Mặc dù Quý Kì Côn nói không cần nộp đơn xin nghỉ việc, nhưng Ngụy Chỉ vẫn lấy lý do dọn dẹp đồ dùng cá nhân ở chỗ làm, đến phòng trưng bày vào ngày hôm sau.
“Em thật sự không cần anh đi cùng sao?” Quý Kì Côn hỏi khi đưa Ngụy Chỉ xuống xe trước cửa phòng trưng bày.
“Không cần đâu, em vào dọn đồ xong sẽ đi ngay. Ở đây bắt taxi cũng tiện. Không phải anh nói khách hôm nay rất quan trọng sao?” Ngụy Chỉ đứng trước chiếc Bentley đen, nhìn Quý Kì Côn qua cửa kính xe.
Gần đây Quý Kì Côn đã bắt đầu tiếp xúc với những người có ý định mua phòng trưng bày. Vị khách hôm nay tỏ ra rất quan tâm là một phú nhị đại thuộc thế hệ thứ hai giàu có đầy tham vọng vừa tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật. Quý Kì Côn rất coi trọng cuộc gặp mặt này. Ngay cả trang phục cũng cho thấy anh cố ý chiều theo sở thích của đối phương.
“Vậy em đi đi, về đến nhà thì nhắn tin cho anh một tiếng.”
Cửa kính xe từ từ kéo lên, nụ cười của anh tan biến trong lớp phim màu đen.
Khi chiếc Bentley Bentayga khởi động lại và lái đi, Ngụy Chỉ quay người bước vào phòng trưng bày.
Phòng trưng bày đã vào giờ làm việc, mọi người đều đã vào vị trí. Quản lý tài chính và đồng nghiệp vừa biết tin cô xin nghỉ việc. Cô vừa phải hoạt động năng suất cái mồm đối phó với sự giả tạo không lỡ muốn cô đi của quản lý Lý và kế toán kho, một tay vừa dọn dẹp đồ dùng cá nhân ở chỗ làm việc.
Trong số đó, thứ quan trọng nhất mà cô không thể quên đem đi là cây bút máy có gắn camera.
Cô đặt cây bút máy vào thùng giấy mà bộ phận hậu cần đã dọn cho cô, rồi ôm thùng giấy ra khỏi văn phòng giữa tiếng chào tạm biệt của hai người.
Ngụy Chỉ không đi thang máy, mà đi cầu thang thoát hiểm xuống khoảng đất trống phía sau phòng trưng bày. Đó là khu vực an ninh bảo vệ của phòng trưng bày, một phòng nghỉ hai người dùng chung đứng lẻ loi ở đó. Một con đường nhỏ thẳng tắp dẫn từ khoảng đất trống ra đường lớn bên ngoài, bên cạnh con đường có hai thùng rác lớn màu đen.
Hôm nay người đứng gác ca sáng không phải là Đàm Mạnh Ngạn, vì vậy nếu anh ta có ở phòng trưng bày, thì sẽ ở trong phòng nghỉ.
Ngụy Chỉ một tay ôm chiếc thùng giấy không có nhiều đồ, tay kia gõ cửa.
Một lúc sau, giọng nói hơi khàn của Đàm Mạnh Ngạn vang lên từ phía sau cánh cửa:
“Ai đấy?”
“Là tôi, Ngụy Chỉ.”
Lại một lúc chờ đợi nữa, cửa cuối cùng cũng mở ra.
Đàm Mạnh Ngạn mặc một chiếc áo ba lỗ trắng rất bình thường, để lộ lồng ngực màu lúa mạch. Dưới làn da săn chắc, xương quai xanh đến xương ức hiện rõ từng đường nét. Phía dưới là một chiếc quần thể thao màu xám, hai sợi dây chun dài ngắn khác nhau rủ xuống trước người một cách lơ đãng, giống như vẻ mặt anh ta lúc này.
Anh ta đứng ở cửa phòng nghỉ thấp, hơi khom lưng.
“Có chuyện gì không?”
Giọng anh ta khàn khàn, khuôn mặt lộ vẻ buồn ngủ. Mái tóc đen dày không bị mũ che, đang dựng lên một cách vui vẻ.
Ánh mắt Đàm Mạnh Ngạn rơi vào chiếc thùng giấy trong tay cô. Ngụy Chỉ kịp thời nói: “Hôm nay tôi nghỉ việc, muốn đến chào tạm biệt anh.”
“...Tại sao?”
“Có một số lý do, không thể tiếp tục làm việc được nữa.”
“Lý do gì?” Anh ta hỏi cặn kẽ.
“Chúng ta cứ đứng ở cửa nói chuyện sao?” Ngụy Chỉ cười nói.
Đàm Mạnh Ngạn im lặng một lát, rồi nhường đường.
“Cô sẽ không muốn vào đâu.”
Qua khoảng trống anh ta nhường ra, Ngụy Chỉ nhìn thấy một không gian chật hẹp, bừa bộn. Đồ đạc ít ỏi chỉ có một chiếc giường ván, chỉ trải một chiếc ga giường kẻ sọc màu xanh lam, một góc chất đống mấy bộ quần áo, cùng với một chiếc tủ đựng đồ cạnh tường, và một chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường.
“Vậy anh đoán sai rồi.”
Ngụy Chỉ ôm thùng giấy bước vào, tiện tay đặt lên chiếc bàn gỗ.
Chiếc bàn ngay lập tức nghiêng đi. Thấy ấm đun nước gỉ sét và chiếc thùng sắp rơi xuống, Đàm Mạnh Ngạn bước nhanh đến trước mặt Ngụy Chỉ, đỡ lấy, nhặt một tờ báo gấp lại từ dưới đất, thành thạo nhét vào dưới chân bàn bị ngắn hơn một chút.
Bàn tay anh ta đỡ chiếc bàn vừa dài vừa khỏe, dưới làn da màu lúa mạch lộ ra vài đường gân xanh nổi lên, uốn lượn trên mu bàn tay. Cơ bắp ở lưng căng lên vì cúi người, giống như một con đại bàng đang vỗ cánh chuẩn bị bay.
“Xin lỗi.” Ngụy Chỉ nói.
“Không sao.” Đàm Mạnh Ngạn nói.
Rất lịch sự, nhưng cũng rất xa lạ. Đúng vậy, không sao cả, rất phù hợp với mối quan hệ hiện tại của họ.
Nếu mối quan hệ của họ chỉ đơn giản như vậy, Đàm Mạnh Ngạn đã không có lý do để tốn công giám sát cô.
“Ngồi đi.”
Đàm Mạnh Ngạn dọn dẹp đồ lộn xộn trên giường gỗ, mời cô ngồi xuống. Anh ta cũng ngồi xuống ở đầu kia của chiếc giường gỗ, cách xa cô.
“Tại sao cô lại nghỉ việc?” anh ta lại hỏi.
“Chuyện này có quan trọng với anh không?”
Đàm Mạnh Ngạn không nói gì.
“Anh sống một mình à?”
“Cái gì?”
“Tôi nói, anh sống một mình à?” Ngụy Chỉ cười nói.
“...Đúng.”
“Tôi cũng vậy.” Nhìn thấy sự bối rối thoáng qua trong mắt Đàm Mạnh Ngạn, cô nói tiếp. “Mặc dù bên cạnh tôi có rất nhiều người, nhưng tôi luôn có cảm giác mình chỉ có một mình... Ai biết đó có phải là ảo giác không?” Cô cười tự giễu. “Tôi nói thế này, anh cũng sẽ không hiểu đâu nhỉ?”
Đàm Mạnh Ngạn im lặng. Cô biết anh ta chắc chắn hiểu.
Hai mươi ba chiếc máy định vị GPS có chức năng nghe lén trong chiếc túi giả đã khiến anh ta hiểu rõ từng chữ cô nói.
“Nhà tôi cũng chả khá hơn anh là bao.” Cô cười khổ nói. “Một cái ban công hơn một mét, một chiếc giường gấp. Ban ngày là chỗ phơi quần áo, buổi tối là phòng của tôi. Không có khóa cửa, mọi người trong nhà đều có thể đi qua phòng tôi bất cứ lúc nào. Ngay cả khi tôi đang mặc đồ ngủ nằm trên giường. Xin lỗi, đây không phải là một chủ đề thú vị, nhưng tôi thực sự không tìm được ai để nói.”
“...Không sao đâu.”
“Kết hôn, dường như cũng chỉ là nhảy từ một cái lồng này sang một cái lồng khác.” Cô nói. “Đôi khi, tôi thực sự muốn bỏ đi. Bỏ lại tất cả mọi người, thay tên đổi họ đến một thành phố khác sống. Nhưng làm vậy có vẻ hơi thiếu trách nhiệm, anh thấy sao?”
Một lúc sau, Đàm Mạnh Ngạn mới nói: “Cô nên cân nhắc kỹ. Đổi một môi trường khác, chưa chắc đã tốt hơn bây giờ.”
“Nếu anh là tôi, anh sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ không là cô.”
“Nhưng nếu như vậy thì sao?”
Ngụy Chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, mái tóc đen mượt mà trượt xuống vai. Đôi mắt đầy sự tập trung và nghiêm túc phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh ta.
“Nếu tôi là cô...” Yết hầu của anh ta lên xuống, im lặng một lúc, rồi nói. “Tôi sẽ sống tốt cuộc sống hiện tại của mình.”
“...Quả nhiên, là tôi đã mơ mộng hão huyền rồi.” Ngụy Chỉ cười, đứng dậy, ôm chiếc thùng của mình. “Tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.”
Đàm Mạnh Ngạn tiễn cô ra đến cửa.
Khi Ngụy Chỉ ôm thùng đi về phía trước, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta vọng lại từ phía sau.
“Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”
Khi cô quay đầu lại, cánh cửa sắt của phòng nghỉ đã đóng lại.
Anh ta dường như không có ác ý với cô.
Đàm Mạnh Ngạn hy vọng cô tiếp tục duy trì tốt cuộc sống hiện tại. Sự khác biệt lớn nhất giữa ở lại và rời đi, là sự thay đổi của môi trường và con người xung quanh.
Có chuyện gì mà cô phải ở lại đây mới có thể hoàn thành?
Ngụy Chỉ vừa suy nghĩ, vừa đi về phía trước. Trước thùng rác đen có thêm một bóng người mập mạp. Bà đang cố gắng nhấc một chiếc thùng nhựa đầy nước thải, đổ vào thùng rác. Nghe thấy tiếng bước chân, bà quay đầu lại nhìn Ngụy Chỉ, rồi nở một nụ cười vui mừng.
“A, Tiểu Chỉ!” Ánh mắt Trịnh Điền Tâm rơi vào chiếc thùng giấy Ngụy Chỉ đang ôm, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ. “Cháu đi đâu vậy?”
Bà đặt chiếc thùng nước thải đã đổ hết xuống, hai bàn tay trắng trẻo dính đầy dầu mỡ tùy tiện lau vào tạp dề.
“Cháu nghỉ việc rồi, bác Điền Tâm ạ.” Ngụy Chỉ nói.
“Hả? Nghỉ việc? Tại sao?” Trịnh Điền Tâm mở to mắt, không thể tin nổi.
“Cháu nghỉ việc ở nhà để chuẩn bị kết hôn.”
“Thật sao? Sắp kết hôn nhanh vậy à, thật là chuyện tốt! Tiểu Chỉ à, cháu có số sướng quá!” Trịnh Điền Tâm vẻ mặt ngưỡng mộ. “Khi bác còn trẻ như cháu, cũng là một đóa hoa nổi tiếng ở khắp vùng, tiếc là không gả được vào chỗ tốt! Cháu nhất định phải suy nghĩ kỹ, đừng đi vào vết xe đổ của bác nhé!”
“Bác Điền Tâm, bác có ý gì?”
“Bác vừa thấy cháu đi ra từ khu bảo vệ...” Trịnh Điền Tâm nhìn xung quanh, hạ giọng nói. “Tên đó chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, cháu đừng có mà lú lẫn!”
“...Bác Điền Tâm, cháu nhớ bác cũng là một trong những nhân viên cũ nhất của phòng trưng bày phải không?” Ngụy Chỉ nói. “Bác biết rõ về anh ta sao?”
“Nói là biết rõ thì không hẳn, nhưng bác biết, tên đó nghèo đến nỗi không có gì cả, nếu không sao ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được vợ chứ!” Trịnh Điền Tâm cau mày, không che giấu vẻ khinh bỉ. “Bác nghe người ta nói, trước đây anh ta là tài xế xe tải, sau đó vì sức khỏe không tốt nên bị sa thải, tiền cũng vì chữa bệnh mà tiêu hết. Không có chỗ nào nhận anh ta, nên mới đến đây làm bảo vệ.”
“Anh ta bị bệnh gì vậy?”
“Ai mà biết được chứ, cái tính nết cục cằn đó của anh ta không ai muốn để ý. Chỉ có bác tốt bụng, trong bếp có gì ngon còn thừa lại, bác đều mang cho anh ta một phần. Mà như vậy đấy, anh ta cũng chẳng có thái độ tốt với bác. Cháu nói xem con người như vậy có kỳ lạ không cơ chứ?”
“Ai bảo bác Điền Tâm là người tốt bụng nhất trên đời chứ?” Ngụy Chỉ nịnh nọt khen ngợi.
“Chứ còn gì nữa!”
Trịnh Điền Tâm ưỡn ngực, tự hào nói.
“Cháu đi rồi nhớ đừng quên bác, có thời gian thì quay lại chơi nhé!” Trịnh Điền Tâm đầy vẻ luyến tiếc.
“Vâng, cháu nhớ rồi, tạm biệt bác Điền Tâm.”
Ngụy Chỉ cười, ôm thùng đi ra khỏi con đường nhỏ.
Trịnh Điền Tâm nhấc thùng nước thải lên định rời đi, đột nhiên liếc thấy Đàm Mạnh Ngạn đứng sau tòa nhà. Bà giật mình, suýt chút nữa không cầm vững thùng nước thải.
“Làm gì đấy, ban ngày ban mặt giả ma dọa người à?” Trịnh Điền Tâm nói một cách không khách khí.
“...”
“Đừng nhìn nữa, đi đi, đi đi, con bé đó là của ông chủ rồi, mày có thể trèo cao được sao?” Trịnh Điền Tâm làm một vẻ mặt dữ tợn. “Coi chừng ông chủ sa thải mày!”
Ánh mắt Đàm Mạnh Ngạn cuối cùng cũng rơi vào Trịnh Điền Tâm.
“Tùy.” Anh ta nói.
Ngụy Chỉ ngồi ở hàng ghế sau của taxi, chiếc thùng giấy đặt bên cạnh. Cô đeo tai nghe vào, kết nối với camera trên cây bút máy.
Sàn nhà bẩn thỉu của căn nhà bảo vệ và chiếc giường ván đầy bụi bặm kẹp lấy hai bên tầm nhìn.
Cây bút máy trung thành ghi lại những gì nó thấy dưới gầm giường.
Hai bàn chân đi dép tông của Đàm Mạnh Ngạn ở ngay trung tâm màn hình. Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta vọng lại từ trên giường.
“...Bây giờ phải làm sao?”
“Nếu mọi chuyện không diễn ra như vậy thì sao?”
“Chúng ta đã giám sát lâu như vậy, vẫn không có chút tiến triển nào.”
“...Tôi biết rồi.”
Anh ta đang gọi điện thoại.
Báo cáo tình hình với một người khác.
Trên cánh tay Ngụy Chỉ không biết từ lúc nào đã nổi lên một lớp da gà dày đặc, giống như cảm giác lạnh buốt của gió lạnh thổi qua trong đêm đông, lại giống như chiếc lưỡi của con rắn độc đang từ từ trượt trên lưng cô, mang đến một cơn ớn lạnh thấu xương.
Anh ta thậm chí không phải một mình giám sát cô.
Có một người khác, một người chưa biết, đang ra lệnh cho anh ta.
Điện thoại của cô rung lên một cái. Cô lấy ra, phát hiện là Ngụy Lai gửi tin nhắn cho cô bằng một số lạ.
“Tiền chuẩn bị đến đâu rồi?”
Ngụy Chỉ như đang đi trên vách đá đầy sương mù đêm. Chỉ cần một chút bất cẩn, cô sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.
Mặc dù vậy.
Mặc dù vậy, cô cũng không thể dừng lại.
Những gì cô đang gánh vác, không chỉ là cuộc đời của một mình cô, mà còn là hy vọng của người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô đã ra đi.
“Sắp xong rồi.”
Cô nhìn dòng chữ đen, nhấn gửi.
Dù con đường phía trước có dẫn đến địa ngục, thì đó cũng là “thiên đường”, một thiên đường của riêng mình cô.