Chương 108
Cố Diệp Phong lập tức che vai trúng tên, dùng tay gắt gao che đi mảng vải trắng tinh. Làm xong, hắn lén nhìn sang bên cạnh, ấp úng nói, giọng nhỏ đi, "Không, không cần, thật ra ta không bị thương nặng như vậy, không cần phiền phức..."
"Không được," Mặc Linh Nguyệt nghiêm túc, "Chuyện này sao có thể gọi là phiền phức? Đó là Tiên Khí, nếu không xử lý vết thương, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Nói xong, Mặc Linh Nguyệt liền đưa tay định kéo áo Cố Diệp Phong ra, nhất định phải băng bó cho hắn.
"Đừng, đừng, sư đệ, ta cảm thấy ta đã đỡ nhiều rồi, thật sự không cần băng bó đâu!" Cố Diệp Phong thấy thế liền không rảnh để che dấu "vết thương" nữa, lập tức gắt gao giữ lấy vạt áo, không cho Mặc Linh Nguyệt kéo ra.
Nếu bị kéo ra, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy ngay tại chỗ!
Cố Diệp Phong giữ chặt áo mình với lực khá mạnh, khiến Mặc Linh Nguyệt không thể dễ dàng kéo ra.
Cố Diệp Phong cũng biết rằng một người bị thương không thể có sức mạnh lớn như vậy, nhưng hắn không có cách nào khác. Nếu để Mặc Linh Nguyệt kéo áo ra, tất cả sẽ bị phơi bày, nên hắn không hề có ý định buông tay.
Mặc Linh Nguyệt nắm lấy tay Cố Diệp Phong, thái độ vô cùng kiên quyết, "Không được! Phải băng bó! A Phong, buông tay ra!"
Dù vẻ mặt của Mặc Linh Nguyệt tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện vài phần hài hước, rõ ràng là đang cố ý trêu chọc.
Đáng tiếc, Cố Diệp Phong vì chột dạ mà không hề phát hiện điều này, thậm chí hắn còn cúi đầu, tránh ánh mắt của Mặc Linh Nguyệt với vẻ đầy tội lỗi.
Cố Diệp Phong yếu ớt che vạt áo, giọng nói nhỏ dần, "Thật sự không cần băng bó, nếu băng bó sẽ không thoải mái..."
Càng nói, giọng hắn càng nhỏ, tốc độ nói cũng chậm lại, bởi vì khi cúi đầu xuống, hắn thấy rõ mảng trắng tinh trên vai mình, hoàn toàn không che đậy được, trông vô cùng chói mắt.
May thay, người trước mặt dường như chưa để ý tới. Cố Diệp Phong vội vã dùng tay khác lén lau khóe miệng, sau đó lại khẽ cọ quần áo trắng tinh, cố ý để dính thêm chút máu, ngụy trang cho giống thật.
Máu ở khóe miệng hắn không phải ít, nên trên vai cũng dính được chút màu đỏ. Tuy nhiên, lượng máu này rõ ràng không đủ để tạo ra vết thương nghiêm trọng như bị tên bắn trúng vai mà chảy máu.
Có còn hơn không, dù sao cũng đỡ hơn là không có gì. Còn việc liệu vết máu có trông giống như vừa chảy ra hay không thì Cố Diệp Phong cũng không định bận tâm, miễn sao không bị lộ là tốt rồi.
Dù sao hắn cũng không thể tự đâm mình một nhát để làm bằng chứng được.
Mặc Linh Nguyệt tất nhiên nhận ra những động tác nhỏ của hắn. Sau vài giây im lặng, hắn lo lắng nói, "Dù không băng bó thì cũng để ta xem qua, nếu không ta sẽ không yên tâm."
Nói xong, hắn lại đưa tay định kéo vạt áo của Cố Diệp Phong.
"Ta thật sự không sao! Thật sự không cần xem!", Cố Diệp Phong hoảng loạn như thể bị ép buộc, vội vã che vạt áo lại, cơ thể ngả ra sau cố tránh tay của Mặc Linh Nguyệt. Tuy nhiên, sau lưng hắn là gốc cây lớn, không thể tránh được, đành phải cố gắng giữ chặt quần áo.
"Để ta xem qua, nếu không quá nghiêm trọng thì không cần băng bó." Mặc Linh Nguyệt đã nắm được vạt áo của Cố Diệp Phong.
Cố Diệp Phong bắt đầu luống cuống, không còn giả vờ yếu ớt nữa. Hắn nắm lấy tay Mặc Linh Nguyệt, không cho hắn kéo áo ra, nói năng lộn xộn, "Sư đệ! Đừng! Ta... ta... ta xấu hổ, ngươi đừng kéo!"
Mắt Mặc Linh Nguyệt híp lại, như thể có chút chần chừ, "A Phong, trạng thái của ngươi không giống người bị thương chút nào..."
Cố Diệp Phong cơ thể cứng đờ, "Ta..."
Nhưng ngay lúc hắn đứng lặng, Mặc Linh Nguyệt dùng sức kéo mạnh, áo của Cố Diệp Phong liền bị mở ra, lộ rõ hơn nửa vai.
Người trước mắt tuấn mỹ tuyệt luân, dáng vẻ hoàn hảo như thể được tạo hình cẩn thận bởi thiên giới, tóc ướt nhẹp bết lại phía sau vì nước mưa, mang theo vài phần vẻ đẹp lãng tử. Có lẽ do bị kéo áo, hắn ngượng ngùng quay đầu sang hướng khác, làm lộ ra đôi tai đỏ ửng.
Bờ vai trắng nõn, trơn bóng, mạnh mẽ và đầy sức sống, xương quai xanh rõ ràng hiện ra. Người trước giờ luôn ăn mặc nghiêm chỉnh giờ lại lộ ra một chút lười nhác. Hắn căng thẳng đến mức nuốt khan, hầu kết khẽ chuyển động, vô tình toát lên vài phần quyến rũ.
Nhưng trên vai hoàn toàn không có bất kỳ vết thương nào, thậm chí không có lấy một vết máu.
Tuy nhiên, Mặc Linh Nguyệt không còn tâm trí để quan sát kỹ. Khi nhìn rõ dáng vẻ của người trước mặt, hắn tròn mắt, gương mặt thoáng ửng đỏ. Giây tiếp theo, hắn lập tức quay đầu đi, buông tay khỏi vạt áo của Cố Diệp Phong, thậm chí còn lùi lại một bước.
Cố Diệp Phong cũng cảm thấy không tự nhiên, nhưng sự khó chịu của hắn đến từ việc bị vạch trần. Hắn cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của Mặc Linh Nguyệt, lẳng lặng kéo áo lại ngay ngắn.
Trong khoảnh khắc ấy, không ai nói gì. Cả thế giới dường như trở nên tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh lộp bộp của những giọt mưa rơi xuống lá cây và thảm cỏ, tạo nên những tiếng động đều đều, không quá khó nghe, ngược lại mang đến một cảm giác thời gian trôi qua chậm rãi.
Cố Diệp Phong cúi đầu đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, cảm thấy có chút kỳ lạ. Hắn lén ngước mắt lên nhìn, phát hiện người trước mặt căn bản không thèm để ý đến hắn.
Cố Diệp Phong: "???"
"Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ bị ta làm tức đến mức không nói nổi?"
Cố Diệp Phong ngượng ngùng chỉnh lại y phục, yếu ớt mở miệng, định giải thích, "Chuyện này, ta..."
Nhưng chưa kịp nói xong, Mặc Linh Nguyệt như bừng tỉnh, xoay người bỏ đi, không thèm liếc nhìn Cố Diệp Phong thêm lần nữa.
Thấy vậy, Cố Diệp Phong vội vàng đứng dậy, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, "Đừng mà, đừng đi, ta sai rồi! Ta chỉ muốn giả vờ một chút thôi, ta sai rồi, ngươi đừng giận..."
Mặc Linh Nguyệt: "...Buông tay."
Cố Diệp Phong không chịu thả, tiếp tục giải thích, giọng nói chân thành, "Thật đấy, ta không lừa ngươi. Mũi tên đó ta thật sự không tránh kịp. Tuy rằng vết thương đã được ta khép lại, nhưng nó vẫn đau! Thật sự rất đau! Chỉ là ta quen chịu đau rồi, nên vết thương như vậy ta không để ý lắm, vì thế theo bản năng liền chữa lành nó."
Giọng điệu của Cố Diệp Phong càng lúc càng đáng thương, cuối cùng còn mang theo chút ấm ức.
Dù sao thì đó cũng không phải mũi tên bình thường, chắc chắn là sẽ đau. Mặc Linh Nguyệt chưa bao giờ nghi ngờ điều này, nếu không hắn đã không lo lắng ngay từ đầu.
Thân hình Mặc Linh Nguyệt trở nên cứng ngắc khi bị ôm chặt. Sau vài giây im lặng, hắn nói, "...Ta biết, ngươi buông tay ra, trận đấu vẫn chưa kết thúc, chúng ta về Phong Tuyệt trước."
Cố Diệp Phong vẫn không chịu thả ra, thậm chí còn siết chặt hơn, ôm hắn càng khẩn thiết. Hắn cúi đầu, chôn mặt vào cổ Mặc Linh Nguyệt, giọng nói trầm xuống, "Trận đấu đã kết thúc từ lâu rồi. Sư đệ, ngươi đừng giận, ta hứa lần sau sẽ không lừa ngươi nữa."
Tiếng thở từ phía sau truyền đến, giọng nói như thì thầm ngay bên tai, khiến Mặc Linh Nguyệt có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương. Hắn hơi nghiêng đầu, có chút không tự nhiên, nhấp môi nói, "Ta không giận."
Cố Diệp Phong vẫn không tin lắm, nhìn về phía trước, có chút không chắc chắn, "Thật sao?"
Mặc Linh Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừ".
Cố Diệp Phong ngây người một chút, nhìn vào cổ trắng ngần như ngọc, xương quai xanh tinh xảo chỉ lộ ra một phần nhỏ, làn da trắng mịn dưới lớp áo ướt đẫm, vẻ thanh lãnh, nhã nhặn lúc này lại mang thêm vài phần thuần khiết, hấp dẫn, khiến người ta có chút nảy sinh ý nghĩ muốn xé toạc lớp áo đó ra.
Hắn hơi hé miệng, nhưng lại không thốt nên lời, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, hắn vẫn thả người ra.
Bởi vì nếu không buông, hắn có thể sẽ thất thố ngay tại chỗ.
Hắn liếc nhìn người trước mặt, ừm, có khi còn bị đối phương rút kiếm đuổi theo chém.
Mặc Linh Nguyệt liếc hắn một cái, "Đi thôi."
Nói rồi, hắn liền ngự kiếm bay về hướng chủ phong của Phong Tuyệt Môn, Cố Diệp Phong lập tức theo sau.
Trận tranh đoạt tiên môn vừa mới kết thúc, trên quảng trường của chủ phong Phong Tuyệt Môn, mọi người vẫn chưa giải tán.
Ngay sau khi trận đấu kết thúc, kết quả và khoảng cách sẽ được công bố, nhưng lần này, dường như không ai kịp định thần lại.
Trận đấu chỉ diễn ra trong hai ngày đã kết thúc, chưa từng có trận nào kết thúc nhanh như vậy. Thậm chí, kết quả cũng khiến người ta kinh ngạc, trong tứ đại tiên môn, ba môn phái không lọt nổi vào top mười, còn top ba thì ngoài Lưu Ngự, đều là những tiểu tiên môn ít được biết đến.
Hơn nữa, nơi tổ chức thi đấu là Phong Tịch Sơn cũng bị hủy hoại hoàn toàn.
Không phải bị phá hủy chút ít, mà là toàn bộ Phong Tịch Sơn bị nổ tung, hủy hoại triệt để, gần như không thể sử dụng làm sân thi đấu nữa, bởi vì trên đó vẫn còn sót lại một lượng lớn linh khí thô bạo sau vụ nổ.
Loại linh khí thô bạo này, nếu hấp thụ quá nhiều, sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc vận chuyển linh lực trong cơ thể, thậm chí ảnh hưởng đến đan điền. Rõ ràng, Phong Tịch Sơn không còn thích hợp cho người tu tiên bước vào.
Phong Tịch Sơn đã bị hủy, Phong Tuyệt Môn tất nhiên phải điều tra rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đồng thời phải đưa ra lời giải thích với tất cả các tiên môn.
Thi đấu tranh đoạt tiên môn luôn được phát trực tiếp tại quảng trường chủ phong Phong Tuyệt Môn cho mọi người quan sát. Ngoài ra, còn có người chuyên dùng lưu ảnh thạch để ghi lại diễn biến trận đấu.
Không phải tất cả người thi đấu đều có người quan sát, nếu chẳng may có ai đó vi phạm quy định hoặc xảy ra sự cố, lưu ảnh thạch sẽ giúp xem xét lại.
Lần này xảy ra biến cố lớn như vậy, tất nhiên phải xem lại chi tiết trận đấu một lần nữa.
Đương nhiên, trọng tâm là quan sát nhất cử nhất động của Cố Diệp Phong, bởi vì toàn bộ biến cố của trận đấu dường như đều liên quan đến hắn.
Hơn nữa, tất cả những người đang vây quanh đều cảm thấy chắc chắn rằng mọi chuyện là do Cố Diệp Phong gây ra.
Trận đấu này không dài, nên không ai muốn rời đi. Thay vào đó, họ muốn cùng nhau xem lại diễn biến.
Người của Phong Tuyệt Môn thấy quá đông người, liền trực tiếp chiếu hình ảnh từ lưu ảnh thạch lên màn hình lớn giữa quảng trường chủ phong.
Màn hình này chắc hẳn được kết hợp với pháp khí đặc biệt, dù đứng xa vẫn có thể thấy rõ hình ảnh chiếu trên đó.
Vì vậy, khi Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt trở về, họ liền thấy toàn bộ mọi người đều ngẩng đầu, chăm chú nhìn lên màn hình lớn mà không hề chớp mắt.
Ban đầu, Cố Diệp Phong chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đến khi hắn cất kiếm và nhìn theo ánh mắt mọi người về phía màn hình, hắn lập tức sững sờ.
Bởi vì trên màn hình đang chiếu cảnh hắn từ Chu Tước biến thành người, cắm lại lá cờ xuống đất, rồi lại biến trở về Chu Tước.
Hơn nữa, dường như lưu ảnh thạch đã được gia tốc, có lẽ vì cảm thấy đoạn Cố Diệp Phong giả vờ yếu ớt không có gì thú vị, nên trực tiếp tua nhanh. Chẳng mấy chốc, màn hình đã chiếu đến cảnh hắn ép Mặc Linh Nguyệt xuống và cưỡng hôn.
Không biết người chiếu hình là cố ý hay vô tình, đang tua nhanh thì bỗng nhiên trở lại tốc độ bình thường. Mọi người đều nhìn chăm chú, toàn bộ quảng trường chủ phong im lặng đến mức có thể nghe rõ nhất cử nhất động của hai người trong video.
Mặc Linh Nguyệt: "!!!"
Cố Diệp Phong: "!!!"
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Diệp Phong: Ta không muốn sống nữa.
Mặc Linh Nguyệt: Ta cũng vậy.