Chương 123
Tam trưởng lão với giọng điệu chắc chắn, khiến mấy người khác đều cảm thấy có chút mơ hồ.
Hình ảnh trong lưu ảnh thạch quả thực là lão Ngũ không thể nghi ngờ. Mặc dù họ cũng đã từng nghĩ đến khả năng ai đó ngụy trang, nhưng đến mức độ của họ, có mấy người có thể ngụy trang thành bọn họ được?
Ngay cả bản thân họ là các trưởng lão, cũng không thể ngụy trang giống hệt một thành viên khác trong trưởng lão hội.
Chưa nói đến việc phải là người trong Nguyệt tộc, nếu không, chắc chắn sẽ kích hoạt 'Luyện Tiên'.
Lùi một vạn bước mà nói, nếu trong Nguyệt gia thực sự có người có thể làm điều đó, người ấy đã sớm trở thành trưởng lão của Nguyệt tộc rồi, thậm chí có khi tu vi còn vượt trên họ. Nhưng hiện tại, không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy có người như vậy.
Vì vậy, dù có ra sao, người trong lưu ảnh thạch cũng chỉ có thể là Ngũ trưởng lão.
...... Không, khoan đã, vẫn chưa thể loại trừ hoàn toàn khả năng này.
Trên đời này chỉ có một người biết Giáng Trần kiếm pháp, đó chính là Đại trưởng lão. Nếu hắn ngụy trang thành Ngũ trưởng lão......
Nhưng hắn làm vậy để làm gì?
Truyền bá kiếm pháp của chính mình cho mọi người, chẳng lẽ là vì tương lai của Nguyệt tộc?
Hay là hắn muốn công khai...... giết Nguyệt Thiển Khanh?
Trong thoáng chốc, mấy người nghĩ đến cùng một khả năng, đồng loạt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Đại trưởng lão đầy sát ý trên không trung.
Đại trưởng lão đón nhận ánh mắt của mọi người, cảm thấy có chút khó hiểu. Nhìn hắn làm gì?
Nếu thật sự là vì Ngũ trưởng lão truyền bá kiếm pháp của Đại trưởng lão, thì việc Đại trưởng lão muốn giết Ngũ trưởng lão cũng không liên quan đến bọn họ.
Nhưng nếu chuyện này không phải do Ngũ trưởng lão làm, thì trưởng lão hội chắc chắn không thể đứng ngoài cuộc, vì gia huấn của Nguyệt tộc là trên hết.
Mấy người nhìn nhau, rồi đồng loạt ngăn cản trận chiến giữa hai người, nhẹ nhàng hơn dự kiến.
Thực ra, sau khi đánh một lúc, lửa giận trong lòng Đại trưởng lão đã vơi đi ít nhiều. Hơn nữa, hắn cũng nghe thấy lời Tam trưởng lão nói lúc nãy, lý trí dần trở lại, nên thuận thế dừng tay.
Ngũ trưởng lão thấy Đại trưởng lão thu kiếm, cũng ngừng lại.
Đến giờ phút này, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn nhìn mấy người kia, nghi hoặc hỏi: "Các ngươi vì sao lại nghĩ ta biết Giáng Trần kiếm pháp?"
Lục trưởng lão thấy vậy liền giơ tay, không buồn giải thích mà ném một quả lưu ảnh thạch về phía Ngũ trưởng lão.
Đại trưởng lão thấy thế chỉ lạnh lùng lườm Lục trưởng lão, nhưng không nói thêm gì.
Lục trưởng lão ho khan một tiếng, cũng không nhìn sắc mặt Đại trưởng lão. Hiện tại, mỗi người trong Nguyệt gia đều có một quả lưu ảnh thạch, hắn không lấy, chẳng phải sẽ không hợp tình hợp lý sao?
Ngũ trưởng lão nhận lấy lưu ảnh thạch, rót linh lực vào, hình ảnh bên trong lập tức hiện ra giữa không trung.
Hình ảnh trong lưu ảnh thạch hiện rõ bóng người cầm trường kiếm màu lam nhạt, đang chậm rãi biểu diễn kiếm pháp.
Ngũ trưởng lão: "???"
Đây không phải là hắn sao?
Hắn hôm nay lúc nào đã ra quảng trường!? Chẳng phải hắn vẫn luôn ở trong địa lao sao!?
Hơn nữa, hắn từ lúc nào biết Giáng Trần kiếm pháp!?
Khoan đã, Giáng Trần...... kiếm pháp?
Ngũ trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang hiện ra trong lưu ảnh thạch. Khi nhìn thấy một động tác nhỏ, thân thể hắn chợt cứng đờ, trong mắt lộ vẻ không dám tin.
Đại trưởng lão chưa từng kết đạo lữ, tự nhiên không có hậu duệ, người trong Nguyệt tộc đều nghĩ rằng chỉ có một mình hắn biết Giáng Trần kiếm pháp.
Nhưng Ngũ trưởng lão biết còn có một người khác cũng biết.
Một thiên tài yêu nghiệt trong tộc từ trước đến nay.
Người yêu nghiệt đó có khả năng chỉ cần âm thầm quan sát người khác luyện kiếm là có thể phục hồi lại kiếm pháp một cách hoàn hảo, hơn nữa vào năm hắn mới chỉ 5-6 tuổi. Thiên phú và khí vận của hắn cao đến mức dường như là con cưng của Thiên Đạo.
Người đó chính là Nguyệt Phong.
Đừng nói Giáng Trần kiếm pháp, ngay cả kiếm pháp của các trưởng lão khác, hắn cũng có thể phục dựng hoàn hảo, thậm chí còn tinh diệu hơn cả bản gốc.
Hơn nữa, không lâu trước đây, bọn họ còn gặp hắn một lần trong rừng sâu phù nguyệt.
Không ngờ, Ngũ trưởng lão đã thả hắn đi, vậy mà hắn lại dám lớn mật chạy đến Nguyệt tộc, còn sử dụng dung mạo của hắn để gây ra chuyện "kinh thiên động địa" này.
Ngũ trưởng lão suýt nữa bóp nát lưu ảnh thạch.
Ngũ trưởng lão không hề che giấu hình ảnh trong lưu ảnh thạch cho riêng mình, những người xung quanh cũng đều thấy.
Người trong phòng giam gần đó cũng thấy.
Do phần mái của địa lao bị Đại trưởng lão phá hủy, những nơi sâu thẳm, âm u trước đây không thể nhìn thấy giờ đã hiện ra rõ ràng.
Nơi sâu nhất trong địa lao, có một phòng giam đơn độc, giam giữ một người. Người đó nhắm mắt, hơi thở yếu ớt đến mức không thể nhận ra là còn sống hay đã chết.
Đó là một nữ tử, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ, mắt phượng hẹp dài, dù đang nhắm mắt nhưng điều đó không hề làm giảm đi vẻ đẹp của nàng. Nàng đẹp đến mức không giống người trần. Trên người nàng là một bộ trường bào đỏ rực lộng lẫy, trên đó có những hoa văn đen uốn lượn quấn quanh, tóc dài đen nhánh như tơ rèn chạm đất, khiến người khác vô thức sinh ra cảm giác sợ hãi.
Hơn nữa, trên người nàng bị những sợi xích đen xuyên qua xương, trói chặt vào tường. Những sợi xích này tỏa ra linh lực cực kỳ mãnh liệt, ngay cả người không hiểu trận pháp cũng có thể nhận ra rằng trên những sợi xích này có vô số trận pháp phức tạp.
Vết máu chảy ra từ những nơi bị xích xuyên qua, thấm ướt bộ trường bào đỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Tiếng đánh nhau vừa rồi vang dội khắp nơi, nhưng "nàng" dường như không hề nghe thấy, không chút phản ứng, như thể đã chết.
Nhưng khi Ngũ trưởng lão chiếu hình ảnh từ lưu ảnh thạch, dù âm thanh nhẹ nhàng đến mức gần như không nghe thấy, chỉ là tiếng kiếm xé gió, nàng đột nhiên mở mắt. Đôi mắt đỏ như máu, sâu thẳm và điên cuồng, làm người ta lạnh sống lưng.
"Nàng" mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong lưu ảnh thạch. Những người khác đang bận suy nghĩ về sự việc của lưu ảnh thạch, không một ai phát hiện ra.
Khi lưu ảnh thạch chiếu đến giữa chừng, Ngũ trưởng lão đột ngột siết chặt tay, hình ảnh trên không trung lập tức biến mất.
Nữ tử tuyệt mỹ khi thấy hình ảnh trong lưu ảnh thạch đột ngột biến mất, trong đôi mắt đỏ sậm, sắc đỏ dần dần đậm lên, bao phủ toàn bộ con ngươi.
Thân thể nàng khẽ nhúc nhích, dường như đang giãy giụa muốn tiến tới, nhưng cơ thể bị xiềng xích trói chặt, không thể cử động. Thậm chí vì nàng giãy giụa, máu từ những nơi bị xích xuyên qua càng chảy nhiều hơn.
Cuối cùng, nàng ngơ ngác nhìn thân ảnh biến mất khỏi không trung, rồi đột nhiên cười điên loạn, tiếng cười quỷ dị khiến người khác kinh hãi, "Ha hả."
Mấy người ở đó nghe thấy âm thanh bèn xoay người nhìn nàng, khi thấy trạng thái của nàng không ổn, đồng loạt nhíu mày.
Nhị trưởng lão ngừng phe phẩy cây quạt, cảnh giác nhìn nữ tử với biểu tình mang chút điên cuồng: "Gia chủ làm sao vậy? Vì sao đột nhiên lại lâm vào tình trạng điên cuồng?"
Những người khác cũng cảnh giác nhìn về phía nàng, Tứ trưởng lão lắc đầu: "Không biết."
Tam trưởng lão nhíu mày: "Làm sao đột nhiên lại như vậy, chẳng lẽ bị cái gì k*ch th*ch?"
Chỉ có Ngũ trưởng lão là hiểu được phần nào nguyên nhân. Sau khi Nguyệt Phong mất tích trong rừng sâu phù nguyệt, gia chủ đã có dấu hiệu điên loạn. Người khác có thể không nhận ra thân ảnh của Nguyệt Phong, nhưng nàng chắc chắn nhận ra.
Ngũ trưởng lão nắm chặt lưu ảnh thạch, trong lòng lo lắng không yên, chỉ có thể cầu nguyện rằng nàng sẽ bình tĩnh lại, tuyệt đối đừng làm lộ tung tích của Nguyệt Phong.
Nếu tung tích của Nguyệt Phong bị bại lộ ở Nguyệt gia, hắn sẽ phải đối mặt với toàn bộ Nguyệt gia. Khi ấy, sự việc sẽ khó mà kết thúc êm đẹp.
May mắn thay, lời cầu nguyện của hắn dường như có tác dụng. Sau khi cười xong, nàng thu lại toàn bộ cảm xúc, nhắm mắt lại lần nữa, trở lại trạng thái như trước, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngoại trừ Ngũ trưởng lão, những người còn lại: "???" Nàng có bệnh sao?
...... Thực sự là có bệnh.
Vốn dĩ đã điên loạn, lại còn nhập ma. Chẳng phải là có bệnh sao?
Mấy người thấy nàng đã yên tĩnh trở lại thì không để ý nữa, tiếp tục bàn bạc về vấn đề của lưu ảnh thạch.
Nhị trưởng lão nhìn về phía Ngũ trưởng lão, thấy hắn đã xem xong lưu ảnh thạch, chậm rãi hỏi: "Ngươi có phát hiện gì không?"
Chẳng lẽ thật sự là Đại trưởng lão dàn cảnh để giết hắn?
Ngũ trưởng lão cúi đầu, giả vờ như đang che vết thương, tránh ánh mắt của mọi người. Hắn ấp úng nói: "...... Cái này, cái này, ta cũng không biết."
Vết thương do Giáng Trần kiếm pháp gây ra không dễ lành. Mấy người thấy bộ dạng của hắn như vậy, cũng không sinh lòng nghi ngờ gì.
Đại trưởng lão lạnh lùng liếc hắn một cái: "Người trong lưu ảnh thạch rốt cuộc có phải ngươi không?"
Ngũ trưởng lão cảm thấy da đầu tê dại, mơ hồ trả lời: "...... Không phải...... Vẫn là...... Là ta?"
Nguyệt Phong cái tên tiểu tử chết tiệt này, thật sự biết cách gây phiền phức cho hắn!
Nếu hắn trả lời không phải, thì đồng nghĩa với việc có ai đó đã ngụy trang thành hắn, và điều này có nghĩa là có kẻ đã lẻn vào Nguyệt gia. Khi đó, Nguyệt gia sẽ lập tức giới nghiêm, và việc rời khỏi đây sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Nhưng nếu hắn trả lời là mình, thì hôm nay chắc chắn sẽ không yên ổn.
Mấy người: "???" Hắn đang nói cái gì vậy?
Là thì nói là, không phải thì nói không phải! Cái gì gọi là không phải mà lại là?
Khả nghi, hắn đúng là có vẻ chột dạ, thật đáng nghi.
......
Cố Diệp Phong chẳng quan tâm hành động này sẽ mang lại hậu quả gì, vừa biểu diễn kiếm pháp xong đã kéo Mặc Linh Nguyệt chạy, hơn nữa chạy rất xa.
Vì vừa mới dùng dung mạo của Ngũ trưởng lão để làm chuyện xấu, rõ ràng không tiện tiếp tục dùng gương mặt này, nên hai người quyết định trở về với dung mạo thật của mình.
Nguyệt gia có nhiều người như vậy, thêm hai người căn bản cũng không ai nhận ra.
Hơn nữa, Cố Diệp Phong đã rời khỏi Nguyệt gia hơn ngàn năm, số người còn nhớ mặt hắn không quá năm người, nên hắn không ngại gì mà dùng dung mạo thật.
'Luyện tiên' rất lớn, bố cục giờ đây khác hẳn so với hơn ngàn năm trước, mà Cố Diệp Phong lại không rành đường, cho nên hắn...... lạc đường.
Tuy nhiên lúc này Nguyệt gia rất yên tĩnh, đến cả người tuần tra cũng không thấy.
Cố Diệp Phong ngượng ngùng không muốn thừa nhận mình lạc đường, bèn tỏ ra tự tin kéo Mặc Linh Nguyệt đi dạo như thể biết rõ mọi thứ.
Đi cả nửa ngày, Mặc Linh Nguyệt dừng bước, hắn nhìn dấu vết trên tường bên cạnh. Dấu vết này đã xuất hiện ba lần.
Nói cách khác, họ đã đi qua chỗ này ít nhất ba lần.
Mặc Linh Nguyệt liếc nhìn người bên cạnh, "...... Lạc đường?"
"Đúng!", Cố Diệp Phong gật đầu thật thà, khen ngợi không chút ngượng ngùng, giọng điệu còn mang theo chút tự hào, "A Nguyệt, ngươi thật là thông minh! Cái này mà cũng nhận ra!"
Vừa rồi vì tránh sự truy đuổi của người Nguyệt gia nên họ không để ý đến phương hướng, giờ ngoài việc biết mình đang ở 'luyện tiên', họ không có bất kỳ manh mối nào khác.
Rõ ràng không biết đường mà còn kéo người đi lòng vòng, hắn chẳng những không có chút vẻ chột dạ nào, mà thái độ còn có phần đúng lý hợp tình.
Mặc Linh Nguyệt: "......" Hắn rốt cuộc đang tự hào cái gì?
Mặc Linh Nguyệt im lặng nhìn Cố Diệp Phong, khi hắn định mở miệng, cách đó không xa bỗng phát ra một chút động tĩnh, hai người lập tức cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vị trí hiện tại của họ khá khuất, đang đứng trên một con đường lớn xuyên qua hoa viên, mà cách họ không xa là một tòa phủ đệ.
Cánh cửa phủ đệ vừa rồi còn đóng chặt, nhưng giờ lại hé ra một chút, một cái đầu thận trọng thò ra từ khe cửa. Đó là một thanh niên có vẻ ngoài nho nhã.
Khi Cố Diệp Phong định rút kiếm, nam tử kia hạ giọng, có chút không chắc chắn, "Ngươi là, Nguyệt...... Phong?"
Cố Diệp Phong: "???"
(Tác giả có lời muốn nói:
Cố Diệp Phong: Không có khả năng có người nhận ra ta! (tự tin.JPG)
Thanh niên: Ngươi là Nguyệt Phong?
Cố Diệp Phong: Ngươi là ai, đừng gọi bậy, ta tên Mộc Phong!
Mọi người có thể luôn tin tưởng Cố ca, chỉ cần hắn cố ý bẫy người thì tuyệt đối không phải chuyện tốt gì! (đầu chó))