Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 107

Chương 107

 

Sét này không phải là loại sét kiếp khi thăng cấp, chỉ là sấm sét bình thường trong cơn mưa, rất đỗi tự nhiên.

 

Nhưng dù chỉ là sét thường, nó cũng làm cây đại thụ như bị thiêu rụi, lá cây cháy sạch, chỉ còn lại thân cây đen trụi lủi — một cột than đen.

 

Cố Diệp Phong toàn thân đen thui, bị mưa lớn rửa trôi chút ít, hắn thở dài, phun ra một luồng khói đen.

 

Vận xui dường như không buông tha, cây đại thụ sau khi bị sét đánh càng trở nên yếu ớt, nhánh cây mà Cố Diệp Phong đang đứng không chịu nổi nữa, đột ngột gãy rời.

 

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Cố Diệp Phong lập tức rơi thẳng từ trên cây xuống đất, cả người đơ ra, ngồi bệt dưới đất, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt cách đó không xa.

 

Mặc Linh Nguyệt lẽ ra có thể đỡ hắn, nhưng thấy Cố Diệp Phong người đen nhẻm liền thoáng do dự.

 

Chính sự do dự này — một giây, Cố Diệp Phong đã ngã lăn xuống đất.

 

Mặc Linh Nguyệt nhìn người nào đó với vẻ mặt ngốc nghếch, đôi mắt hơi cong, khẽ mỉm cười.

 

Cố Diệp Phong ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên tuyệt mỹ trong bộ bạch y, trên mặt thoáng nét cười, ánh mắt lóe lên như dòng nước chảy, đứng trong mưa, che chiếc dù, dường như ngăn cách toàn bộ thế tục bên ngoài, đẹp tựa như tinh linh bước ra từ bức họa.

 

Cố Diệp Phong nhất thời sững sờ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Linh Nguyệt.

 

Mãi sau hắn mới tỉnh lại, "Không đúng! Mỗi lần ta gặp xui xẻo, hắn dường như đều... Đặc biệt vui vẻ?"

 

Hắn chần chừ, không chắc chắn.

 

"Hắn đúng là b**n th** phải không!?"

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Mặc dù không hiểu từ "b**n th**" có nghĩa gì, nhưng cảm giác không phải là lời hay.

 

Hơn nữa, hắn thật sự vui vẻ mỗi khi Cố Diệp Phong gặp xui xẻo sao?

 

Nghĩ lại... hình như cũng đúng vậy thật.

 

Hắn nhẹ nhàng ho khan, cầm dù chậm rãi bước tới trước mặt Cố Diệp Phong, "A Phong, ngươi không sao chứ?"

 

"Không sao...", Cố Diệp Phong theo bản năng lắc đầu, lắc xong hắn mới nhận ra, lập tức sửa lời, "Có chuyện! Ta cảm thấy cả người đều đau! Sư đệ, ta cảm thấy ta bị trọng thương."

 

Nói xong, hắn còn cố tình lộ vẻ đáng thương, nhìn Mặc Linh Nguyệt với ánh mắt mong chờ sự đồng cảm.

 

Đáng tiếc, hắn chỉ nhớ giả bộ đáng thương, mà quên rằng giọng nói lại vô cùng tràn đầy sinh lực.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Người này hình như mới không lâu trước đã nói sẽ không lừa hắn nữa.

 

...... Hắn nghĩ rằng ta là kẻ ngốc sao?

 

Bị sét chứa hơi thở Thiên Đạo đánh trúng mà còn nhảy nhót chửi Thiên Đạo, bây giờ lại bị loại sét bình thường này làm bị thương?

 

Hơn nữa, dù có giả vờ thì cũng nên vờ cho giống một chút, hắn đã sớm muốn nói rằng kỹ thuật diễn của hắn thật sự quá kém.

 

Cố Diệp Phong thấy Mặc Linh Nguyệt trầm mặc, liền tiếp tục ra vẻ 'suy yếu', mở miệng nói, trong ánh mắt còn mang theo vẻ cầu khẩn, "Sư đệ, ta cảm thấy ta sắp chết rồi, trước khi ta chết, ngươi có thể đáp ứng ta một việc không?"

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Thật không muốn đáp ứng.

 

Cố Diệp Phong khẽ vỗ vỗ mình, định ép ra vài giọt nước mắt, nhưng mãi vẫn không khóc được.

 

Hắn cố gắng nửa ngày cuối cùng đành từ bỏ, "Khóc ra thật khó, thôi, dù sao mưa lớn thế này, cũng chẳng ai nhìn ra ta có khóc hay không."

 

"Sư đệ, ta sắp chết rồi, ngươi nhẫn tâm để ta ôm hận mà chết sao? Sư đệ, ngươi xem, ta còn đang khóc đây." Cố Diệp Phong ngước mắt, chớp chớp đôi mắt, dường như muốn Mặc Linh Nguyệt thấy nước mắt trong mắt hắn.

 

Mặc Linh Nguyệt vẫn tiếp tục im lặng.

 

Cố Diệp Phong thấy thế liền trực tiếp ôm lấy chân Mặc Linh Nguyệt mà cọ, giọng kéo dài, âm cuối còn kéo luyến, "Sư đệ ~"

 

Mặc Linh Nguyệt nghe hắn gọi mà tay run lên, cả người cảm thấy lạnh lẽo, cúi đầu nhìn người đang nằm dưới đất, "Ngươi......"

 

"Hưu ——", âm thanh của mũi tên xé gió vang lên.

 

Mặc Linh Nguyệt không chút do dự, nghiêng cây dù về phía bên cạnh mình, không quay đầu lại một chút nào.

 

Mũi tên nhọn trực tiếp bắn trúng cây dù của Mặc Linh Nguyệt, bị chặn lại.

 

Cây dù thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lại dễ dàng ngăn cản mũi tên sắc bén đầy sát khí, hơn nữa không hề bị tổn hại gì, chỉ có một tia hắc khí nhỏ đến mức khó thấy quanh quẩn trên bề mặt dù.

 

Mũi tên sau khi bị cây dù chặn lại liền tan biến trong không trung, chỉ để lại một chút linh khí dao động, chứng minh rằng nó từng tồn tại.

 

Nhưng mũi tên đó không phải mũi tên bình thường, ít nhất cũng phải là Tiên Khí, thậm chí có khả năng là Thần Khí.

 

Mặc Linh Nguyệt nghiêng người nhìn về phương hướng mà mũi tên bắn tới, nhưng không thấy bóng dáng ai cả.

 

"Hưu! Hưu! Hưu!", ba mũi tên nhọn từ nơi xa lại tiếp tục bắn về phía hai người, khoảng cách rất xa, xa đến mức không thể thấy bóng ai, chỉ có thể thấy mũi tên nhọn đang nhanh chóng tiếp cận.

 

Cây dù khi chắn mũi tên thì tỏa ra một chút ma khí, rõ ràng không thể tiếp tục sử dụng. Vì thế, Mặc Linh Nguyệt lập tức kéo Cố Diệp Phong dưới đất, lắc mình né tránh những mũi tên sắc bén.

 

Cố Diệp Phong không hề phản kháng, rất ngoan ngoãn để Mặc Linh Nguyệt kéo đi tránh né, dù sao hắn vừa mới nói mình sắp 'chết', bây giờ mà tung tăng nhảy nhót thì không hay lắm.

 

Những mũi tên liên tiếp bắn tới khiến cả hai người dần cảm thấy phiền.

 

Cố Diệp Phong cũng chẳng còn tâm trạng giả vờ yếu đuối, rút kiếm ra vừa đánh vừa tiến gần về phía kẻ bắn tên.

 

Ma khí từ cây dù vừa rồi tỏa ra rất rõ ràng, có khả năng sẽ bị lộ, hơn nữa hắn vốn đến để giết bọn họ, nên nhất định không thể để kẻ đó tồn tại mà rời đi.

 

Mặc Linh Nguyệt dường như cũng có cùng suy nghĩ, cả hai nhanh chóng tiến về phía kẻ bắn tên.

 

Nhưng kẻ tới lần này rõ ràng khác với nhóm người lúc trước, thực lực mạnh hơn nhiều. Hai người đuổi theo mãi mà vẫn không thấy bóng dáng ai, ngược lại mũi tên bắn tới càng lúc càng dày đặc.

 

Dày đặc đến mức không thể hoàn toàn né tránh, chỉ có thể dùng kiếm mà chém gọn những mũi tên nhọn đó.

 

Đối phương không chỉ bắn nhanh, mà còn di chuyển rất nhanh, khiến họ khó lòng bắt kịp.

 

Cố Diệp Phong không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây, thanh kiếm trong tay lập tức hóa thành những dải lụa đỏ, rồi hòa vào mặt đất, biến mất không dấu vết.

 

Cách đó không xa, một nam tử áo đen đang vừa di chuyển nhanh chóng, vừa nhắm chuẩn về phía sau, mũi tên nhọn liên tiếp rời cung, chỉ trong nháy mắt đã mang theo sát ý lạnh lẽo b*n r*.

 

Tốc độ bắn của hắn rất nhanh, di chuyển cũng rất nhanh, nên hắn không chú ý rằng dưới chân mình, trên mặt đất đã dâng lên một lớp sương đỏ.

 

Sau khi hắn bắn thêm vài mũi tên nữa, sương đỏ dưới chân hắn lập tức ngưng tụ thành dải lụa đỏ, trói chặt chân hắn lại.

 

Nam tử áo đen không kịp đề phòng, ngay lập tức ngã xuống đất.

 

Hắn phản ứng rất nhanh, không chút do dự, lập tức dùng mũi tên định cắt đứt dải lụa đỏ, muốn mau chóng thoát khỏi chỗ đó.

 

Nhưng điều hắn không ngờ tới là, mũi tên của hắn không thể cắt đứt được dải lụa đỏ, ngược lại, lụa đỏ nhanh chóng quấn lấy mũi tên, và chỉ trong tích tắc, mũi tên đã biến mất.

 

Không, không phải biến mất, mà là bị nuốt chửng.

 

Nam tử áo đen trợn to mắt nhìn, cung tên của hắn chỉ kém một bước là Thần Khí, vậy mà dải lụa đỏ này lại dễ dàng nuốt chửng mũi tên của hắn.

 

Hơn nữa, khi lụa đỏ nuốt mũi tên, thoạt nhìn nó không còn giống dải lụa nữa, mà giống như là sương đỏ dày đặc đến cực điểm?

 

Mặt nam tử áo đen lộ vẻ kinh hãi, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng sương đỏ bao phủ toàn bộ Tuyệt Tịch Sơn trước đó.

 

Sau khi nhận ra điều đó, hắn lập tức muốn truyền tin tức này về cho gia tộc, nhưng dải lụa đỏ ngay lập tức mở rộng, bao trùm lấy toàn bộ người hắn.

 

Nam tử áo đen không chỉ không thể truyền tin, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có, trong nháy mắt trước mắt hắn tối sầm, lập tức mất đi ý thức.

 

Từ khi cực phẩm linh thạch vô tình bị Lưu Tịch nuốt chửng, Cố Diệp Phong không còn che chắn cho Lưu Tịch nữa, nên mọi hành động của Lưu Tịch, hắn đều có thể cảm nhận được.

 

Cố Diệp Phong nhìn mũi tên nhọn đang bắn tới, chuẩn bị né tránh, nhưng ngay lúc đó, chân hắn giẫm trúng một viên đá, khiến cơ thể lảo đảo. Cuối cùng, hắn không kịp né, mũi tên nhọn trực tiếp bắn trúng vai phải hắn, may mắn không vào chỗ hiểm. Sau khi xuyên qua cơ thể, mũi tên dần tan biến trong không trung.

 

Việc Cố Diệp Phong trúng tên vốn không phải chuyện nghiêm trọng. Hắn nhanh chóng dùng lực lượng của mình để chữa lành vết thương. Ngay sau đó, hắn thấy Mặc Linh Nguyệt vội vã xuất hiện bên cạnh.

 

Cố Diệp Phong chớp chớp mắt, lập tức giả vờ hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, tay đưa lên che vết thương, yếu ớt ho vài tiếng. Sau khi phun ra một ngụm máu, hắn nhắm mắt lại, thân hình từ từ ngã xuống.

 

Mặc Linh Nguyệt thấy thế, không kịp bung dù, hắn buông cây dù trong tay, nhanh chóng lắc mình lao tới đỡ lấy người. Hắn nửa ôm Cố Diệp Phong vào lòng, giọng nói mang theo sự lo lắng chưa từng có, "A Phong, ngươi thế nào?"

 

Mũi tên này chứa đựng linh khí dao động gần như đạt đến cấp bậc Thần Khí, nếu là ma tu trúng phải, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

 

Mặc Linh Nguyệt vô cùng lo lắng, trong lòng thầm nghĩ, vận khí của người này trước sau gì cũng là một vấn đề, đôi khi có thể dẫn đến nguy hiểm chết người.

 

Cố Diệp Phong lại phun ra một ngụm máu, yếu ớt nói, "Sư đệ, ta, ta không sao đâu..."

 

Nói xong, hắn lại ho khan, máu ở khóe miệng càng chảy ra nhiều hơn, thậm chí nhỏ giọt xuống bộ quần áo trắng, trông thật thê thảm.

 

Bộ dáng này hoàn toàn không giống như người "không sao". Thần Khí nếu đánh trúng, làm sao có thể toàn thân vô sự? Mặc Linh Nguyệt càng thêm lo lắng, hắn đỡ Cố Diệp Phong ngồi xuống trên đùi mình, lấy ra vài viên đan dược rồi cho hắn uống. Thấy Cố Diệp Phong há miệng, hắn nói, "Ngươi đừng nói gì nữa, điều tức một chút."

 

Nói xong, Mặc Linh Nguyệt liền dùng linh lực tạo kết giới để ngăn nước mưa, vì vết thương mà dính nước sẽ rất dễ nặng thêm.

 

Cố Diệp Phong không hề điều tức, máu vẫn chảy nơi khóe miệng, hắn yếu ớt nhìn Mặc Linh Nguyệt, khó khăn mở miệng, "Sư đệ, ta thật sự rất khó chịu... Vết thương đau quá, ngươi có thể... hôn ta một cái không...?"

 

Nói xong, hắn cảm thấy lời này có chút không ổn, liền yếu ớt bổ sung thêm, "Mẫu thân ta nói, khi bị thương, chỉ cần hôn một cái sẽ không đau nữa..."

 

Mặc Linh Nguyệt nghe vậy, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Diệp Phong như chuồn chuồn đạp nước.

 

Tuy nhiên, thời gian tiếp xúc chưa tới một giây, nhanh đến mức Cố Diệp Phong còn chưa kịp cảm nhận.

 

Cố Diệp Phong trừng to mắt, hơi hé miệng, chưa kịp nói gì.

 

"Không phải hôn chỗ này! Hôn môi! Hôn môi chứ!!! Tức chết đi được!"

 

Giọng hắn vẫn đầy sức sống, hoàn toàn không giống người bị thương.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......"

 

Giờ phút này Mặc Linh Nguyệt thật sự muốn ném người trong lòng xuống đất. Hắn vốn tưởng rằng Cố Diệp Phong thật sự bị thương, hóa ra lại là đang diễn kịch!

 

Kỹ thuật diễn đã không tốt, lại còn diễn quá nhiều!

 

Mặc Linh Nguyệt đặt Cố Diệp Phong dựa vào gốc cây, rồi đưa tay cởi đai lưng của hắn, định kéo áo ra, "A Phong, để ta băng bó vết thương cho ngươi."

 

Cố Diệp Phong nghe vậy, cơ thể cứng đờ.

 

Vết thương?

 

Trên người hắn làm gì có vết thương!

 

Ngay khi bị bắn trúng, hắn đã lập tức chữa lành vết thương, sau đó mới nhớ ra phải giả vờ bị thương để tranh thủ sự thương hại. Nên trên vai hắn hoàn toàn không có gì cả.

 

Hơn nữa, hắn chỉ lo giả vờ "máu me" nơi miệng, còn vai thì trắng sạch như tuyết. Trừ việc quần áo bị mũi tên xuyên qua, trên vai hoàn toàn không có dấu vết máu.

Bình Luận (0)
Comment