Chap 61
Thùy Vân đang nằm ngủ thì thấy có gì đó nặng đè lên người mình, cô cố ngủ tiếp nhưng cuối cùng chịu không nổi phải miễn cưỡng mở mắt thức dậy. Mới xoay qua cô đã thấy ngay Lý Cảnh đang ôm mình ngủ.
“Chết tiệt… nặng thấy mẹ luôn…” – cô cáu gắt lên rồi lấy tay gỡ tay người đàn ông này ra. Bên bà Thư thì không ngủ được mà về nhà ngủ thì bị quấy rối. Khốn nạn thật!
Lý Cảnh mở mắt nhìn cô mỉm cười dịu dàng nói – “Thức rồi hả? Em ngủ cứ như chết ấy…”
“Mấy giờ rồi?”
Anh liếc qua đồng hồ để ở đầu giường rồi nói – “Mới 5h sáng à, em cứ ngủ tiếp đi. Chút chúng ta ăn sáng rồi mua đồ chuẩn bị để trưa thăm ông già anh…”
Thùy Vân gật đầu rồi rút vào ngực Lý Cảnh nhắm mắt lại. Anh nhìn hành động của cô thì bật cười, cô gái này miệng nói là không muốn ngủ chung mà cứ ngủ chung lại làm hành động này…
“Này, cả tuần qua không gặp có nhớ anh không?”
“Không…” – Thùy Vân đáp không do dự. Căn bản cô không có thời gian để ngủ lấy đâu ra thời gian làm chuyện tào lao này.
Lý Cảnh nhíu mày hỏi tiếp – “Em nói thật hả?”
“Ừ, anh hỏi ba cái tào lao quá…” – cô gắt lên – “… giờ em hết ngủ được rồi nè…”
“Đừng ngủ nữa… “ – Lý Cảnh chồm người lên người Thùy Vân – “… hay là tụi mình làm việc luôn đi?”
“Làm gì?” – cô bắt đầu thấy dự cảm không lành.
Lý Cảnh đưa môi lên môi cô dịu dàng hôn, lần này coi như làm một lần bù cả tuần vậy. Bất giác anh cảm giác được Thùy Vân không còn như trước cứ để anh một mình anh chủ động mà giờ đây cô bắt đầu có phản ứng lại, lưỡi cô bắt đầu biết đáp lại anh rồi. Đúng là không uổng công anh đào tạo mà.
“Hay là giờ mình làm luôn được không?” – Lý Cảnh hỏi – “Chứ anh chả biết tìm đâu ra 22 chữ cái chính giữa dạy cho em nữa…”
“Không được…”
“Tại sao?” – anh đưa ánh mắt tình cảm nhìn cô – “Em có yêu anh mà đúng không? Nếu không lần đó ở Tây Tạng đâu có khóc mất mặt như thế đâu…”
Thùy Vân gật đầu, cô dịu dàng nói – “Nhưng không được…”
“Em không tin anh?”
Cô lắc đầu.
“Hay em muốn chính thức kết hôn? Đó chỉ là một tờ giấy và một nghi thức thôi mà? Không hề chứng minh được điều gì ràng buộc cả… Bao nhiêu người kết hôn mà vẫn ly hôn đó…”. Mẹ anh từng kết hôn, là vợ chính thức của cha anh cuối cùng thì được gì chứ? Một tờ giấy cùng 1 danh phận không hơn không kém… Lý Cảnh anh yêu cô gái này, sẵn lòng bỏ tất cả vì cô mà chưa đủ chân tình sao?
“Em không phải là dạng con gái ngây thơ cổ hủ tin ba cái nghi thức hay mấy cái chứng nhận pháp luật nhảm nhí đó đâu… Giờ là thời đại nào rồi chứ?”
Lý Cảnh bắt đầu thấy khó hiểu, 2 lý do lớn nhất của con gái Thùy Vân này hoàn toàn không quan tâm thì vấn đề ở đâu chứ?
“Anh sẽ mang áo mưa…” – anh dịu dàng nói.
“Đó không phải vấn đề chính…” – cô bình thản đáp.
Anh nhíu mày lại nhìn xuống cô hỏi – “Thế vấn đề là ở đâu?”
Thùy Vân tránh đôi mắt của anh, lí nhí nói – “Đ… đau…”
“Hả?”
“Em nghe người khác nói đau lắm…” – cô đỏ mặt nói.
“Chết tiệt, đừng nói đó là lý do em tránh anh bao lâu nay đó chứ? Em còn ngốc hơn mấy đứa con gái kia nữa.”
“Hây…” – cô cáu khi bị xúc phạm liền đẩy Lý Cảnh ra – “anh là đứa sung sướng chứ có bị đau đớn gì đâu chứ? Em nghe nói nó đau như nhét củ cải vào mũi ấy…”
“Em nghe đứa nào đồn bậy thế hả?” – anh nhất quyết không buông Thùy Vân mà kiềm 2 tay cô lại. Không ngờ cô gái này tưởng tượng phong phú thật.
“Ai cũng nói thế…” – cô đáp. Cô không thể nói đó là lời thoại của một thằng uke dành cho một thằng uke khác trong một bộ yaoi được. Nam nữ không giống nhau nhưng đều là bị thằng khác đè lên thôi chắc không khác biệt mấy.
“Không đau thế đâu…” – Lý Cảnh dịu dàng thuyết phục – “… anh có kinh nghiệm nên sẽ nhẹ nhàng mà…”
“Anh bị thằng khác thông ass rồi hả?” – Thùy Vân gắt lên.
“…”
“Nếu anh cho thằng khác thông anh rồi thì hãy tìm em. Nếu em là đứa chọt thì em cũng sung lắm đó, có khi chơi gái từ năm 16 như anh nữa.”
“Này, ai nói anh chơi gái từ năm 16 hả?” – Lý Cảnh hết kiên nhẫn cáu gắt lên – “… mà em đừng có coi mấy cái kia xuyên tạc lung tung giùm anh cái.”
“Anh có chắc là em không đau không?”
“…”
“Đó… đó… không trả lời được đúng không ? "
" Nếu thế thì em bắt anh ăn chay cả đời hả ? "
" Tùy anh, em không có cấm anh không tìm bồ nhí… "
" Em điên quá " - Lý Cảnh đưa môi xuống môi cô cưỡng hôn cô, anh không ngờ lý do cô từ chối anh lại tào lao như thế. Giờ là không A B C gì hết, Z luôn không cần hỏi ý kiến.
Thùy Vân cáu liền cắn mạnh môi người đàn ông này. Anh ta chỉ biết làm cho sướng thân chứ có quan tâm gì đứa như cô chứ ?
" Em… " - Lý Cảnh lấy tay quệt ngang nơi bị cô cắn ở môi rồi cáu giận nhìn cô – " Anh quá nuông chiều em rồi mà. Lần này không nhượng bộ đâu."
Thùy Vân không nói không rằng lấy răng cắn mạnh tay còn lại của Lý Cảnh đang kiềm chặt tay cô rồi đẩy anh ra rồi hét lên – " Tôi về phòng mình ngủ. "
Anh đưa mắt nhìn cánh tay đang chảy máu vì bị cô gái này cắn, rủa thầm – " Chết tiệt, không ngờ cả tuần mới gặp lại cãi nhau vì lý do nhảm nhí này. Mà ai đồn bậy đồn bạ em nó đau như nhét củ cải vào mũi thế hả ? "
Nguyên tắc trước nay của Lý Cảnh là không quen dạng con gái thơ ngây, không có kinh nghiệm đàn ông như Tiểu Hoa mà là loại người thông minh có kinh nghiệm như Hồng Ngân, biết tiến biết lui, biết đòi hỏi, chia tay không khóc lóc hay níu kéo để không phiền phức sau này… thế mà cuối cùng lại yêu nhầm một cô gái như Thùy Vân này. Cô ta không giữ anh, không một chút níu kéo làm anh phát bực lại ngốc hơn cả mấy cô gái mới lớn… không quan hệ không phải vì cổ hủ hay sợ bị đá mà sợ đau như nhét củ cải vào mũi … Lý do nhảm nhất mà anh từng nghe.
…
" Này, đừng giận nữa, sáng anh hơi nóng quá… " - Lý Cảnh dịu dàng nhìn Thùy Vân đang để lát bánh mì sandwich lên ăn sáng – " …chỉ là cả tuần không gặp em nên anh hơi khó kiềm chế ". Giờ anh phải cố nhún nhường, hiện tại cô đang làm ở cái công ty truyện tranh kia có cơ hội gặp thằng nhóc kia bất kỳ lúc nào. Tình cảm 2 người chưa ổn định nên không thể để cho bất kỳ ai thừa cơ chen ngang được. Khốn nạn thật, ngày xưa chỉ có anh chen ngang người ta thế mà giờ lại sợ có người chen ngang lấy mất người yêu mình.
" Ngoan. " - Thùy Vân lạnh lùng nói – " … khi nào anh có thời gian hả?"
" Làm gì ? Em muốn đi đâu sao ? " - Lý Cảnh mỉm cười ôn nhu nói.
" Em đưa anh đi khám, bệnh tự kỷ để lâu nguy hiểm lắm. "
" Em… "
" Mai mốt lấy nhau lỡ anh phát bệnh thì sao ? "
Đang cáu Thùy Vân chợt anh nghe cô nói hai từ " lấy nhau " mà tự nhiên như thế thì không nhịn được mà bật cười. Cô bắt đầu có ý thức là vợ Lý Cảnh này rồi. Giờ anh tạm tha cho cô vậy.
" Sao cười thế hả ? Thế em mới kêu đi khám đó!"
" Không có gì, chút chúng ta đi mua đồ đi. Em không thể cứ mặc đồ ở nhà gặp bố chồng tương lai được. "
" Ừ… "
…
Lê Năm nhìn bản danh sách trong máy tính không khỏi ngán ngẫm. Nếu đây chưa phải là bản danh sách đầy đủ thì chắc chắn bản đầy đủ số lượng người liên hệ còn lớn hơn và chức vụ của họ còn quan trọng hơn nhiều. Đúng là có một số chuyện thật không nên biết thì tốt hơn.
" Cậu có thể im lặng về chuyện này được không ? " - Lê Năm lạnh lùng nói. Chuyện này để nhiều người biết thật không tiện.
Hoàng Trí gật đầu – " Tôi chỉ là một thằng cảnh sát quèn, tự biết thân biết phận của mình. "
" Dạo nào cậu thông minh rồi nhỉ ? "
" Được ông giao cái nhiệm vụ khó nuốt này ngu quá chết mấy kiếp rồi. "
Lê Năm bật cười – " Có tương lai. "
" Còn Thành Dương ? "
" Tôi tự biết xử lý… " - ông trầm ngâm đáp. Không ngờ người chướng mắt ông nhiều đến thế, họ cài cả người vào bên cạnh ông. Nếu không xử lý sớm mọi chuyện thì ngay cả ông cũng gặp nguy hiểm. Lê Năm nói tiếp – " Cậu ra ngoài được rồi. "
Thấy Hoàng Trí đi ra ngoài, Lê Năm cầm điện thoại lên. Chuyện này can hệ quá lớn, một mình ông không xử lý được.
…
" Lâu rồi chúng ta không gặp riêng nhau thế này nhỉ ? " - Lý Nam Thành nhẹ nhàng bước vào phòng ông Phạm nhìn cha vợ bình thản nói.
" Cậu tới để mỉa mai tôi sao ? " - ông Phạm mỉm cười đáp.
" Không, con làm gì có ý đó. "
Ông Phạm nói một cách lạnh nhạt – " Tôi già rồi, cai quản thuộc hạ không nghiêm. Không ngờ Trần Hùng lại làm ăn cẩu thả như thế…"
Lý Nam Thành mỉm cười nói – " Chúng ta đều già rồi, đừng nên tham công tiếc việc quá, cứ để giới trẻ lên thay. "
" Chúng ta là tiền bối không phải nên chỉ dạy hậu bối sao ? "
" Làm sao mà chỉ dạy khi cả những bậc tiền bối lại bị một hậu bối xỏ mũi dắt đi… "
Ngay từ khi Lý Cảnh nhường lại mọi thứ ông Phạm đã hoài nghi nhưng không ngờ nó lại thẳng tay đạp cả ông nó như thế, ông cười lớn.
" Đúng là sóng sau xô sóng trước mà, có thể đào tạo một đứa xuất sắc như nó là một thành tựu của tôi… Chắc chắn tương lai thằng bé còn xuất sắc hơn cả chúng ta. "
" Lý Cảnh nó còn thông minh hơn cả hai chúng ta, nó không chọn cuộc sống trói buộc này… " - Lý Nam Thành thản nhiên nói.
Ông Phạm nhìn con rể của mình tỏ ý không hiểu.
" Nó chọn cuộc sống tự do cùng con bé Thùy Vân kia " - Lý Nam Thành trả lời ánh mắt dò hỏi kia. Không phải đây là điều mà ông từng mong muốn bấy lâu nay sao ? Nhưng ông lại không đủ dũng cảm bỏ hết mọi thứ, trách nhiệm, gánh nặng và cả sự vị kỷ bản thân để giành lấy 2 từ " tự do " này. Nếu ông có can đảm đó đã không khiến cả 2 người phụ nữ đau khổ đến thế…
Ông Phạm bật cười, ông không ngờ cháu mình lại dám phản bội mình vì một đứa con gái nhưng ông chưa thua Lý Nam Thành này.
" Cậu đừng quên mối quan hệ của tôi không ít, tôi nhất định không để cho thằng tạp chủng kia nắm hết quyền lực đâu. "
Lý Nam Thành cười nhạt, cha vợ ông luôn như thế, luôn hơn thua như thế.
" Ở đời không có kẻ thù vĩnh cửu cũng không có bạn bè mãi mãi, con người sống chỉ cầu 2 chữ " lợi ích ". Cha nghĩ họ có vì tình bạn và mối quan hệ lâu bền bấy lâu nay cùng một người mà từ bỏ lợi ích bản thân ?Ngay khi giây phút sinh tử chúng ta mới bộc lộ bản chất của mình…"
Ông Phạm không nói gì.
" Chúng ta già rồi. " - Lý Nam Thành chậm rãi bước khỏi phòng để mặc cha vợ ông im lặng. Có một số đến lúc thì phải buông tay.