Chương 2: Cha tự đào mồ cho ngươi
Đau quá, thật là muốn chết đi cho rồi...
Tại sao lại không thể chết được...
Dù có chết, cũng chỉ là trọng sinh thêm một lần.
Mặc Linh Nguyệt nằm bất động trên mặt đất, cả người đầy máu, mắt mở to nhìn lên bầu trời. Ánh mắt hắn trống rỗng, không có bất kỳ cảm xúc nào, u tối như bầu trời trên cao, cũng giống như tâm hồn trống trải của hắn, không thấy một tia ánh sáng.
"Đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Ngay khi Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị nhắm mắt lại, bên tai bỗng vang lên một giọng nói mềm mại, trong đó còn mang theo chút lo lắng.
Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, người tới mặc một bộ bạch y, tựa như tiên nhân lạc bước vào trần thế, mặt mày thanh tú như tranh vẽ, tóc buộc hờ hững sau lưng bằng một sợi dây đơn giản, cả thân hình toát lên vẻ thánh khiết.
Bộ bạch y vô cùng đơn giản, chỉ có viền áo và hai bên thân áo thêu những hoa văn tím nhạt, mờ ảo lưu chuyển, nếu không nhìn kỹ sẽ khó mà nhận ra.
Người tới thấy hắn quay đầu nhìn, liền nở một nụ cười ngượng ngùng, trong sáng và thuần khiết.
Khuôn mặt tinh xảo không hề mang chút gì sắc bén, mà lại toát lên sự ấm áp, phảng phất như ánh nắng ban mai chiếu rọi lên người, khiến người khác không khỏi sinh lòng hướng tới. Trong thế giới đầy dẫy sự điên cuồng này, hắn tựa như chút hơi ấm duy nhất còn sót lại.
Nếu không phải Mặc Linh Nguyệt trời sinh có thuật đọc tâm, có lẽ ngay cả hắn cũng đã tin tưởng điều đó.
【Ai da! Xem ta vừa bắt gặp gì đây? Một tiểu khả ái lạc đơn! Người này trông ngầu như thế, hắn chết đi chắc ta nhặt được món hời rồi? Rốt cuộc sinh không thể mang đến, chết không thể mang đi mà.】
Mặc Linh Nguyệt khẽ rủ mắt, giấu đi sự châm chọc trong đáy mắt.
Đây chính là nhân tính.
Nằm trên mặt đất, cả người đầy máu, khuôn mặt dơ bẩn đến mức không thể nhìn rõ diện mạo, chỉ mơ hồ thấy được người mặc thanh y, nhưng giờ đây đã gần như bị máu nhuộm thành màu đỏ. Trông hắn thật thảm, thậm chí đến hơi thở cũng mỏng manh đến mức không thể nghe thấy, dường như chỉ cần một giây sau là sẽ tắt thở.
Cố Diệp Phong nhìn thấy người kia trông như sắp chết, cố gắng tỏ vẻ lo lắng, tiến thêm một bước. Dưới chân hắn bỗng dẫm phải thứ gì đó cứng rắn, hắn cúi đầu nhìn, rồi ánh mắt bừng sáng.
Cửu U Kiếm!
Đó chính là Cửu U Kiếm!
Cửu U Kiếm, xếp hạng đệ nhất thần kiếm, truyền thuyết rằng nó có thể thí thần diệt quỷ.
【Oa, thanh kiếm này thật khí phách!】
Cửu U Kiếm quả không hổ danh là thần kiếm. Thân kiếm màu bạc trắng, chạm khắc những hoa văn tinh tế mà không ai biết tên, quanh thân kiếm tỏa ra một luồng khí lạnh băng, khiến người ta không khỏi cảm thấy rùng mình. Dù hiện tại kiếm đang bị lấm lem nằm trên mặt đất, vẫn khó che giấu được khí thế sắc bén, lạnh thấu xương.
Hắn nhìn người trước mặt đang nửa sống nửa chết, thanh kiếm này chắc chắn là của hắn.
Nhưng rất nhanh, nó sẽ là của ta!
【Hì hì, thật là hợp với khí chất của ta.】
Mặc Linh Nguyệt: "..."
Cố Diệp Phong không để ý đến việc đối phương không đáp lại, dù sao người sắp chết cũng không thể yêu cầu quá nhiều, có khi hắn còn chẳng đủ sức để đáp lại.
Hắn giả vờ không nhìn thấy thanh kiếm, chậm rãi tiến đến bên người đang nằm, ngồi xổm xuống, tỏ vẻ thương xót, nâng người lên dựa vào mình, giọng nói đầy đau buồn, như thể người bị thương nặng trước mắt là kẻ quan trọng nhất đời hắn: "Ngươi không sao chứ? Cần ta giúp gì không?"
【Thiếu niên à, nhanh chóng nói vài lời di ngôn rồi đi thôi!】
Mặc Linh Nguyệt vẫn không trả lời, chỉ bình thản nhìn Cố Diệp Phong, trong mắt không có chút dao động nào. Hai người im lặng nhìn nhau, không có tiếng gió, thế giới dường như chìm vào sự im ắng đáng sợ.
Vài phút trôi qua, người trong lòng ngực hắn không có chút động tĩnh, ngay cả mắt cũng không chớp, trông như đã chết. Nhưng Cố Diệp Phong biết không phải vậy, bởi hắn vẫn còn thở.
Cố Diệp Phong: "..."
【Sao hắn vẫn chưa chết nhỉ? Bị thương nặng như vậy mà vẫn chưa chết? Không biết ta giả vờ không đỡ nữa, thả hắn ngã xuống thì liệu có chết nhanh hơn không?】
Mặc Linh Nguyệt: "..."
Thế này đỡ không thoải mái chút nào, Cố Diệp Phong liền đỡ người dựa vào tảng đá bên cạnh.
Hắn nhìn người sắp tắt thở nhưng vẫn chưa chết, rồi lại nhìn thanh kiếm nguyệt hoa trên mặt đất, cuối cùng liếc qua đám cỏ xanh trước mặt.
Sau đó, hắn vươn tay nhặt thanh kiếm lên.
Khóe miệng Mặc Linh Nguyệt cong lên một đường châm biếm, cuối cùng cũng không còn giả vờ nữa sao?
Ai ngờ người trước mặt chẳng giết hắn, mà lại dùng kiếm đào bới thứ gì đó trên mặt đất.
Mặc Linh Nguyệt nhíu mày, khó hiểu nhìn người kia đang đào linh thảo. Đám linh thảo này chẳng có gì đặc biệt, đi đâu cũng thấy, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng: "Ngươi đang làm gì?"
Giọng nói khàn khàn, như thể đã lâu lắm rồi không nói chuyện.
"Hả?" Đang đào dở, Cố Diệp Phong nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, sau đó mới phản ứng lại rằng người bên cạnh đang nói với hắn.
Cố Diệp Phong nở một nụ cười ôn hòa, đầy thương cảm, giải thích: "Ta thấy ngươi vừa đè gãy linh thảo, tội nghiệp quá, nên ta muốn đào nó lên rồi trồng lại gần bờ nước, để nó có thể sinh trưởng tốt hơn."
【Cha tự đào mồ cho ngươi đấy.】
Mặc Linh Nguyệt: "..."
Lại một lần nữa, bầu không khí trở nên im lặng. Chỉ còn tiếng Cố Diệp Phong chăm chỉ đào hố, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người nằm dưới đất, ngẫm xem cái hố này có đủ dài và rộng để chôn người không.
Sau khoảng nửa giờ, một cái hố đủ để vùi lấp một người đã được đào xong.
Mặc Linh Nguyệt nhìn cái hố đào sẵn cho mình, rồi lại nhìn ánh mắt đầy mong chờ của người trước mặt, khóe miệng hắn khẽ giật giật. Có lẽ không phải hắn không muốn chết, mà là không muốn để kẻ trước mặt lấy kiếm của mình. Chưa bao giờ hắn cảm thấy không muốn chết đến thế.
Mặc Linh Nguyệt không còn giữ vẻ bình thản, mà khó nhọc lấy ra một viên đan dược từ trong ngực, nuốt vào. Thương thế trên người hắn từ từ khép lại, mắt thường có thể thấy được.
Cố Diệp Phong mở to mắt, trên mặt vẫn giữ nụ cười thánh khiết, giả vờ vui mừng: "Ngươi không sao chứ? Thật là may mắn!"
【Không phải chứ, mộ ta đã đào sẵn rồi, ngươi nói không chết là không chết sao?】
【Ặc, thế này chẳng phải lão tử bận bịu cả nửa ngày mà vô ích sao?】
Mặc Linh Nguyệt cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, "Vâng, đa tạ đạo hữu quan tâm, tại hạ đã không còn trở ngại."
A!
Chắc hắn không giả bộ nổi nữa, chuẩn bị ra tay đi.
Cố Diệp Phong cười một cái đầy chân thành (miễn cưỡng), "Vậy ta yên tâm rồi, không cần cảm tạ, ta cũng chẳng giúp gì."
Hắn vốn có thể giúp, đào mồ cũng tính là giúp a! Nhưng vấn đề là người này chưa chết, thế thì cái hố kia thành vô dụng.
Cố Diệp Phong nhìn quanh bốn phía, phát hiện ngoài khối đất xanh biếc có một cây cỏ, những nơi khác vẫn đầy những loại thực vật quái dị quỷ dị. Hắn nhìn về cái hố đã đào, liền quyết định chọn một cái mục tiêu, chạy đến đào một đóa hoa siêu to màu đỏ như máu, rồi đem nó đặt vào cái hố.
Đã đào thì không thể lãng phí!
Mặc Linh Nguyệt ngơ ngác, nhìn đóa hoa đỏ chói mắt trước mặt, theo bản năng rụt người lại, cố gắng tránh xa bông hoa đó.
Nhưng hắn đang trọng thương, đan dược vừa uống chỉ có thể chữa lành ngoại thương, còn nội thương vẫn chưa thể hồi phục, nên dù muốn tránh cũng lực bất tòng tâm.
Nụ hoa đỏ rực, khi bị Cố Diệp Phong đào lên liền nở rộ, lộ ra một loạt răng khổng lồ đáng sợ, từ giữa hàm răng nhỏ xuống những giọt chất lỏng màu bạc trắng. Đóa hoa không gió mà vẫn lay động, trôi nổi giữa không trung.
Cố Diệp Phong nghi hoặc nhìn thoáng qua Mặc Linh Nguyệt, thấy hắn đang rụt người lại, nhưng vẫn tiếp tục gieo hoa xuống hố, sau đó dùng kiếm lấp đất, không hề phát hiện đóa hoa kia đang ngày càng tiến gần đỉnh đầu mình.
Khi Mặc Linh Nguyệt định lên tiếng nhắc nhở thì chất lỏng từ đóa hoa đã nhỏ xuống đầu Cố Diệp Phong.
Mưa ư?
Cố Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một cái miệng khổng lồ đang há to ngay trên đầu.
Cố Diệp Phong: "!!!"
【Vãi chưởng! Không chỉ cỏ thành tinh, ngay cả hoa cũng thành tinh rồi!!!】
Mặc Linh Nguyệt: "......"