Khi Cá Heo Biển Chìm Dần

Chương 13

Ngụy Chỉ bất động ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng khám số 3, chờ đợi được gọi tên.

Hành lang của Trung tâm Sức khỏe Tâm thần rộng rãi và trống trải. Bức tường được sơn màu xám trắng lạnh lẽo. Ánh sáng tràn xuống từ những ống đèn huỳnh quang trên trần nhà cao, phản chiếu một cảm giác lạnh lẽo trên nền gạch lát sàn. Mỗi tiếng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng này, tựa như viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng.

Xung quanh Ngụy Chỉ là vài hàng ghế, phần lớn đều trống, chỉ lác đác vài bệnh nhân hoặc người nhà ngồi đó một cách lặng lẽ, mắt nhìn xuống như thể hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng và chất tẩy rửa, xen lẫn một cảm giác ngột ngạt khó tả. Thỉnh thoảng có người trò chuyện khe khẽ, nhưng âm thanh đó nhanh chóng bị sự tĩnh mịch xung quanh nuốt chửng, không để lại dấu vết.

Trước quầy y tá ở phía xa, vài nhân viên y tế trong bộ đồng phục chỉnh tề, gương mặt nghiêm nghị và tập trung. Động tác của họ nhanh nhẹn và máy móc, cứ như đang thực hiện một quy trình được lập trình sẵn một cách chính xác. Cánh cửa kính ở cuối hành lang thỉnh thoảng khẽ mở, mang theo một làn gió nhẹ, nhưng rồi lại tự động đóng, quay trở lại sự tĩnh mịch ban đầu.

Ngụy Chỉ thường không để tâm nhiều đến những người đến đây, giống như cô cũng không muốn bị người khác soi xét khi ở chỗ này. Nhưng hôm nay, một người đàn ông đã lọt vào tầm mắt của cô.

Bởi vì trông anh ta giống như một cảnh sát.

Anh ta ngồi quay lưng về phía cô trên hàng ghế phía trước hai hàng, dù mặc quần áo bình thường nhưng giọng nói qua điện thoại vẫn lờ mờ lọt vào tai Ngụy Chỉ.

“...Lí Mãnh xuất hiện ở Vân Nam? Mấy cậu bắt được chưa?”

“...Được rồi... Một khi tóm được...”

Anh ta còn chưa kết thúc cuộc gọi thì trong phòng khám số 4 bỗng truyền ra tiếng gào thét kích động và tiếng đồ vật rơi loảng xoảng. Mặc dù có tiếng bác sĩ trấn an và quát bảo dừng lại nhưng tình hình không hề cải thiện.

Những người đang chờ bên ngoài phòng khám đều ngoái nhìn sang. Ở quầy y tá không xa, vài y tá nhanh chóng chạy tới, một người còn lại cầm điện thoại lên, có vẻ như muốn gọi bảo vệ.

“...Tình hình có gì thay đổi thì báo cho tôi ngay.”

Ngụy Chỉ nhìn người đàn ông cúp điện thoại, đứng dậy và sải bước vào phòng khám số 4.

Có tiếng gì đó được đặt mạnh xuống bàn. Cùng lúc đó, tiếng ồn ào bên trong phòng khám số 4 dừng hẳn. Các y tá chạy tới dừng lại ở cửa. Một lát sau, một bệnh nhân và người nhà của anh ta với vẻ mặt bất bình đi ra.

“Mời Trương Khai Dương vào phòng khám số 4, khoa Tâm thần và Tâm lý.” Tiếng gọi máy móc vang lên trong phạm vi nhỏ.

Ngụy Chỉ không hiểu sao lại nhớ tên anh ta, có lẽ vì cô chưa từng nghĩ sẽ gặp cảnh sát ở nơi này.

“Mời Ngụy Chỉ vào phòng khám số 3, khoa Tâm thần và Tâm lý.”

Tiếng gọi số vang lên, Ngụy Chỉ đứng dậy bước vào phòng khám số 3.

“Chào cô, mời ngồi.” Bác sĩ Lí nhìn thấy Ngụy Chỉ, nở một nụ cười hiền hậu. “Gần đây thế nào? Có cảm nhận hay thay đổi mới nào không?”

Lí Tiên Quốc tóc bạc trắng, ngồi điềm tĩnh trên ghế, khoác bên ngoài chiếc áo blouse trắng sạch sẽ. Trên bàn bày vài tập hồ sơ và sổ ghi chép, mọi thứ đều ngăn nắp, đâu vào đấy.

“Thuốc của tôi hết rồi.” Ngụy Chỉ nói.

Lí Tiên Quốc đã điều trị cho Ngụy Chỉ nhiều năm, thuộc lòng toa thuốc của cô. Ông vừa thao tác trên máy tính kê đơn thuốc cho cô, vừa nói:

“Thuốc chỉ có tác dụng hỗ trợ, cảm nhận tâm lý của cô cũng rất quan trọng. Mối quan hệ của cô với gia đình thế nào rồi?”

Ngụy Chỉ im lặng một lúc, rồi nói: “...Tốt hơn trước nhiều rồi.”

“Thật không? Việc cải thiện quan hệ gia đình rất quan trọng cho sự ổn định cảm xúc của cô.” Bác sĩ Lí mỉm cười. “Cụ thể là tốt hơn ở điểm nào?”

“Tôi đang bắt đầu hiểu họ hơn rồi.” Ngụy Chỉ nói. “Ai cũng có thể mắc sai lầm, vì hạn chế về nhận thức, thậm chí họ còn không ý thức được mình đang sai. Nếu cứ cố chấp bắt họ phải tỉnh ngộ, thì chỉ tự nhốt mình trong lồng khổ đau. Và người phải chịu đựng, chỉ có bản thân mình.”

“Rất tốt.” Bác sĩ Lí cười một cách mãn nguyện. “Chỉ cần cô nhận ra điều này, tâm hồn cô sẽ được tự do.”

Bác sĩ Lí đã điều chỉnh liều lượng thuốc và kê đơn lại cho cô. Sau khi rời phòng khám số 3, Ngụy Chỉ đi ngang qua cửa phòng khám số 4 và cố ý liếc nhìn vào bên trong.

Người cảnh sát kia đã không còn ở đó.

...

“Em trai cô lại đến tìm cô rồi.”

Khi Đàm Mạnh Ngạn một lần nữa thông báo cho cô qua điện thoại, trong lòng Ngụy Chỉ không hề có chút ngạc nhiên nào.

Mới chỉ hai tuần kể từ lần cậu ta lấy sáu nghìn tệ của cô, lần này lại mở miệng đòi một vạn.

Đứng trong con hẻm nhỏ bên cạnh phòng trưng bày tranh, Ngụy Chỉ nhìn người trước mặt:

“...Mày nghĩ tao có thể mượn đâu ra một vạn cho mày?”

“Anh rể giàu thế, chị không lấy ra được một vạn sao? Đừng có đùa.” Ngụy Lai nhét chiếc điện thoại mới vào túi. “Chị cứ kiếm đại một lý do nào đó đi, nói là đi làm đẹp chẳng hạn, chẳng phải một vạn sẽ tới ngay sao? Anh rể có phải người keo kiệt đâu!”

“Lần trước mày cũng nói, là lần cuối cùng đến xin tiền tao.”

“Lần trước là bố bắt tôi đến lấy, lần này là tôi tự xin cho mình. Mỗi tháng chị cho tôi một vạn, tôi bảo đảm sẽ không đến làm phiền chị nữa. Tôi còn sẽ giúp chị che chắn trước mặt anh rể, tuyệt đối không để anh ấy biết chuyện chị nợ nần!”

“Mỗi tháng một vạn?” Ngụy Chỉ không giận mà cười. “Mày trực tiếp đi tìm Quý Kì Côn mà xin đi.”

“Chị không sợ tôi nói với anh rể chuyện chị nợ nần sao?”

“Cùng lắm thì cùng xuống địa ngục.” Ngụy Chỉ nói. “Chẳng phải chỉ có vậy thôi sao?”

“Được, chị không sợ quá hạn, vậy chị cũng không quan tâm đến sống chết của mẹ luôn à?”

“Ngụy Lai! Mày đừng có mà vô liêm sỉ!”

“Ai mới là người vô liêm sỉ hả?” Ngụy Lai cũng kích động lên. “Là chị bỏ tôi lại, một mình đi sống cuộc sống sung sướng trước! Lúc chị ở ngoài kia ăn ngon mặc đẹp với đàn ông, chị có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Đúng, bây giờ bố không dám đánh chị nữa, vậy chị có nghĩ đến người phải thay chị chịu đòn là ai không?!”

Ngụy Chỉ tức nghẹn trong lòng, nhất thời không nói nên lời.

“Rốt cuộc là chị có cho tiền không?”

“Tao đã nói rồi, đó là lần cuối cùng.”

Ngụy Chỉ quay người bỏ đi. Ngụy Lai sải bước chặn trước mặt cô.

“Tránh ra!” Ngụy Chỉ gằn giọng.

“Chị không cho đúng không, vậy tôi nói thật cho chị biết.” Ngụy Lai cười lạnh. “Thật ra loại thuốc chị mua cho mẹ bấy lâu nay, tôi đã đổi thành loại thuốc Generic rẻ tiền từ hai năm trước rồi.”

Giọng Ngụy Lai rất bình thản, nhưng với Ngụy Chỉ, nó lại như tiếng sét đánh ngang tai. Cô lảo đảo người, không thể tin nổi nhìn Ngụy Lai.

“Mày.. mày nói cái gì?”

“Tôi cũng đâu còn cách nào, phải trả nợ vay tiền online, lại không tìm được việc.” Ngụy Lai nói một cách thản nhiên, không hề tỏ ra xấu hổ. “Imatinib một hộp hai vạn mốt, thuốc sản xuất nhái có tác dụng tương tự chỉ bốn trăm ba một hộp. Mẹ ăn thuốc đắt tiền mà bệnh tình cũng không khá hơn, điều đó cho thấy thuốc đắt cũng chẳng có tác dụng gì...”

“Nhưng tôi cũng không phải loại người không có lương tâm, mỗi tháng tôi vẫn đưa cho mẹ hai nghìn tệ tiền sinh hoạt phí.”

Một cơn giận dữ không thể kiềm chế dâng lên từ tận đáy lòng Ngụy Chỉ, như dung nham trước khi núi lửa phun trào, cuộn trào, sôi sục trong lồng ngực cô.

Mắt cô mở to, gần như muốn phun ra lửa, nhưng cô lại không nói được một lời nào, chỉ cảm thấy cổ họng bị một bàn tay vô hình siết chặt, ngay cả việc hít thở cũng trở nên nặng nề.

“Không phải... mày nói, đó là tiền mày làm thêm ở bộ phận chăm sóc khách hàng mà kiếm được sao?”

“Làm chăm sóc khách hàng thì kiếm được bao nhiêu tiền?” Ngụy Lai không thèm để ý.

Giọng Ngụy Chỉ run rẩy, mỗi chữ như bị nghiến ra từ kẽ răng: “Sao mày có thể làm vậy? Mạng sống của mẹ trong mắt mày không là gì đối với mày sao?”

Nước mắt cô trào ra, nhưng cô cố kìm lại không để chúng rơi. Cô không muốn thể hiện bất kỳ sự yếu đuối nào trước con người vô liêm sỉ này. Giận dữ và đau đớn đan xen vào nhau, khiến cả người cô run rẩy.

“Mày có biết, những viên thuốc đó quan trọng với mẹ đến mức nào không? Mày có biết, tao đã phải cố gắng bao nhiêu để mua những viên thuốc này cho mẹ không?”

Giọng Ngụy Chỉ càng lúc càng cao, nhưng âm lượng lại rất nhỏ, như một tiếng thì thầm khàn khàn được nặn ra từ sâu trong cổ họng. Giọng nói của cô tràn đầy phẫn nộ, nhưng lại mang theo một sự lý trí bị đè nén, như đang cố gắng hết sức để không bật ra những tiếng nấc.

“Mày vì thỏa mãn d*c v*ng của bản thân mà lấy tính mạng của mẹ ra làm trò đùa!”

“Sao mày có thể làm thế? Sao mày có thể vô tình như vậy?” Giọng Ngụy Chỉ vẫn sắc nhọn mà trầm thấp, mỗi chữ như được nặn ra từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng, tràn ngập đau khổ và tuyệt vọng.

“Nếu có lựa chọn, tôi cũng không muốn dùng loại tiền này.” Ngụy Lai lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngụy Chỉ. “Cho nên, chỉ cần mỗi tháng chị cho tôi một vạn, tôi sẽ hứa với chị, không đổi thuốc của mẹ nữa.”

Ngụy Chỉ cảm thấy một sự bất lực chưa từng có, cô muốn xông lên tát Ngụy Lai một cái thật mạnh, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được bản thân. Vì cô vẫn nhớ thân phận của mình, nhớ mình đang ở đâu, nhớ những gì mình đang làm, cô không cho phép bất kỳ sự sơ suất nào xảy ra một lần nữa.

Cô nuốt xuống tất cả đắng cay và nước mắt, ép bản thân khôi phục lại vẻ mặt vô cảm.

“...Tao cần thời gian để kiếm tiền.”

...

Sau nhiều ngày, Ngụy Chỉ một lần nữa trở về nhà họ Ngụy.

Vì Quý Kì Côn không chắc sẽ đồng ý cho cô về nhà, mà anh lại vừa hay hôm nay đi tham dự triển lãm nghệ thuật không có ở phòng trưng bày, Ngụy Chỉ đã tan làm sớm mà không xin phép.

Dù sao trong mắt đồng nghiệp, cô đã sớm là một người thường xuyên tan làm sớm vô cớ, không thiếu lần này hay lần khác.

Sâu trong con hẻm quen thuộc là tiệm tạp hóa quen thuộc của nhà họ Ngụy. Vương Lâm ngồi trên chiếc ghế nhỏ sau ngưỡng cửa, đang đeo kính lão xem phim truyền hình trên chiếc điện thoại cũ đầy vết nứt.

Khoảnh khắc Ngụy Chỉ nhìn thấy bà, cổ họng cô nghẹn lại, một cảm giác cay đắng mãnh liệt nhấn chìm lồng ngực.

Trước khi cô cất tiếng, Vương Lâm đã ngẩng đầu lên vì tiếng bước chân của cô. Nhìn thấy Ngụy Chỉ đứng trong con hẻm, bà lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

“Tiểu Chỉ... con về rồi à?” Bà vội vã đứng dậy, mắt bừng lên niềm vui. “Con ăn cơm chưa, mẹ nấu cho con một chút nhé?”

Ngụy Chỉ dừng lại trước tiệm tạp hóa.

“Không cần phiền đâu, con chỉ về để nói chuyện với mẹ thôi.”

Nét thất vọng lướt qua trên mặt Vương Lâm, nhưng ngay lập tức được che đậy bằng nụ cười. “Vậy để mẹ lấy cho con một lon Coca nhé!”

Vương Lâm cầm một lon Coca từ quầy lên, trước khi đưa cho Ngụy Chỉ, bà dùng chiếc khăn sạch lau đi lau lại lon nước, cho đến khi nó sáng bóng, mới vui vẻ đưa cho Ngụy Chỉ.

Cô không nhận.

Tay Vương Lâm lơ lửng trong không trung, nụ cười trên mặt có chút bất an.

“Thuốc con mua cho mẹ đâu?” Ngụy Chỉ hỏi.

“...Ở đây.”

Vương Lâm lộ vẻ nghi hoặc, dù không biết Ngụy Chỉ có ý gì nhưng vẫn đặt lon Coca xuống, quay người vào trong nhà sau cánh cửa gỗ. Một lát sau, bà mang ra một lọ thuốc.

Ngụy Chỉ nhận lấy lọ thuốc, vặn nắp, bên trong là những viên thuốc màu trắng cực kỳ giống Imatinib.

“Tại sao lại là lọ này? Hộp thuốc cũ đâu?”

“Hộp thuốc chiếm chỗ, nên mẹ đổi sang lọ này đựng cho tiện.”

“Ai nói với mẹ hộp thuốc chiếm chỗ? Ngụy Lai hả?”

Vương Lâm kinh ngạc nhìn cô.

“Mẹ uống cái này... không cảm thấy có gì bất thường sao?” Ngụy Chỉ siết chặt lọ thuốc, dùng giọng đã thay đổi, nặn từng chữ ra khỏi miệng.

“Mẹ bị bệnh rồi, cảm thấy không khỏe là chuyện bình thường thôi, không liên quan đến thuốc.” Vương Lâm cười nói.

“Trong mắt mẹ cái gì cũng bình thường, rốt cuộc cái gì mới là không bình thường? Là con sao?!”

Giọng cô đột ngột cao vút, mỗi chữ như tiếng gào thét bùng nổ từ sâu trong cổ họng, tràn ngập nỗi đau đớn bị dồn nén đến tột cùng. Giọng nói của cô run rẩy, mang theo một sự chất vấn gần như điên cuồng:

“Mẹ có biết không, những viên thuốc mẹ đang uống này, đã sớm bị người con trai yêu quý của mẹ đổi thành thuốc khác rồi!”

Vương Lâm kinh ngạc nhìn cô, môi khẽ mấp máy.

“Nó... sao có thể? Chắc có hiểu lầm gì rồi.”

“Mẹ nghĩ nó không làm được chuyện này sao?” Ngụy Chỉ cố kìm nước mắt. “Mẹ có biết không, thuốc con mua cho mẹ, một hộp hai vạn mốt, mỗi tháng hai hộp là bốn vạn hai. Còn nó, đã khuyên mẹ bỏ thuốc vào lọ, chỉ để đổi thuốc nhái bốn trăm tệ một hộp, để lấy đi của mẹ!”

“Cái... thuốc đó đắt vậy sao?” Mặt Vương Lâm tái nhợt. “Con lấy đâu ra tiền?”

“...Mẹ còn không nghĩ ra tiền đó từ đâu mà có sao?”

Sắc máu cuối cùng trên mặt Vương Lâm như bị rút đi sạch sẽ.

“Con liều mạng để cứu mẹ... Con đã liều mạng muốn kéo mẹ ra khỏi vũng lầy mang tên gia đình này, con đã hết lần này đến lần khác cầu xin mẹ rời khỏi nơi này, nhưng mẹ lại hết lần này đến lần khác chà đạp trái tim con, và nói với con rằng sự hy sinh, sự cống hiến, tất cả những gì con có thể tận tụy đều hoàn toàn vô nghĩa.” Nước mắt Ngụy Chỉ cuối cùng cũng tuôn trào. “...Bây giờ con mới hiểu, muốn cứu người khác chỉ là một ảo tưởng tự cho mình là đúng, con đường đó chỉ có thể dẫn đến sự tự hủy hoại chính mình.”

“Con.. thực sự con không thể cứu người khác... vì con thậm chí còn không thể tự cứu nổi chính bản thân mình cơ mà!”

Mặt Vương Lâm ướt đẫm nước mắt, hai hàng lệ trong suốt từ từ trượt xuống đôi má hằn sâu dấu vết thời gian của bà, cuối cùng tụ lại ở cằm thành từng giọt, nhẹ nhàng rơi xuống vạt áo.

Môi bà run rẩy, dường như muốn nói gì đó, nhưng lời nói lại nghẹn lại nơi cổ họng.

Cảm xúc quá dữ dội đã gây ra phản ứng thể xác của Ngụy Chỉ, tay cô bắt đầu run rẩy không kiểm soát, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cổ họng cô khô khốc, như có vô số kim châm. Dạ dày cồn cào đau đớn như bị đảo lộn, cảm giác khó chịu khiến cô suýt nôn. Cô cảm thấy mình như một cỗ máy sắp sụp đổ, mỗi bộ phận đều phát ra tiếng kêu ai oán phản đối.

Cùng lúc đó, nước mắt cô như dòng sông mùa mưa, tuôn trào giận dữ trên mặt.

Trong nỗi đau khổ tột cùng về tinh thần lẫn thể xác này, Ngụy Chỉ cảm thấy linh hồn mình đang tan rã từng chút một.

Vương Lâm thử đặt tay lên cánh tay đang run rẩy dữ dội của cô, nhưng cô lập tức hất tay bà ra: “Đừng chạm vào con!”

Đừng chạm vào con, trái tim con đã chết rồi...

Trong sự tĩnh lặng này, Ngụy Chỉ cảm thấy mình như rơi vào một vực sâu không đáy, nơi không có ánh sáng, không có hơi ấm, chỉ có những âm thanh lạnh lẽo. Ngọn lửa từng bùng cháy mãnh liệt trong lồng ngực cô, giờ chỉ còn lại những làn khói mỏng manh.

“Mẹ không biết... không biết mọi chuyện lại thành ra thế này...”

Vương Lâm nức nở nhìn đứa con gái đang suy sụp trước mắt, ngón tay bà vô thức quệt ngang má, cố gắng lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng ngay lập tức lại có những giọt nước mắt mới thay thế.

Khoảnh khắc đó, hiện ra trước mắt bà là hình bóng của chính bà trong quá khứ đã sớm bị chôn vùi.

Là người bị bố ép nghỉ học để em trai được đi học.

Là người bị gia đình bán cho tên du côn cùng làng Ngụy Sam với giá hai nghìn tệ, quỳ gối van xin trước mặt người được gọi là bố mẹ của mình.

Là người đã hẹn bỏ trốn với người yêu, nhưng đối phương lại bỏ chạy vào phút chót, cuối cùng bị người nhà tóm được một mình ở nhà ga.

“Mày còn dám chạy, tao đánh chết mẹ mày!”

Mùi mồ hôi của bố, cây gậy dính máu trong tay, cùng đôi mắt đỏ ngầu của ông ta, tất cả đều khiến bà sợ hãi. Còn mẹ bà, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt.

Bà bị mẹ giam cầm, vì để bảo vệ mẹ mà bà trở thành một người mẹ khác, và con gái bà, vì bà mà bước vào con đường tương tự.

“Mẹ chỉ là... mẹ chỉ là...” Vương Lâm không nói được một câu hoàn chỉnh, bởi vì khi sự tê dại bị phá vỡ, nỗi đau chất chứa hàng chục năm cũng ồ ạt ập đến.

Bà chỉ là, đã từ bỏ cuộc đời mình. Để trốn tránh nỗi đau đớn to lớn của cuộc đời, bà đã xóa đi bản thân, chỉ còn lại một thân phận là “vợ của Ngụy Sam, mẹ của Ngụy Chỉ và Ngụy Lai”.

Chỉ có tự tay g**t ch*t chính mình, mới có thể tách ra khỏi nỗi đau.

Nếu không làm vậy, bà không thể tồn tại.

Bà chỉ không ngờ rằng, cuộc đời mà ngay cả bà cũng đã từ bỏ, đứa con gái duy nhất của bà lại vẫn liều mạng trong sự tuyệt vọng đưa tay về phía bà vẫn còn đang ở trên bờ.

“Mẹ xin lỗi... Mẹ xin lỗi, Tiểu Chỉ... Mẹ sai rồi...”

Ngụy Chỉ đờ đẫn nhìn Vương Lâm đang khóc không ngừng.

“Đây là lần cuối cùng con hỏi mẹ, mẹ sẽ đi cùng con, hay tiếp tục ở lại đây?”

...

Ngụy Chỉ đã đi, hứa sáng hôm sau tám giờ sẽ đến đón bà.

Lần đầu tiên trong đời, Vương Lâm đóng cửa cuốn của tiệm tạp hóa khi trời còn chưa tối, dù bà biết nếu Ngụy Sam đi đánh bài về mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận đòn đau.

Nhưng đối với bà bây giờ, điều đó đã không còn đáng sợ nữa.

Trước tiệm tạp hóa, bà hoang mang, bất an hỏi:

“Mẹ rời khỏi đây, có thể đi đâu?”

“Mẹ cứ ở cùng con trước, rồi con sẽ từ từ tìm nhà cho mẹ.”

“Kì Côn có đồng ý không?”

“Nếu anh ấy không đồng ý thì chúng ta sẽ ra ngoài ở.” Ngụy Chỉ nói. “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, khó khăn gì cũng có thể vượt qua.”

“Nhưng tiền thuốc đắt quá... Con đã nợ nhiều tiền như vậy...”

“Không sao, mẹ tin con. Con có cách kiếm tiền để trả hết nợ.”

“Tiểu Chỉ, con nói thật với mẹ đi, con ở bên Quý Kì Côn, có phải vì tiền không?”

“...Có gì khác biệt sao?”

Bà không thể quên, ánh mắt quyết tâm liều chết của con gái. Ngụy Chỉ nói cô đã hy sinh cả đời vì bà, nhưng trong lòng Vương Lâm, bà hiểu rõ hơn ai hết, Ngụy Chỉ đã hy sinh, còn nhiều hơn thế nữa.

Bà ngồi trong tiệm tạp hóa, từ từ lật một cuốn album ảnh. Một bóng đèn sợi đốt, lờ mờ sáng nhờ sợi dây diện, ánh sáng mờ ảo nhấp nháy trong không gian chật hẹp.

Trong cuốn album, Ngụy Chỉ từ một đứa bé sơ sinh nhỏ xíu, giờ đây đã lớn lên thành một thiếu nữ duyên dáng.

Từng giọt nước mắt rơi xuống tấm màng nhựa trong suốt của cuốn album. Vương Lâm mỉm cười lau đi lau lại, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.

Bà là một người phụ nữ tận tâm, nhưng lại không phải là một người mẹ tận tụy.

Tuy nhiên, chỉ có một điều duy nhất, mà bà biết, đó là bà yêu đứa con gái duy nhất mà bà có hơn cả sinh mạng, từ trước đến nay hay về sau này, vẫn như vậy.

Không điều gì có thể thay đổi được.

Bình Luận (0)
Comment