Chap 62.1
“Thì ra con làm ở mảng nghệ thuật sao?” – Lý Nam Thành dịu dàng nhìn cô con dâu tương lai của mình nói.
“Dạ.” – Thùy Vân mỉm cười đáp lại, cô không ngờ cuộc gặp mặt cha chồng tương lai của mình bình thường như thế mà ông ta cũng không mang phong thái đại boss như ông ngoại chồng của mình. Tuy nhiên có 1 vấn đề rất lớn ở đây…
“Sau này nhờ con chăm sóc con trai ta…” – Lý Nam Thành mỉm cười nói đoạn lại đưa mắt nhìn đứa con út của mình.
Lý Cảnh chỉ đáp lại ông bằng ánh mắt lạnh nhạt.
“Dạ…” - Thùy Vân cố gắng mỉm cười nói – “… là do anh ấy chăm sóc con không đó chứ, Đúng không anh yêu?” – cô cố nhấn mạnh hai từ “anh yêu” cho tên mặt lạnh ngồi kế bên nghe. Hắn ta đưa cô gặp cha chồng chứ có phải cô đưa hắn gặp cha vợ đâu mà không khí này kỳ quặc quá, từ đầu tới giờ toàn cô và cha hắn đối thoại cùng nhau. Còn Lý Cảnh nổi máu tộc Uchiha lại cứ giơ cái bản mặt Sasuke ra từ khi gặp cha hắn.
“Ừ” – Lý Cảnh lạnh lùng đáp.
Thùy Vân lấy chân đạp mạnh chân tên ngồi bên cạnh mình.
Chết tiệt, sao anh không thể cho tôi một cuộc gặp gia đình chồng bình thường hả? Tự kỷ có mức độ thôi chứ? Hết đi đánh giặc giờ tôi phải giải quyết ân oán tình thù giữa 2 cha con anh sao?
Lý Cảnh thoáng nhíu mày nhìn Thùy Vân rồi nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
Lý Nam Thành nhìn gương mặt cười gượng gạo của cô con dâu tương lai lại thấy cái nhíu mày thoáng qua của con trai mình thì cười nhẹ. 30 năm qua ông có bao giờ quan tâm thằng con này đâu, không thể tự dưng bắt nó tiếp nhận tình cảm của người cha này nhanh đến thế.
“Ông chủ, cậu chủ, cô Vân, tôi dọn cơm xong rồi ạ. Mời mọi người xuống ăn cơm.”
“Cảm ơn cô” – Lý Nam Thành mỉm cười nói với người giúp việc sau đó ông quay qua Thùy Vân dịu dàng hỏi – “Hai con đi ăn luôn đi.”
“Dạ. Tụi con cũng đói rồi…” – cô mỉm cười đáp lai, mắt liếc nhìn mặt Lý Cảnh thấy anh ta cứ trơ trơ cái mặt của tộc Uchiha ra… Khốn nạn thật, bởi thế bộ truyện mới có tên Naruto đó, mấy thằng mặt lạnh éo bao giờ làm vai chính shounen nổi, cuộc đời chỉ là thứ chính thôi. Hèn chi đám thuộc hạ thích thằng anh hơn là phải đạo. Đánh nhau mệt chết mẹ mà gặp đại ca bản mặt hết tiền này ai mà không nản.
Lý Cảnh chỉ im lặng, người cha này bao lâu nay không bao giờ quan tâm anh thậm chí còn tránh né sao tự dưng giờ nổi máu “người cha mẫu mực” thế này?
“Lâu quá hai cha con chúng ta mới ăn cùng nhau nhỉ?” – Lý Nam Thành cố tình gợi chuyện.
“Có ăn cùng nhau bao giờ đâu mà lâu” – Lý Cảnh lạnh lùng đáp.
Lý Nam Thành mỉm cười gượng gạo. Đúng thật là hình như 2 cha con ông chưa bao giờ ăn chung với nhau cả, ngày xưa cứ thấy mặt thằng con này là ông tránh né tìm cớ thoái lui. Giờ ông mới thấy mình làm cha thất bại như thế nào.
“Thôi, chúng ta đi ăn lẹ đi… Con đói rồi” – Thùy Vân cố gỡ rối. Không khí bắt đầu kỳ kỳ rồi – “Còn anh Thanh có ăn cùng ta không?”
“À nó bận một số công chuyện nên hôm nay không về.”
Hắn ta bám đuôi gái chứ bận công chuyện cái éo gì?
“Dạ, mình đi thôi anh.” – Thùy Vân nắm lấy tay Lý Cảnh kéo đi. Về nhà anh ta sẽ biết tay cô.
Đi theo cha chồng đến phòng ăn, cô mới thấy nhà này cũng lớn thật mà không lớn làm sao ngày xưa tổ chức cả 1 buổi tiệc ở đây chứ? Mà lúc đó cô đang cùng Thư Kỳ nghĩ kế hại người nên không đi quan sát. Tuy nhiên mức độ phô trương thì thật không bằng ông già kia, ngay cả người làm cũng chỉ có 3, 4 người.
Liếc thấy Lý Nam Thành cố gắng cư xử như một người cha, rút ngắn khoảng cách của 2 cha con mà thằng Sasuke này cứ đóng phim lạnh, Thùy Vân không khỏi lắc đầu. Biết thế sáng đưa đi khám luôn rồi.
Hải sản ê hề, sơn hào hải vị mà ăn với không khí này cô không nuốt nổi. Nó không căng thẳng mà gượng gạo thế nào ấy. Mà thằng cha Lý Nam Thành này đúng là người cha thất bại mà, tuổi con còn éo nhớ hỏi chi nó không ghét. Còn tên Lý Cảnh cái mặt thế này hỏi sao ông này không đi suốt. Nhìn chung cái gia đình này cực kỳ cần một cuộc họp gia đình bình thường và cần update lại thông tin các thành viên.
“Con no rồi.” – Thùy Vân buông đũa mỉm cười nói.
Lý Cảnh nhíu mày nhìn cô hỏi – “Sao em ăn ít thế”. Ngày mai Thùy Vân đi làm biệt tích lại thế nào cũng quay lại lối sống tùy tiện như trước, anh không thể chăm sóc cho cô được.
“Em no rồi” – cô mỉm cười lặp lại.
Anh có tư cách hỏi câu đó hả? Thằng làm tôi không ăn nổi chính là anh chứ ai…
“Dì Năm…” – Lý Cảnh ra lệnh – “Dì mang một ly sữa cho cô Vân giúp tôi.”
Dì Năm thấy cậu chủ mình chăm sóc từ nhỏ quan tâm một cô gái như thế thì không giấu được nụ cười, bà vui vẻ nói – “Tôi đi lấy ngay.”
Lý Nam Thành thấy thái độ của con trai mình với một cô gái quan tâm chăm sóc như thế thì có chút ngạc nhiên. Thằng nhóc này từ bé ích kỷ lại lạnh lùng sao lại có biểu tình này chứ? Thật khó tin…
Lý Cảnh thấy Thùy Vân nghe lời mình ngoan ngoãn uống sữa thì nở nụ cười dịu dàng nhìn cô không quan tâm gương mặt há hốc của người cha ngồi đối diện.
“Ngoan lắm” – anh lấy tay xoa đầu cô ôn nhu nói.
Lý Nam Thành nhìn dì Năm rồi nhìn con trai mình không giấu sự kinh ngạc. Ông biết là thằng nhóc này bỏ hết tất cả vì cô gái này nhưng nó thay đổi đến thế này thì đáng sợ thật.
Dì Năm không nói gì chỉ đứng bên cạnh mỉm cười… Trước nay bà cứ lo cho cậu chủ mình nhưng giờ thiết nghĩ bà lo lắng quá đà rồi.
…
Lý Nam Thành tiễn con trai cùng con dâu mình đi, cảm xúc lẫn lộn. Cuối cùng thứ ông muốn nói với nó cũng không nói được.
“Cậu chủ thay đổi rồi…” – dì Năm lên tiếng – “Biết quan tâm người khác lại không còn lạnh lùng như xưa…”
“Chị nói đúng…”
“Ông cũng thay đổi rồi…” – bà nói tiếp – “… giờ biết học cách làm một người cha tốt, không còn tránh né như xưa…”
Lý Nam Thành im lặng.
“Làm gì thì cũng cần thời gian… Mất 29 năm ông mới đi được bước thứ nhất mà…”
“Sao hồi nãy chị không nhắc tôi nó mới 29 tuổi?” – ông lên tiếng
“Thật sự tôi cũng không ngờ ông chủ quên cả tuổi của con trai mình” – dì Năm bật cười.
…
Ngô Phương Ba nhìn danh sách trước mặt rồi đưa mắt nhìn Lê Năm.
“Chuyện này thực sự rất hệ trọng.”
Lê Năm gật đầu – “Bản đầy đủ đang ở chỗ Lý Nam Thành.”
Ông Ba nhìn Lê Năm mỉm cười – “Ông có chắc tôi không nằm ở danh sách đầy đủ đó?”
“Không nhưng tôi tin ông… Từ khi tham gia chính trường đến giờ ông luôn là người tích cực cải cách nhất, là một quan chức luôn nghĩ tới người dân.”
“Chữ “tin” của ông nặng quá…” – Ông Ba cười lớn.
“Ông hỏi tôi câu đó là tôi biết chắc ông không nằm trong bản danh sách rồi…” – Lê Năm cười đáp lại.
“Hắn cam kết không để lộ mọi thứ?”
“Đúng thế với một chút trao đổi nhỏ…”
“Lý Nam Thành này thực sự rất thông minh.”
“Nếu không ông ta không từ tay trắng đạt được thành tựu ngày hôm nay…” – Lê Năm thản nhiên nói.
“Ông biết chuyện khó nhất với những người đại diện cho công lý như chúng ta không?” – ông Ba trầm ngâm nói.
Lê Năm im lặng.
“Chúng ta không thể như mấy kẻ như Lý Nam Thành cứ thanh lý nội bộ mà luôn phải cân nhắc nặng nhẹ… Biết sai vẫn không thể ra tay quá nặng… Nếu không hậu quả không chỉ có chúng ta mà còn là người dân và cả đất nước.”
“Tôi hiểu…” – Lê Năm đáp. Đây chính là lý do ông không thể ra tay bắt toàn bộ dù đang nắm đầy đủ tội chứng.
“Ông cho người giám sát đám người trong bản danh sách này cho tôi.”
“Ý ông là…”
“Chuyện này không thể dùng pháp luật xử lý được. Tôi là một chính trị gia, tôi sẽ dùng cách làm của một chính trị gia xử lý chuyện này…”
“Tôi hiểu rồi.”
“Mà tôi nghe nói…” – Ông Ba ngập ngừng – “… Lý Nam Thành sẽ chọn người thừa kế mình?”
“Ừ…”
“Cái sai của chúng ta khi xưa là để kẻ này sống quá lâu mới gây mọi chuyện như ngày hôm nay. Giờ thế lực hắn quá lớn khó mà sửa sai được…” – ông Ba bình thản nói – “… có một số thứ nên trừ khi nó còn trong trứng nước…”
“Tôi hiểu rồi, bảo vệ người dân là trách nhiệm của tôi mà…” – Lê Năm mỉm cười đáp lại. Giờ ông đã có quyết định của mình.