“Giờ chúng ta đã sắp kết hôn rồi, anh còn phải đề phòng em sao?” Ngụy Chỉ hỏi.
“Đề phòng em ư?” Quý Kì Côn bật cười. “Tiểu Chỉ, anh đã đề phòng em bao giờ?”
“Những căn phòng bị khóa kia, anh không định mở ra cho em xem sao?” Ngụy Chỉ dịu dàng nhưng có chút ấm ức nói.
“Em nói mấy căn phòng đó hả? Được thôi, anh sẽ cho em tất cả mật mã trừ phòng làm việc.” Quý Kì Côn mỉm cười nói. “Cái này là vì công việc thôi, dù sao anh cũng mang rất nhiều việc về nhà giải quyết mà.”
Chưa đợi Ngụy Chỉ nói gì, anh đã đứng lên khỏi sofa, đưa tay phải về phía cô.
“Đi nào, em chẳng phải tò mò về những căn phòng kia có gì sao?”
Ngụy Chỉ nắm lấy tay anh đứng dậy.
Quý Kì Côn dắt cô đi, bắt đầu từ căn phòng khóa trái xa nhất. Anh nhập mật mã ngay trước mặt cô, rồi kéo cô vào căn phòng tối om, không có lấy một chút ánh sáng.
Một luồng không khí lạnh lẽo mang theo mùi hóa chất thoảng qua, cứ như không gian này tự tạo thành một tiểu khí hậu, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Quý Kì Côn bật công tắc trên tường, đèn sáng lên, nhưng không phải loại đèn sợi đốt bình thường.
Căn phòng được sơn màu xám đậm, hấp thụ ánh sáng chứ không phản chiếu. Nguồn sáng duy nhất đến từ một chiếc đèn đỏ treo giữa trần nhà, phát ra luồng ánh sáng mờ ảo nhưng ổn định, bao trùm mọi thứ trong một vầng sáng đỏ nhạt.
Xung quanh bày đủ loại thiết bị: bồn tráng phim, bồn định hình, máy phóng to ảnh và giá phơi… Trong góc chất đầy những hộp giấy ảnh chưa dùng và những can hóa chất. Chúng lặng lẽ xếp ở đó, thỉnh thoảng phản chiếu ánh đèn đỏ, mang đến cảm giác áp lực khó tả. Trong không khí phảng phất vị chua nhè nhẹ, là mùi đặc trưng của dung dịch định hình, hòa với chút ẩm ướt, khiến hơi thở trở nên nặng nề.
Một chiếc bàn làm việc chiếm trọn một bên phòng, trên đó xếp đầy đủ dụng cụ và phụ kiện: vài chiếc kẹp tinh xảo, cốc đong, dao cắt đủ kích cỡ được đặt ngay ngắn; bên cạnh là mấy chiếc chậu nhỏ đựng những chất lỏng khác nhau, mặt nước phẳng lặng không gợn sóng, không phản chiếu được bất cứ hình ảnh nào. Toàn bộ không gian không có bất kỳ đồ trang trí hay màu sắc thừa thãi nào, chỉ có một màu xám xịt và sự tĩnh lặng, như thể thời gian đã ngưng đọng lại nơi đây, chỉ còn lại những thao tác chuyển động máy móc và sự chờ đợi.
“Đây là…” Ngụy Chỉ bước vào, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Đây là phòng tối của anh.” Quý Kì Côn tựa vào khung cửa mỉm cười. “Trong thời đại số hóa này, có lẽ nhiều người khó hiểu tại sao anh vẫn còn kiên trì sử dụng kỹ thuật phòng tối truyền thống. Với anh, nhiếp ảnh không chỉ là nghệ thuật ghi lại khoảnh khắc, mà còn là một quá trình sáng tạo nghệ thuật.”
“Em có thể xem tác phẩm của anh không?” Ngụy Chỉ tò mò hỏi.
“Được chứ.”
Quý Kì Côn dễ dàng đồng ý, lấy một cuốn album từ trên nóc tủ cạnh tường xuống, đưa cho Ngụy Chỉ.
Trong ánh sáng lờ mờ, Ngụy Chỉ mở album, bên trong toàn là ảnh chụp các tác phẩm nghệ thuật ở phòng trưng bày.
“Trong phòng tối, anh có thể tự tay kiểm soát quá trình rửa từng bức ảnh, từ thời gian phơi sáng đến tỷ lệ hóa chất, mỗi chi tiết đều ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả của tác phẩm cuối cùng. Sự nắm bắt tinh tế về ánh sáng và kết cấu này, là điều mà xử lý kỹ thuật số không thể thay thế hoàn toàn.”
“Hóa ra còn có nhiều điều đặc biệt như vậy, em thì chẳng biết gì về nhiếp ảnh cả…”
“Nếu em có hứng thú, anh có thể dạy em.” Quý Kì Côn dịu dàng nói. “Ngày mai nghỉ nhé?”
Sau khi tham quan phòng tối, Quý Kì Côn đóng cửa lại, đưa Ngụy Chỉ đến căn phòng mà cô quan tâm nhất, căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính.
Lần này, Quý Kì Côn cố tình đứng chắn trước mặt cô, che đi thao tác nhập mật mã.
Khi cửa mở, bên trong quả nhiên là một phòng làm việc với cửa sổ rộng từ sàn đến trần nhà, giá sách lớn trên tường, bàn làm việc và máy tính đặt giữa phòng, và một chiếc két sắt nằm trong góc.
Ban đầu, Ngụy Chỉ còn thắc mắc tại sao máy tính lại quay về phía bức tường trống trơn, chứ không phải hướng ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ. Khi bước vào phòng, cô mới phát hiện trên bức tường đối diện máy tính treo một bức tranh sơn dầu khổng lồ.
Trong bức tranh là một thiên thần tóc dài mặc áo choàng nhẹ nhàng bay bổng, mang dáng vẻ yếu ớt và bất an. Một tay cô nhẹ nhàng đặt trên ngực, tay kia buông thõng vô lực, đầu ngón tay hơi cong cong lại. Màu áo choàng chuyển từ sắc màu trắng tinh sang xám xịt. Đôi cánh phía sau lưng bán trong suốt lộ một bên viền có chút sứt mẻ. Giữa những sợi lông vũ lấp lánh những tia ánh sáng yếu ớt như thể có một nỗi u ám vô hình kéo dài.
Dưới chân cô là một cánh đồng hoa rộng lớn, nhưng rất nhiều bông đã khô héo. Vô số cánh hoa tàn rơi vãi trên mặt đất, một số còn giữ lại chút màu sắc tươi tắn, số khác đã khô hoàn toàn vô tình để lộ ra màu nâu nhợt nhạt. Vài bông hoa chưa tàn hẳn có dáng vẻ chao đảo như thể vẫn còn ngửi thấy mùi hương cuối cùng của chúng.
Toàn bộ bức tranh chìm trong sắc xanh xám sâu thẳm và màu tím hoa cà nhạt, mang đến cảm giác u ám và buồn bã. Phía sau là bầu trời mờ ảo dày đặc những rặng mây đen, như thể cả thế giới đang chìm đắm trong một buổi hoàng hôn bất tận.
Ngụy Chỉ nhìn thấy ở góc dưới bên phải bức tranh, có một cái tên nhỏ màu vàng.
“Mai” (梅).
“Đây là bức tranh mà anh thích nhất.” Thấy cô nhìn chằm chằm, Quý Kì Côn chủ động nói. “Mặc dù họa sĩ không nổi tiếng, nhưng anh quan tâm đến cảm xúc mà chính tác phẩm này mang lại hơn.”
“…Bức tranh này, có tên không?”
“Hoàng hôn của một thiên thần.”
Ngụy Chỉ ngây người nhìn bức tranh. Nỗi buồn và sự u ám trong đó đè nặng lên cô, khiến cô không thể nói nên lời những cảm xúc của mình ngay lúc này.
“Bây giờ em hiểu rồi chứ? Anh không có gì phải giấu em cả. Khóa hai căn phòng này lại là để thuận tiện cho công việc của anh.” Quý Kì Côn nói. “Nếu em cần làm việc ở nhà, phòng khách còn có máy tính xách tay.”
Quý Kì Côn đã nói đến nước này, Ngụy Chỉ không có lý do gì để phản đối. Cô liếc nhìn bức tranh trên tường lần cuối, rồi theo anh ra khỏi phòng làm việc.
...
“Ngụy Chỉ, lại có người tìm cô.” Tiểu Thái đặt điện thoại lên vách ngăn, ánh mắt đầy suy tư nhìn cô. “Dạo này nhiều người tìm cô thật đấy.”
Ngụy Chỉ cười gượng, nhấc điện thoại lên.
“Alo? Tôi là Ngụy Chỉ.”
Giọng nói trầm ấm của bảo vệ Đàm Mạnh Ngạn truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Em trai cô đến tìm, ở trước cửa phòng trưng bày.”
Tim Ngụy Chỉ đập thình thịch, đoán chắc Ngụy Lai tìm cô không có chuyện gì tốt.
“…Tôi sẽ đến ngay.”
Một lát sau, Ngụy Chỉ vội vã bước ra khỏi cổng phòng trưng bày. Bóng dáng cao lớn của Đàm Mạnh Ngạn đang đứng ngoài chốt bảo vệ. Phía trước là Ngụy Lai đang bị chặn lại, vẻ mặt khó chịu và ồn ào.
“Mày có biết tao là ai không? Mày dám chặn tao? Chán sống rồi à! Hôm nay tao sẽ bảo anh rể đuổi việc mày!”
Ngụy Lai lại định xông vào, nhưng một lần nữa bị Đàm Mạnh Ngạn trong bộ đồng phục bảo vệ chặn lại.
Ngụy Lai trừng mắt nhìn Đàm Mạnh Ngạn một cách khó tin, nhưng người kia chẳng hề bị lời đe dọa nào ảnh hưởng, vẫn vô cảm nhìn anh ta.
“Ngụy Lai!” Ngụy Chỉ bước nhanh đến trước mặt Ngụy Lai. “Mày đến đây làm gì?”
“Đến tìm chị chứ làm gì.” Ngụy Lai nói một cách hiển nhiên.
“Cảm ơn anh, tôi sẽ đưa em trai tôi ra nói chuyện ở bên kia.” Ngụy Chỉ nói với Đàm Mạnh Ngạn.
Đàm Mạnh Ngạn liếc nhìn Ngụy Lai, rồi lặng lẽ bỏ đi.
“Lại đây!” Ngụy Chỉ mặt lạnh nói.
Cô đi về phía con hẻm nhỏ bên cạnh phòng trưng bày. Ngụy Lai không sợ trời không sợ đất, theo sát phía sau, hai tay đút túi, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Trong con hẻm bẩn thỉu đầy rác và nước đọng, Ngụy Chỉ nói với Ngụy Lai: “Nói đi, mày đến đây làm gì?”
“Em trai đến tìm chị thì không được sao?”
Ngụy Chỉ nhăn mày chán ghét.
“Có gì thì nói nhanh, không thì tao đi đây.”
“Cho tôi sáu ngàn tệ, tôi muốn mua điện thoại mới.”
“Tại sao tao phải mua cho mày? Không phải Quý Kì Côn vừa mua cho mày một cái rồi sao?”
“Chị còn mặt mũi mà nói!” Ngụy Lai lộ vẻ giận dữ, đôi mắt lồi ra di truyền từ Ngụy Sam trợn trừng lên. “Tôi nói cho chị biết, bất kể chị đã nói gì với anh rể để anh ấy không thèm nghe điện thoại của nhà mình nữa, nhưng chỉ cần chị chưa thay máu, thì đừng hòng thoát khỏi cái gia đình này! Cho tôi sáu ngàn, không thì tôi sẽ nói với anh rể chuyện chị nợ cả triệu tệ, chắc chắn chị chưa nói với anh ấy đúng không? Như vậy có được tính là lừa dối trước hôn nhân không?”
Trên mặt Ngụy Lai đầy sự độc ác trắng trợn.
“Nếu tao không sống tốt, thì các người cũng đâu có sống tốt được?” Ngụy Chỉ kìm nén cơn giận, nghiến răng nặn ra từng chữ.
“Cái này thì chưa chắc, dù sao chị còn không thèm nghe điện thoại của mọi người nữa, ai mà biết sau này chị có còn nhận chúng tôi không? Nhưng cái thứ máu mủ này, chị không nhận thì nó cũng không biến mất đâu.” Ngụy Lai cười khẩy. “Chị sinh ra trong nhà này, hoặc là chúng ta cùng lên thiên đường, hoặc là…”
Anh ta biến sắc mặt, nói một cách tàn độc: “Chúng ta cùng xuống địa ngục. Đừng hòng vứt bỏ người thân của mình để sống sung sướng, không đời nào!”
“Tao nợ cả triệu tệ rồi, còn tiền đâu mà cho mày?” Ngụy Chỉ nói. “Tao không có nhiều tiền như vậy.”
“Tôi mặc kệ, lần này là bố bảo tôi đến. Chỉ cần tôi lấy được tiền, ông ấy sẽ đồng ý mua điện thoại mới cho tôi. Nếu chị không đưa, lần tới bố sẽ đích thân đến đòi, tính ông ấy không dễ tính như tôi đâu. Đến lúc đó, chị nghĩ xem chị còn làm nổi cái công việc này không?” Ngụy Lai cười đe dọa, cố ý liếc nhìn tòa nhà phòng trưng bày hai tầng.
Ngụy Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh ta, im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười.
“Các người còn không sợ mất mặt, thì tao sợ gì?”
Cô quay người định đi về phòng trưng bày.
Ngụy Chỉ đang đánh cược, đánh cược xem Ngụy Lai và Ngụy Sam có đủ quyết tâm để “cá chết lưới rách” với cô không. Mất đi Quý Kì Côn, cây ATM này, không chỉ mình cô mất đi hy vọng sống.
Tim cô đập rất nhanh, vì bản thân cô cũng không biết mình có cược đúng không.
“Hôm nay chị không đưa tiền, tôi sẽ về vứt thuốc của mẹ đi!”
Ngụy Chỉ đột ngột dừng bước, phẫn nộ nhìn anh ta.
“Mày nói gì cơ?”
Thấy cô dừng lại, Ngụy Lai lộ vẻ đắc ý. Thái độ hoảng loạn ban đầu cũng trở nên thản nhiên trở lại.
“Mày có biết mày đang nói gì không? Đó không chỉ là mẹ của tao, mà còn là mẹ của mày, người đẻ ra cái loại người như mày đấy!”
“Thì sao? Tại sao từ nhỏ đến lớn mẹ lúc nào cũng thiên vị chị!” Ngụy Lai giận dữ nói. “Mỗi lần bố đánh chúng ta, người đầu tiên mẹ che chắn là chị! Mỗi lần chúng ta cãi nhau, mẹ cũng chỉ bênh vực chị! Trong lòng mẹ chỉ có mình chị thôi, tôi vứt thuốc của mẹ thì đã sao!”
Ngụy Chỉ không kìm được tát Ngụy Lai một cái.
Đầu Ngụy Lai bị đánh lệch sang một bên. Nếu là ở nhà, anh ta chắc chắn sẽ đánh trả ngay lập tức. Nhưng giờ, Ngụy Lai chỉ vặn vẹo ngũ quan, vẻ mặt hiểm ác lướt qua, rồi ngẩng đầu lên, cười lạnh nhìn Ngụy Chỉ.
“Chị vay tiền trực tuyến để mua thuốc cho mẹ phải không? Tôi đã lén tra rồi, loại thuốc đó đắt lắm. Chị nói xem, nếu tôi nói với mẹ, giá tiền thật của loại thuốc này, mẹ có còn dám uống nữa không? Như vậy, tôi thậm chí còn không cần phải tự tay vứt thuốc đi.”
Ngụy Chỉ như thể lần đầu tiên nhìn thấy người lạ này, cô nhìn chằm chằm.
Đôi mắt và hàng lông mày giống hệt mẹ, trong tâm trí cô thoáng hiện lên những hình ảnh như được trích ra từ một cuộn camera màu sắc nét, tua lại trong đầu cô là một thước phim xưa cũ.
Chuyện này... cũng đã xảy ra từ rất lâu về trước rồi.
Vào những ngày đầu, khi cô và Ngụy Lai chưa trở nên “nước lửa bất dung” như bây giờ, mỗi lần bị đánh, hai chị em đều che chắn cho nhau khỏi những trận đòn. Ngay cả vào mùa đông, trước khi bị đánh, Ngụy Sam cũng cố ý bắt hai đứa con của ông ta cởi hết áo khoác ngoài.
Khi đó, cô co ro trong góc tường, Ngụy Lai, người còn nhỏ hơn cô, cố gắng dùng cơ thể để bảo vệ cô.
“Chị… hức hức, có đau không?” Sau mỗi trận đòn, Ngụy Lai luôn là người đầu tiên dùng thuốc sát trùng để xử lý vết thương cho cô. Đứa trẻ mặc dù cùng với cô đều bị đòn, vậy mà đứa nhỏ ấy lại cực kì cẩn thận dùng tăm bông nhịn đau để lau vết thương bị rách của cô, vừa khóc nói: “Hức hức hức… Chị đừng sợ, đợi em lớn lên rồi, em sẽ bảo vệ chị.”
Khi đó, dù rất đau, nhưng cô lại không hề cảm thấy cảm giác thế nào là lạnh.
...
“Tôi cho chị một phút để suy nghĩ.”
Ngụy Lai đứng thẳng người, cười nhìn Ngụy Chỉ. Khoảnh khắc đó, Ngụy Chỉ như thể nhìn thấy Ngụy Sam, tay cầm thắt lưng đứng đằng sau cười nham hiểm với hai người họ.
Hơn cả sự tức giận, trong lòng cô là một nỗi lạnh buốt vô tận tưởng chừng sẽ không bao giờ có hồi kết.