tin tức người mất tích, đến một giờ chiều đã lọc được phân nửa, vừa định ngừng tay đi ăn cơm thì cửa bị đẩy ra. Từ Qua ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thịnh đi vào, đặt một phần cơm hộp lên bàn làm việc của Từ Qua.

“Điều tra thế nào rồi?”

“Cám ơn đội trưởng Lục.” Từ Qua mở phần cơm ra, bên trong còn có một ly sữa nóng, Từ Qua mở nắp ly uống một ngụm sữa rồi mới cúi đầu ăn cơm. Lục Thịnh chọn đồ ăn đều tránh đi mấy món cô không thích, Từ Qua cũng đói bụng, ăn như hổ đói.

“Có 203 người mất tích được báo án trong tháng vừa qua ở tỉnh chúng ta, nhưng không có tin tức phù hợp với người chết. Hai lăm hai sáu tuổi, đã sinh con, không có tin này.”

Lục Thịnh bước đến cạnh Từ Qua, kéo ghế ra ngồi xuống, anh cầm lấy con chuột kéo xuống tin tức người mất tích, xem rất kỹ càng.

Anh ở rất gần cô, Từ Qua bỗng cảm thấy áp lực rất lớn, cả người hô hấp khó khăn. Cô mím môi, cầm ly sữa nóng uống một ngụm. Lục Thịnh ngồi ở bên cạnh, gần trong gang tấc, hơi nóng trên người tựa hồ di chuyển theo không khí. Từ Qua nhai cơm, khó khăn nuốt cơm xuống, giả vờ điềm nhiên như không quay đầu, quang minh chính đại nhìn Lục Thịnh.

“Liệu có phải không báo án hay không? Hoặc là người ngoại tỉnh, giống như Lưu Húc?”

Lục Thịnh nhíu mày tập trung nhìn màn hình máy tính: “Không phải người ngoại tỉnh.”

“Căn cứ vào đâu?” Lục Thịnh quay đầu nhìn thẳng Từ Qua, anh bất thình lình nhìn cô chăm chú khiến mặt Từ Qua nóng lên ngay lập tức: “Đội trưởng Lục?”

“Anh vẫn đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa ba người bị hại.” Lục Thịnh giơ tay lên lướt nhẹ qua mặt Từ Qua, cô vừa định tránh đi thì ngón tay với khớp xương rõ nét của Lục Thịnh đã vuốt nhẹ mặt cô, vê hạt cơm ném vào thùng rác: “Dính cơm trên mặt.”

Đầu Từ Qua ‘ông’ một tiếng, gương mặt đỏ rần. Lục Thịnh nhìn cô, cong khóe miệng, bây giờ anh muốn hôn cô. Lần đầu tiên họ gặp nhau, Từ Qua cắn tay anh để lại một dấu răng rất sâu. Khi ấy Từ Qua vừa nhỏ vừa gầy, gào khóc trong ngực anh.

Vốn cho rằng sẽ không gặp lại, không ngờ nhiều năm trôi qua, bọn họ lại gặp lại nhau.

“Em là trẻ con à?” Giọng nói Lục Thịnh trầm xuống đi, ngữ điệu có chút mập mờ.

Từ Qua nhìn thấy ánh sáng u ám trong mắt anh, toàn thân trở nên kích động, chút lý trí sót lại đã sớm bay ra ngàn dặm, chỉ còn lại sự si mê điên cuồng. Cô cắn môi, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Lục Thịnh, giọng nói trầm xuống gần như phát run: “Là con của anh à?”

Một tiếng ‘kẽo kẹt’ vang lên, cửa phòng làm việc được mở ra, Từ Qua vội vàng ngẩng đầu nhìn sang, mấy người Thẩm Thiến và Lâm Phong đang đứng ở cửa, hai mặt nhìn nhau.

Trong nháy mắt, thế giới trở nên yên tĩnh.

Lục Thịnh và Từ Qua làm tới rồi! Chúa ơi! Lục Thịnh có phải là gay không!

Cơn gió luồn qua cửa sổ, thổi bay rèm cửa, cuốn tài liệu trên bàn bay lên, rớt xuống nền nhà. Lục Thịnh đứng dậy đi nhặt văn kiện, đóng cửa sổ lại.

Mấy người đứng ở cửa hoàn hồn, giả vờ như chưa nhìn thấy chuyện gì chào hỏi Lục Thịnh. Thẩm Thiến mím chặt môi, nhìn Từ Qua rồi lại nhìn Lục Thịnh, bàn tay nắm chặt, lúc này cô chỉ muốn khóc.

Vừa nãy Lục Thịnh và Từ Qua quá mức mập mờ, không khí giữa hai người bọn họ rất vi diệu. Sự thật chứng minh không phải Thẩm Thiến suy nghĩ nhiều, Từ Qua và Lục Thịnh có vấn đề! Bọn họ tuyệt đối có vấn đề! Thẩm Thiến cảm thấy thất vọng, loại cảm giác này giống như anh trai của cô ở bên cạnh nam thần của cô, rất ly kỳ. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ xem Từ Qua là con gái. Có phải Từ Qua cũng thích Lục Thịnh không? Thẩm Thiến buông lỏng nắm đấm, ho khan một tiếng che giấu nội tâm đang dậy sóng. Trông Từ Qua không tim không phổi, không ngờ cũng có mưu mô, không biết đã lên kế hoạch từ lúc nào, không chừng mình cũng bị cô ấy lợi dụng, Thẩm Thiến suy nghĩ miên man.

Lục Thịnh quay lại chỗ Từ Qua, xem nốt thông tin về mấy người mất tích còn lại, quay đầu vừa định nói chuyện với Từ Qua thì chuông điện thoại vang lên, anh nhận điện thoại, sắc mặt trầm xuống. Sau khi cúp thì đẩy ghế đứng dậy nói: “Đã có kết quả xét nghiệm máu.”

“Ai?” Từ Qua lập tức tỉnh táo, đứng dậy đẩy ghế ra: “Có phải của người bị hại không?”

“Không phải.” Lục Thịnh nhanh chóng đi ra ngoài, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đi thôi, đi qua đó xem thử.”

Vết máu trên cần kéo bị Từ Qua làm gãy không thuộc về người chết, gần như xác định được, chủ nhân của vết máu có quan hệ với người chết, có thể là của hung thủ giết người. Vừa nghĩ đến sự thật sắp được tìm ra, máu trong người Từ Qua lập tức sôi trào.

Điều tra lâu như vậy, cuối cùng cũng có manh mối, đây là chứng cứ trực tiếp.

“Không tìm thấy DNA trong kho dữ liệu, người này không có tiền án.”

Chuông điện thoại của Từ Qua vang lên, cô cầm lên nhìn thấy người gọi là Pháp y Trần, cô bước đến chỗ yên tĩnh nghe máy: “Tôi là Từ Qua, pháp y Trần.”

“Có phát hiện mới, tìm ra danh tính của thi thể không khó.” Giọng nói của pháp y Trần truyền qua điện thoại, mang theo chút hưng phấn: “Cô qua đây một chuyến.”

Hết chương 42.
Bình Luận (0)
Comment