Chương 122
Hôm nay, Nguyệt gia không còn náo nhiệt và phồn hoa như trước, thay vào đó là sự tĩnh mịch lạ thường. Mỗi người đều mang vẻ bất an, không ai dám lang thang bên ngoài, tựa như dấu hiệu báo trước một cơn giông bão sắp ập đến.
Lúc này, Ngũ trưởng lão đang ở trong địa lao của Nguyệt tộc. Địa lao vô cùng âm u và có phần ẩm ướt, những gian nhà tù lạnh lẽo và tàn khốc, tuy nhiên lại được giữ sạch sẽ.
Ngũ trưởng lão đứng ở cuối địa lao, nơi cách biệt với các gian nhà tù khác. Chỉ có một gian nhà tù độc lập nằm sâu trong địa lao, ánh sáng không thể chạm tới, bóng tối dày đặc bao trùm, như thể bị thứ gì đó nuốt chửng, làm người ta không thể nhìn rõ bên trong có gì.
Ngũ trưởng lão đứng bên ngoài nhà tù, bóng tối dường như không ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn. Hắn nhìn nữ tử chật vật trước mặt, ánh mắt có phần phức tạp.
Khi hắn vừa định mở miệng nói gì đó, vài tia ngân quang lóe lên, chứa đựng sát ý mãnh liệt, chiếu sáng địa lao trong khoảnh khắc.
Những tia ngân quang đó không phát ra từ phía sau Ngũ trưởng lão, mà từ đỉnh địa lao.
Ngay sau khi ngân quang xuất hiện, đỉnh địa lao như bị thứ gì đó cắt ngang, lập tức sụp đổ thành bụi mịn, những điểm sáng màu bạc dần tan biến trong không khí.
Địa lao mất đi đỉnh che phủ, ánh mặt trời chiếu thẳng vào, cuốn theo bụi mù bay lên, hòa cùng ngân quang, dưới ánh dương sáng lạn trở nên vô cùng chói mắt.
Địa lao ẩm ướt và âm u cuối cùng cũng được thấy ánh sáng mặt trời, những người bị giam giữ bên trong ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã lâu không thấy, không ai phản ứng lại.
Gió nhẹ thổi qua địa lao, mang theo chút ấm áp, như một sự dịu dàng lâu ngày không gặp.
Ngũ trưởng lão: "???"
Ngũ trưởng lão nhìn bầu trời đầy ngân quang và tro bụi, cũng giống như những người khác, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Chuyện gì đang diễn ra?
Giây tiếp theo, một tia ngân quang lóe lên, mang theo sát ý thuần túy vô cùng.
Ngũ trưởng lão cảm nhận được, thân ảnh hắn liền biến mất khỏi chỗ đứng.
Khi luồng ngân quang chạm đất, lập tức tạo ra một khe nứt lớn, kiếm ý lạnh thấu xương vẫn còn phảng phất quanh rãnh sâu ấy. Không khó để tưởng tượng nếu đòn tấn công này đánh trúng người, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào. E rằng chỉ trong chớp mắt, sinh mạng đã bị lấy đi.
Ngũ trưởng lão vững vàng hạ xuống, liền xoay người nhìn về phía mà luồng ngân quang vừa xuất hiện, ánh mắt híp lại đầy cảnh giác.
Không xa đó, trên không trung, một bóng đen dần hiện ra. Người ấy vận y phục đen tuyền, toàn thân bao phủ bởi khí lạnh bức người. Trên tay hắn cầm một thanh trường kiếm đen sắc bén, y phục không gió mà tự vũ động, vẽ ra những đường cong tàn nhẫn trong không trung. Cả người tỏa ra sát khí dày đặc, khiến kẻ khác phải tự động lùi ba bước.
Người đó chính là Đại trưởng lão của Nguyệt tộc. Gương mặt hắn nghiêm túc, lạnh nhạt, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt chứa đầy sát ý, khiến người đối diện cảm thấy nguy hiểm tột cùng.
Sát ý của hắn thuần túy mà mãnh liệt. Nếu là người bình thường đối diện với tình huống này, e rằng đã sợ đến phát điên.
Ngũ trưởng lão đối mặt với Đại trưởng lão, tuy không hề sợ hãi, nhưng hắn lại có chút khó hiểu, nhíu mày hỏi: "Không biết Đại trưởng lão vì cớ gì mà hưng sư động chúng thế này?"
Hắn chẳng qua chỉ đến thăm chủ nhân Nguyệt tộc, cớ gì lại gây động tĩnh lớn như vậy?
Đại trưởng lão không chút biểu cảm nhìn Ngũ trưởng lão: "Ta muốn hỏi ngươi rốt cuộc là có ý gì."
Giọng nói của hắn lạnh lẽo, không hề mang theo chút cảm xúc, khiến người nghe không khỏi rùng mình, phát ra một cảm giác sợ hãi vô cớ, lạnh lẽo thấu xương.
Ngũ trưởng lão: "???"
Ngũ trưởng lão ngơ ngác, không hiểu ý hắn là gì.
Dù cho chủ nhân Nguyệt tộc có nhập ma, thì hắn, với tư cách là trưởng lão, đến thăm cũng không có gì sai trái, phải không?
Sao có thể vì chuyện này mà phá hủy địa lao, lại còn tỏa ra sát ý như thế?
Chẳng lẽ, với tư cách là một trưởng lão, hắn còn cần báo cáo trước khi đến thăm?
Không thể nào. Giữa các trưởng lão từ trước đến nay đều không có sự phân biệt địa vị. Chuyện nhỏ nhặt như vậy cho dù có gây bất mãn, cũng không thể nào đáng để Đại trưởng lão làm lớn chuyện như thế.
Ngũ trưởng lão nhấp môi, nghĩ thầm: Chẳng lẽ vì hắn tính thả chủ nhân ra ngoài?
Thăm chủ nhân thì không sao, nhưng nếu trước khi chuyển giao quyền lực mà thả chủ nhân đi, thì đó là một chuyện vô cùng nghiêm trọng. Dù là trưởng lão, hắn cũng không được phép làm thế.
Bởi vì chỉ cần quyền lực chưa được chuyển giao, Tinh Trầm Thần Kiếm vẫn chưa đổi chủ.
Nếu như chủ nhân của Tinh Trầm Thần Kiếm nhập ma và mất kiểm soát, điều đó chắc chắn sẽ gây nguy hại cho Nguyệt gia.
Có những mối hận thù đã ăn sâu vào cốt tủy, dù đã nhập ma cũng không thể quên được.
Rốt cuộc, tâm đạo của chủ nhân không có vấn đề gì, sao có thể phát sinh tâm ma dẫn đến nhập ma? Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên chủ nhân Nguyệt gia nhập ma.
Ngũ trưởng lão cảm thấy khả năng này là lớn nhất, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đại trưởng lão trên không trung: "Ta nghĩ ngài đã hiểu lầm. Hành động hôm nay của ta không hề có ý đồ gì khác."
Hắn đâu phải kẻ ngốc.
Dù hắn có là trưởng lão của Nguyệt tộc, tuyệt đối không thể tùy tiện thả chủ nhân đi. Hơn nữa, cho dù có thả chủ nhân ra, e rằng chủ nhân cũng không thể rời khỏi Nguyệt gia.
Việc nhập ma quả thật sẽ khiến thực lực tăng lên nhiều, nhưng đó chỉ xảy ra khi hoàn toàn mất lý trí. Hiện tại, chủ nhân mới chỉ phát sinh tâm ma, thực lực cũng chưa thay đổi quá nhiều. Hơn nữa, các trưởng lão đã được triệu hồi vì Tinh Trầm Thần Kiếm sắp đổi chủ, làm sao có thể để bất kỳ ai rời khỏi đây trong hoàn cảnh này?
Việc đổi chủ của Tinh Trầm Thần Kiếm vốn không nhất thiết phải có sự hiện diện của chủ nhân trước, nhưng nếu có sự hiện diện của chủ nhân, quá trình chuyển giao sẽ thuận lợi hơn. Tuy nhiên, nếu gặp tình huống đặc biệt, không thể để tình thế mất kiểm soát.
"Không có ý đồ gì khác?", Đại trưởng lão cười lạnh, khí thế mạnh mẽ bùng phát ngay lập tức, khiến người xung quanh khó thở, "Ngươi hành động như vậy mà nói không có ý đồ gì khác sao?"
Ngũ trưởng lão cảm nhận được luồng lực lượng khổng lồ phóng ra từ phía đối diện, không khỏi nhíu mày: "Chỉ là chuyện nhỏ, ngài cần gì phải làm quá lên như vậy?"
Hắn chẳng qua chỉ đến thăm chủ nhân, cớ gì lại nhất quyết buộc tội hắn?
Chẳng lẽ gần đây hắn đã đắc tội với Đại trưởng lão?
Ngũ trưởng lão suy nghĩ một lúc, hình như không có chuyện đó.
Từ trước đến nay, cả hai người họ đều không can thiệp vào chuyện của nhau, tránh mặt nhau là chính. Hơn nữa, dạo gần đây hắn cũng không thường ra ngoài, làm sao có thể đắc tội được?
"Chuyện nhỏ?", Đại trưởng lão nghe vậy liền bật cười, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lại tràn ngập nguy hiểm, khiến người nghe lạnh sống lưng.
Hắn đã truyền Giáng Trần kiếm pháp cho hai ngàn người, chuyện lớn như vậy mà vẫn gọi là chuyện nhỏ?
Ánh mắt Đại trưởng lão trở nên vô cùng lạnh lẽo, không nói thêm lời nào, trực tiếp vung kiếm tấn công.
Ngũ trưởng lão mở to mắt, vội vàng né tránh.
Tuy nhiên, Đại trưởng lão cứ từng bước ép sát, rõ ràng là muốn g**t ch*t Ngũ trưởng lão.
Tu vi của Ngũ trưởng lão không thua kém Đại trưởng lão, nhưng hắn không dại gì mà đối đầu trực diện với những đòn tấn công của đối phương. Tuy nhiên, hắn cũng không ra tay đáp trả, phần vì trong lòng vẫn không thể tin nổi.
Hắn điên rồi sao!?
Chỉ vì hắn đến thăm chủ nhân mà phải giết hắn sao?
Đòn tấn công của Đại trưởng lão vô cùng dữ dội, chỉ việc né tránh thôi cũng khiến Ngũ trưởng lão rơi vào tình thế khó khăn. Thấy đối phương không ngừng tấn công, trong lòng hắn không khỏi dâng lên chút tức giận. Cuối cùng, hắn triệu hồi bản mạng kiếm, trực tiếp đối chiến với Đại trưởng lão.
Ngân quang và bạch quang liên tục va chạm trên không trung, tạo ra những dao động linh lực khổng lồ, khiến người ta phải rùng mình. Linh lực và hồn lực tỏa ra khắp nơi, lạnh lẽo đến mức làm người ta không khỏi run rẩy.
Hai người họ giao chiến kịch liệt, động tĩnh quá lớn đến nỗi cả Nguyệt gia đều biết.
Mọi người đều hiểu rõ nguyên nhân, rốt cuộc chuyện xảy ra hôm nay, ai ai cũng biết.
Tất nhiên là Đại trưởng lão và Ngũ trưởng lão đang đánh nhau.
Tộc nhân Nguyệt tộc không giống như trước đây, không ai dám kéo nhau đi xem. Mọi người đều đóng chặt cửa sổ, ở yên trong phủ đệ của mình, sợ rằng lửa giận của Đại trưởng lão sẽ lan đến.
Còn các trưởng lão khác thì không lo lắng như vậy, bọn họ lập tức chạy đến chỗ giao chiến, rồi đứng từ xa quan sát.
Họ đứng ở một khoảng cách an toàn, vừa đủ để nhìn rõ trận đấu, mà không sợ bị liên lụy.
Nhị trưởng lão phe phẩy cây quạt trên tay, nhìn trận chiến mà cười nhàn nhã: "Lão ngũ hôm nay chắc là uống nhầm thuốc rồi?"
Tứ trưởng lão đứng bên cạnh suy nghĩ một lúc rồi phụ họa: "Ta cũng cảm thấy lần này hắn có phần hơi quá xúc động."
Lục trưởng lão cười khẽ: "Ta lại thấy hắn thật dũng cảm, nếu là ta, chắc chắn không dám."
Nhị trưởng lão: "Ta cũng không dám."
Tứ trưởng lão: "Ta cũng......"
Mấy người trò chuyện không hề hạ giọng, tự nhiên hai người đang đánh nhau có thể nghe thấy.
Ngũ trưởng lão: "???"
Hắn chẳng phải chỉ đến xem chủ nhân thôi sao!!!?
Trưởng lão hội cũng chưa từng cấm không cho gặp chủ nhân mà!?
Rốt cuộc là ai uống lộn thuốc đây!?
Trong khoảnh khắc, Ngũ trưởng lão cảm thấy mình bị các trưởng lão khác bài xích ra ngoài.
Nhưng sát ý của Đại trưởng lão vẫn không hề suy giảm, càng đánh càng tàn nhẫn. Hắn căn bản không thể phân tâm để hỏi tại sao lại ra nông nỗi này.
Hai người giao chiến đều dốc toàn lực, tu vi của cả hai đều không thấp, chênh lệch về sức chiến đấu cũng không quá lớn. Chỉ trong chốc lát, cả hai đã ít nhiều đều mang thương tích.
Tuy nhiên, Giáng Trần kiếm pháp của Đại trưởng lão lại có phần bá đạo hơn, thêm vào đó hắn tấn công vô cùng ác liệt, khiến Ngũ trưởng lão dần rơi vào thế yếu.
Nhị trưởng lão liếc nhìn Tam trưởng lão đang đứng im lặng quan sát, hỏi: "Lão Tam, ngươi có định giúp lão Ngũ không? Ta khuyên ngươi đừng nên can thiệp. Mặc dù chuyện này của lão Ngũ không vi phạm gia huấn của Nguyệt gia, nhưng quả thật hành động của hắn có chút không đúng đắn."
Nếu đổi lại là hắn, bị người khác truyền độc môn kiếm pháp cho mọi người biết, hắn cũng tuyệt đối không thể nuốt nổi cơn giận này.
Tam trưởng lão lắc đầu, nhìn về phía Ngũ trưởng lão, trầm ngâm nói: "Các ngươi không thấy kỳ lạ sao?"
Tứ trưởng lão đáp: "Đúng là rất kỳ quái, ngày thường nhìn không ra lão Ngũ là người như vậy."
Dù có là thù địch sinh tử, lão Ngũ cũng không thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như thế này.
Tam trưởng lão lắc đầu, giọng điềm đạm: "Không phải vậy. Ta thấy kỳ lạ là làm sao lão Ngũ lại biết Giáng Trần kiếm pháp."
Giáng Trần kiếm pháp và Tinh Trầm kiếm pháp đều nổi danh ngang nhau, nhưng để tu luyện Giáng Trần kiếm pháp còn khó hơn Tinh Trầm kiếm pháp. Nếu không tu luyện từ nhỏ, rất khó để đạt tới trình độ cao thâm.
Những người như bọn họ thường chỉ tập trung vào một loại kiếm pháp. Hắn nhớ rõ lão Ngũ không tu luyện Giáng Trần kiếm pháp.
Vậy tại sao hắn lại biết sử dụng Giáng Trần kiếm pháp?
Hơn nữa, nhìn từ lưu ảnh thạch, người đó không chỉ biết một chút mà còn đã tu luyện đến mức độ cực hạn, điều này tuyệt đối không phải có thể đạt được trong một sớm một chiều.
Nhị trưởng lão dừng tay đang phe phẩy cây quạt, các trưởng lão khác cũng lần lượt nhíu mày.
Tu luyện tinh thông một loại kiếm pháp đã rất khó, huống hồ là hai loại kiếm pháp. Điều này không phải người thường có thể làm được.
Trừ phi thiên phú của Ngũ trưởng lão đã đạt đến mức phi thường.
Nếu vậy, hắn không chỉ biết Giáng Trần kiếm pháp, mà có khi còn tinh thông cả kiếm pháp của bọn họ......
Giữa lúc đánh nhau, Ngũ trưởng lão nghe được những lời bàn tán xung quanh, cảm thấy cực kỳ sửng sốt, hắn lớn tiếng: "Ta khi nào thì biết Giáng Trần kiếm pháp!?"
Chính hắn cũng không biết mình biết từ lúc nào!
Hắn đã nghi ngờ từ đầu rằng Đại trưởng lão hôm nay đã uống nhầm thuốc. Hóa ra nguyên nhân là vì Giáng Trần kiếm pháp!
Nhị trưởng lão cất tiếng: "Lão Ngũ, ngươi đừng vờ vĩnh nữa. Cả Nguyệt gia từ trên xuống dưới đều biết cả rồi."
Ngũ trưởng lão nghe vậy, mặt mày đầy vẻ mơ hồ. Hắn đang nói gì vậy?
Nguyệt gia từ trên xuống dưới đều biết hắn biết Giáng Trần kiếm pháp, chỉ có chính hắn là không biết?
Tam trưởng lão nhìn trận chiến một lát, sau đó ngữ khí trang trọng: "Lão Ngũ quả thật không biết Giáng Trần kiếm pháp."
Mấy người khác: "???"
Tác giả có lời muốn nói:
Đại trưởng lão: Hắn đem kiếm pháp của ta truyền bá khắp nơi, còn dám nói ta chuyện bé xé ra to?
Cố Diệp Phong: Ta thấy hắn thật quá đáng! Nếu là ta, ta cũng chẳng thể nào nuốt nổi cơn giận này!
Đại trưởng lão: Ta đi giết hắn!
Cố Diệp Phong: Cố lên!
Là như vậy, Cố ca bất luận làm gì cũng không liên quan đến ta, ta cũng đâu phải kẻ tệ hại, cùng lắm là có chút bồ câu thôi.