Chương 1: Ai cũng ghét bỏ
Cố Diệp Phong, vài phút trước vẫn còn là một người thích cả ngày đọc tiểu thuyết và chơi trò chơi tự do.
Hắn thích nhất là những nam chính kiểu thánh phụ, đến mức khi nam chính bị bắt nạt thảm hại, bị đè nén? Đó là điều không tồn tại!
Thánh phụ thật là phẩm hạnh tốt đẹp!
Thánh khiết vô cùng, sẵn sàng hy sinh bản thân chỉ để hoàn thành ước nguyện của người khác.
Dù bị bắt nạt thế nào, chỉ cần nói vài lời xin lỗi giả tạo, hắn sẽ tha thứ, bất kể bị đối xử ra sao, hắn cũng không hắc hóa.
Quả thực là phẩm cách tuyệt vời nhất!
Trái ngược hoàn toàn, hắn ghét nhất là những kiểu nhân vật hắc hóa bệnh kiều, động tí là hắc hóa, động tí là báo thù.
Còn báo thù cả vốn lẫn lời, người ta lúc bắt nạt ngươi cũng đâu có quá đáng như vậy đúng không?
Đúng rồi, vài phút trước Cố Diệp Phong vẫn nghĩ như thế...
Ai ngờ hắn nói xuyên là xuyên thật! Giây tiếp theo đã thấy mình đứng giữa một thế giới Tu Tiên hung tàn tột độ!
Còn bị ý thức Thiên Đạo thông báo rằng hắn phải giúp thiên tuyển giả Mặc Linh Nguyệt (vai chính) xây dựng tam quan đúng đắn, để tránh cho hắn diệt thế, và hắn mới có thể trở lại thế giới của chính mình. Hơn nữa, không được OOC .
Và cơ thể mà hắn đang nhập vào chính là một thánh phụ, sẵn sàng hy sinh bản thân để soi sáng cho người khác.
Ý thức Thiên Đạo: Ngươi không phải thích thánh phụ nhất sao? Giờ vui vẻ chưa?
Cố Diệp Phong: "..." Ta vui vẻ cái củ kẹo ngươi ấy!
Hắn thích người khác là thánh phụ, sau đó soi sáng cho hắn thì được!
Chứ không phải chính mình làm thánh phụ đi soi sáng cho kẻ khác!
Khác biệt này lớn lắm!
Hơn nữa, thế giới này có sụp đổ thì liên quan gì đến hắn chứ?
Hắn chỉ là một sinh viên bình thường thôi mà!
Nhưng dù không tình nguyện, hắn vẫn phải theo ý của thế giới này mà cố gắng, nếu không sẽ bị kẹt trong cái thế giới quỷ quái này cả đời.
À không, có khi là mấy đời.
Cố Diệp Phong hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
Chẳng phải chỉ là ngăn cản vai chính diệt thế sao? Hắn có thể làm được!
Chỉ cần cắt đứt những điểm mấu chốt trong cốt truyện của vai chính trước khi chúng phát sinh, chắc là không có vấn đề gì!
Ngay khi hắn đã lên kế hoạch kỹ càng, hắn mới chợt nhận ra, tên Mặc Linh Nguyệt này thật xa lạ, xa lạ đến mức hắn chưa từng nghe qua.
Vậy nên, có vẻ như... hắn chưa từng đọc qua tiểu thuyết này?
Cố Diệp Phong: "..." Không phải chứ! Kịch bản còn không có, hắn biết làm sao mà ngăn cản đây!!!?
Hắn điên cuồng gọi Thiên Đạo ý thức, nhưng từ khi hắn xuyên qua đây, Thiên Đạo ý thức chỉ nói với hắn hai câu rồi liền lặng im, bây giờ gọi mãi cũng không đáp lại.
Cố Diệp Phong nghiến răng, không có trách nhiệm như thế, bảo sao thế giới này không giữ được!
May sao, dù không có kịch bản trong tay, nhưng ít ra hắn thừa kế ký ức của nguyên chủ, không đến mức hoàn toàn mù mờ.
Cố Diệp Phong mất đến mười phút mới nắm rõ được các mối quan hệ xã hội của mình hiện tại.
Hiện tại hắn là Cố Diệp Phong, trưởng tử đích tôn của Cố gia, một tu tiên thế gia ở Đông Lâm đại lục, một người như hoa sen vươn lên từ bùn mà không hôi tanh, thanh thuần mà không dơ bẩn, thánh mẫu vô cùng.
Một người ôn nhu, thiện lương, đạm nhiên nhưng bác ái, thật sự là thánh mẫu.
Vốn dĩ chẳng đến lượt hắn phải cảm hóa vai chính, nhưng chính cái thánh phụ này lại tự tìm đường chết.
Ở Đông Lâm đại lục có bốn đại tu tiên phái nổi danh: Lưu Ngự Phái, Phong Tuyệt Môn, Bách Hoa Cốc và Xích Diễm Tông.
Trong đó, Lưu Ngự Phái là môn phái tu kiếm chính. Cố Diệp Phong, người sở hữu ba linh căn Mộc, Thủy và Thổ, chính là đệ tử đích truyền thứ hai của phong chủ Kiếm Phong thuộc Lưu Ngự Phái.
Đừng hiểu lầm, không phải hắn dựa vào thực lực mà bái sư, chủ yếu là phong chủ Kiếm Phong chính là bạn thân của... cha hắn.
Vậy nên, dù hắn là một kẻ cực kỳ kém cỏi với Tam linh căn, dù hắn dồn hết kỹ năng vào pháp thuật trị liệu, dù hắn đã bái sư mười mấy năm mà vẫn chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, hắn vẫn là đệ tử đích truyền của phong chủ Kiếm Phong.
Và lần này, chính là lúc hắn cùng các đồng môn ra ngoài làm nhiệm vụ môn phái.
Nhiệm vụ lần này vốn chỉ là hái một loại linh thảo không quá hiếm, vốn dĩ cũng không có gì nguy hiểm, nhưng lần này lại trùng hợp gặp phải yêu thú bạo loạn. Là một thánh mẫu, nguyên chủ tất nhiên phải yểm hộ mọi người rút lui.
Vốn dĩ yểm hộ đồng môn rút lui cũng không có gì đáng nói, là đệ tử đích truyền, dù hắn chỉ biết trị liệu, nhưng việc yểm hộ các đệ tử rút lui hắn vẫn làm được.
Nhưng thế giới này đâu phải ai cũng giống nguyên chủ.
Khi hắn đang chuyên tâm ngăn chặn yêu thú bạo loạn, không biết kẻ nào nhân cơ hội đánh một cây ngân châm phong bế linh lực vào cơ thể nguyên chủ. Sức chiến đấu vốn đã không cao, lại không phòng bị, linh lực đột ngột ngưng trệ, suýt chút nữa hắn đã bị yêu thú đánh chết.
Không sai, là suýt chút nữa.
Nguyên chủ bị trọng thương, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng tránh né yêu thú tấn công, nhưng không may trượt chân ngã xuống từ huyền nhai.
Linh lực không thể vận chuyển, nguyên chủ cứ thế ngã chết.
Sau đó, hắn mới đến đây.
Phong chủ Kiếm Phong chỉ vì nể mặt bạn thân nên mới nhận hắn làm đệ tử, đặc biệt chiếu cố cũng chẳng có gì nhiều. Lưu Ngự Phái lại là một môn phái thực lực tối thượng, nên dù nguyên chủ là đệ tử đích truyền, nhưng vì là đi cửa sau, đãi ngộ thực tế còn thua cả đệ tử nội môn, các đệ tử khác thường xuyên công khai và ngấm ngầm bắt nạt hắn.
Tài nguyên mà đệ tử đích truyền đáng lẽ phải nhận được, hắn cũng có đấy, nhưng luôn có người lấy cớ mượn đi. Sau này, thậm chí còn chẳng buồn hỏi, cứ thế lấy thẳng. Nguyên chủ lại là thánh phụ, không tính toán những chuyện này, nên mấy năm nay tài nguyên đáng lẽ nhận được, hắn gần như không có, chỉ có mỗi cái danh đệ tử đích truyền mà thôi.
Nhưng dù có như vậy, sau lưng vẫn có không ít người cho rằng hắn không xứng làm đệ tử đích truyền của Kiếm Phong.
Vì thế, lần này hắn chết trong khi thực hiện nhiệm vụ môn phái.
Ngồi dưới đáy vực, cả người đầy máu, Cố Diệp Phong: "..." Thảm thật đấy.
Bây giờ người thảm như vậy, chính là hắn.
Hắn lại hít sâu một hơi, cả người bừng sáng lên với một vầng hào quang trắng ngà, kèm theo chút ánh sáng xanh lục nhạt. Trong cái đáy vực đầy đá lởm chởm này, vầng sáng ấy trông vô cùng nổi bật.
Vài giây sau, ánh sáng tan biến, mọi vết thương trên người hắn cũng đã biến mất.
Phía trên nhai là rừng sâu, tràn đầy sức sống.
Nhưng đáy vực lại hoàn toàn khác biệt, như thể hai thế giới đối lập. Cây cối, hoa cỏ ở đây đều có màu đỏ thẫm, không giống bất kỳ loại thực vật nào mà nguyên chủ từng thấy trong ký ức. Nhìn qua đã thấy không phải thứ lành mạnh gì. Không xa đó còn có vài bộ xương khô không hoàn chỉnh, trông đáng sợ. Ngay cả những tảng đá trên mặt đất cũng phảng phất quanh quẩn một luồng khí đen, chỗ nào cũng toát ra điềm xấu và mùi máu tanh.
Hiện tại, Cố Diệp Phong chỉ biết vai chính tên là Mặc Linh Nguyệt, ngoài ra thì không biết gì thêm. Tìm một người chỉ biết mỗi cái tên giữa nơi này quả thật không dễ dàng. Dù sao thì dưới đáy vực này cũng chẳng thể nào tìm được ai.
Vậy nên việc cấp bách trước mắt là làm sao thoát ra khỏi nơi này.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đỉnh nhai mù mịt, chẳng thể nhìn thấy điểm nào rõ ràng, có thể đoán là vách đá rất cao. Leo lên từ đây không phải là lựa chọn khả thi, vậy nên vẫn phải tìm thử xem có lối ra nào khác không.
Cố Diệp Phong nhìn quanh bốn phía. Nơi hắn rơi xuống là một tảng đá đen bóng, tất nhiên trên đó không có cỏ mọc. Bên trái hắn, cỏ dường như bị đè bẹp, yếu ớt, và trên những ngọn cỏ đỏ thẫm ấy còn dính đầy vết máu, trông như thể có sinh vật nào đó đã từng lôi con mồi qua nơi này.
Lý do hắn có thể thấy vết máu trên những ngọn cỏ đỏ thẫm trong bóng tối, chủ yếu là nhờ cái mũi hắn nhạy cảm, ngửi thấy mùi máu tươi. Có vẻ như sinh vật đó vừa mới rời khỏi không lâu.
Hắn do dự nhìn đám cỏ kia trong hai giây, rồi quyết định đi theo hướng đó. Có sinh vật đi qua vẫn tốt hơn là không có gì, biết đâu đó là yêu thú đã mở ra linh trí?
Những sinh vật sống dưới đáy vực này chắc chắn hiểu rõ nơi này hơn một kẻ ngoại lai như hắn.
Cố Diệp Phong bước về phía bên trái, nhưng ngay khi vừa đặt chân lên đám cỏ, hắn lập tức rụt lại.
Hắn sững người nhìn đám cỏ đỏ thẫm dường như đã sống lại. Đám cỏ này còn sống!
Trong khoảnh khắc chân hắn dẫm lên, đám cỏ như những kẻ cướp lập tức quấn lấy, không nghi ngờ gì nữa, đám cỏ này muốn ăn thịt hắn!
Sinh vật trước kia đi qua để lại vết máu, có lẽ không phải là cắn xé con mồi, mà chính là bị đám cỏ này hút máu!
Cố Diệp Phong nhìn hướng mà đám cỏ đổ rạp, lấy từ túi trữ vật ra thanh kiếm của nguyên chủ.
Thanh kiếm này cũng chẳng phải thứ gì tốt, chỉ là kiếm môn phái phát cho, mỗi đệ tử đều có một thanh, kể cả đệ tử ngoại môn.
Hắn nắm chặt kiếm, rót linh lực vào, rồi chém tới đám cỏ đỏ thẫm, ngay khi bị chặt đứt, chúng chảy ra một thứ chất lỏng đỏ tươi như máu người. Hơn nữa, đám cỏ dường như biết đau, lập tức rút lui.
Dù chúng chảy thứ chất lỏng giống máu người, nhưng lại không có mùi máu tanh, ngược lại, còn tỏa ra mùi hương thanh nhẹ của cỏ cây.
Cố Diệp Phong lần đầu tiên trong đời thấy loại cỏ biết né tránh, liền cảm thấy thật kỳ diệu. Hắn cầm kiếm cố ý chém sang trái, rồi lại chém sang phải.
Tốc độ chém không nhanh, đủ để đám cỏ có thời gian né tránh.
Đám cỏ đỏ thẫm luồn lách tránh né, cuối cùng dường như bị chém đến khó chịu, một đám lớn lập tức chui xuống đất, biến mất không còn bóng dáng.
Chỉ còn lại một mảnh đất trụi lủi màu đen, như thể vừa bị l*t s*ch.
Điều này có nghĩa là thứ gì đó đã đè bẹp đám cỏ trước đây cũng không còn nữa.
Cố Diệp Phong: "!!!" Không phải chứ, đám cỏ này sao lại thế này!
Nhìn mảnh đất trụi lủi, Cố Diệp Phong trợn tròn mắt. Ta sai rồi, ta không chơi nữa, đại thảo ngươi mau trở lại đi!
Nhưng đám cỏ cũng mặc kệ tiếng gọi thầm trong lòng hắn, kiên quyết không ló đầu ra. Cố Diệp Phong đợi thật lâu mà vẫn chẳng thấy đám cỏ mọc lại.
Thật là... quá bực!
Nhưng giận dỗi cũng vô ích, đám cỏ đã không quay lại nữa. Cố Diệp Phong chỉ còn cách dựa vào trí nhớ mà bước tiếp về phía đó.
May mắn là đáy vực không quá phức tạp, diện tích cũng không lớn lắm. Đám cỏ đỏ thẫm dường như chỉ mọc ở khu vực kia, những nơi khác dù cỏ trông có vẻ quái dị nhưng cũng không tấn công hắn.
Cố Diệp Phong đi khoảng hơn mười phút thì thấy một vật thể không rõ hình dáng, nằm trên mặt đất, trông không hợp với cảnh vật xung quanh. Bên cạnh là một đám cỏ xanh bình thường.
Thứ không rõ kia có vẻ là một người, hơn nữa, vẫn còn thở.
Ánh mắt hắn sáng lên, đầu tiên đứng tại chỗ chỉnh lại quần áo và biểu cảm, chắc chắn rằng mình trong bộ bạch y tiên khí phiêu dật, hoàn toàn là dáng vẻ thánh phụ. Sau khi xác định xong, hắn liền nhanh chóng bước tới.