Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 146

Chương 146

 

Mộ Vãn Phong và Giang Thanh Ngôn nghe Cố Diệp Phong nói vậy, cũng không truy vấn thêm. Sau khi trò chuyện vài câu, họ quay về Lưu Ngự.

 

Nhưng cuối cùng, Cố Diệp Phong vẫn quyết định trở về Lưu Ngự.

 

Lý do hắn quyết định dứt khoát như vậy là vì Hắc Long đã truyền tin.

 

Hắn vốn định về Ma giới một chuyến, nhưng ngay sau đó nhận được tin từ Hắc Long, bảo hắn nhanh chóng quay về, nói rằng lão bà bà nhớ hắn.

 

Cố Diệp Phong nghe xong, mặt mũi đờ đẫn. Lão bà bà nhớ hắn?

 

Hắn không tin nổi.

 

Hắn nhớ lại sự việc gây náo động ở mộng trạch bí cảnh mấy ngày trước, nghĩ thế nào cũng không thể đơn giản như vậy.

 

Hơn nữa, giọng điệu của Hắc Long xưa nay chưa từng dễ chịu như thế, thậm chí có chút cảm giác dối gạt.

 

Hắn chưa bao giờ cho Hắc Long sắc mặt tốt, lần này bỗng nhiên ôn nhu, khách khí quá mức, thật quái lạ.

 

Nhìn thế nào cũng giống như muốn lừa hắn về Ma giới... để thêu hoa?

 

Vì thế, Cố Diệp Phong lập tức gạt bỏ ý định trở về Ma giới.

 

Nhưng ngoài Ma giới, hắn dường như chẳng còn nơi nào để đi. Nguyệt gia không có, Cố gia vốn dĩ không phải nhà hắn.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có Lưu Ngự.

 

Sau khi Mộ Vãn Phong và Giang Thanh Ngôn rời đi, nơi này chỉ còn lại một mình Cố Diệp Phong. Hắn thẫn thờ kéo từng chiếc lá bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.

 

Một đống lá cây bị kéo rơi xuống đất, cuối cùng Mặc Linh Nguyệt cũng bước ra, trên người mờ mịt hơi nước.

 

Vừa nhìn đã biết hắn vừa tắm xong.

 

Tuy biểu cảm vẫn cao ngạo, thanh lãnh như trước, nhưng có lẽ vì tắm xong, hoặc vì lý do khác, da thịt hắn hơi ửng hồng, đôi mắt cũng long lanh hơi nước, trông vô cùng quyến rũ.

 

Cố Diệp Phong lập tức tiến đến, nở một nụ cười lấy lòng, "Sư đệ, ngươi ổn hơn chưa? Eo còn đau không?"

 

Hắn vừa nói vừa ôm lấy eo Mặc Linh Nguyệt, nhẹ nhàng xoa bóp. Nhưng chỉ xoa bóp vài cái, động tác đã chuyển thành khác, mang theo vài phần ý vị khó nói.

 

Mặc Linh Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, lập tức gạt tay hắn ra khỏi người.

 

Cố Diệp Phong vuốt tay mình, lại nở nụ cười lấy lòng, "Sư đệ, ta sai rồi. Ta không nên không suy xét tâm trạng của ngươi. Lần sau ngươi muốn thế nào, ta tuyệt đối sẽ phối hợp!"

 

Mặc Linh Nguyệt nghe xong, vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng, nửa ngày sau mới lạnh lùng thốt ra hai chữ, "Hạ lưu."

 

Vốn dĩ vì mới tắm xong, trong mắt Mặc Linh Nguyệt vẫn còn vương hơi sương, trông có vài phần mê ly. Bị Cố Diệp Phong chọc giận, trong đáy mắt chỉ thoáng hiện lên chút tức giận, càng làm hắn thêm rực rỡ.

 

Khiến người ta càng muốn... khi dễ.

 

Cố Diệp Phong nhìn đuôi mắt hắn ửng đỏ, ánh mắt say đắm, cả người ngẩn ngơ. Hồi lâu sau, hắn mới khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

 

Hắn trước đó nghĩ quả không sai. Người này, dù có bị khi dễ đến tàn nhẫn thế nào, cũng chỉ giận dữ một chút, mà ngay cả khi tức giận, trông vẫn đẹp vô cùng. Điều này càng làm cho kẻ khác không khỏi dâng lên dục niệm, muốn khi dễ hắn đến mức phải khóc lóc xin tha.

 

Đáng tiếc, đối phương quá đỗi quật cường, dù bị khi dễ tàn nhẫn đến mấy cũng chỉ có thể th* d*c vô lực, tuyệt nhiên không phát ra một âm thanh nào.

 

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Cố Diệp Phong chỉ toàn hiện lên hình ảnh vài giờ trước, khi người kia nằm bất lực trong lòng ngực hắn, để mặc hắn tùy ý làm bậy. Lúc ấy, người trong ngực hắn ngửa đầu, để lộ chiếc gáy trắng ngần, đôi mắt đỏ hoe trừng hắn, nhưng cả thân thể lại đầy dấu vết ái muội, làn da trắng mịn như ngọc, ánh lên vẻ diễm lệ không sao tả xiết. Đôi mắt đẹp mờ mịt hơi nước, bộ dạng như muốn kêu mà không thể, dù có trừng mắt cũng chẳng có chút uy h**p nào, chỉ càng khiến lòng người trỗi dậy d*c v*ng nguyên thủy, muốn khi dễ hắn nhiều hơn nữa.

 

Khung cảnh xa hoa, diễm lệ đến mức thần minh cũng khó lòng kiềm chế, huống chi Cố Diệp Phong vốn chẳng phải thần thánh gì.

 

Hơn nữa, vừa mới thoát khỏi thân phận xử nam, hắn càng không chịu nổi bất kỳ sự dụ hoặc nào.

 

Cho nên... hắn đã có phản ứng.

 

Mà Mặc Linh Nguyệt không nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn về phía hắn, liền bắt gặp cảnh tượng đó.

 

Dù là người trầm tĩnh như Mặc Linh Nguyệt cũng không khỏi tức giận đến mức muốn mắng người.

 

Hắn hít sâu một hơi, lập tức xoay người bỏ đi, không thèm để tâm đến kẻ thất thố kia.

 

Cố Diệp Phong chột dạ, ho khan một tiếng, bình tĩnh lại rồi vội vã đuổi theo, "Sư đệ, từ từ đã! Từ từ đã!"

 

...

 

Việc gia nhập tiên môn không chỉ có một cách là thông qua đại chiêu thu nhận đệ tử. Thực ra, có ba cách để vào tiên môn.

 

Cách phổ biến nhất là thông qua đại chiêu tuyển chọn đệ tử.

 

Tuy vậy, mọi thứ đều có ngoại lệ. Bất kể ở thế giới nào, luôn có những kẻ đặc biệt, những người có thiên phú xuất chúng. Loại người này không cần phải thông qua đại chiêu mà vẫn có thể vào tiên môn, chỉ cần có người trong tiên môn dẫn dắt thì bất cứ lúc nào cũng có thể gia nhập.

 

Rốt cuộc, bất kỳ tiên môn nào cũng đều rất trân trọng thiên tài, bởi đó là nền tảng của một tiên môn.

 

Cách thứ ba là nhờ vào quan hệ thân thuộc, ví dụ như đạo lữ hoặc con cái của đệ tử tiên môn.

 

Nhưng với cách này, người thân chỉ có thể ở trong tiên môn, không được hưởng nhiều tài nguyên của tiên môn. Dù sao thì họ cũng là đi cửa sau, nếu hưởng quá nhiều sẽ dễ gây bất mãn trong giới tu tiên.

 

Hơn nữa, dạng quan hệ này cũng không được xem là người trong tiên môn, và không được bảo hộ bởi tiên môn.

 

Cố Diệp Phong sau khi đạt được mưu đồ đã chuẩn bị suốt ngàn năm, thân phận đích truyền đệ tử của Lưu Ngự Phái cũng đã vô dụng. Vì vậy, lần này hắn không cải trang thành Cố Phong Ngọc, mà dùng dung mạo thật của mình.

 

Tất nhiên, điều này có nghĩa là hắn không còn là đích truyền đệ tử của Kiếm Phong nữa, nên chỉ có thể dựa vào mối quan hệ với Mặc Linh Nguyệt để vào Lưu Ngự.

 

Dù có chút phiền phức, nhưng Cố Diệp Phong cảm thấy rằng đạo lữ của mình phải trực tiếp đứng tên hắn mới đúng.

 

Nếu không phải vì hắn vào bí cảnh mà buộc phải dùng thân phận Cố Phong Ngọc, thì hắn đã sớm không muốn cải trang thành người khác nữa rồi.

 

Đi theo bên cạnh Mặc Linh Nguyệt, một "người ngoài" như hắn không thể trực tiếp tiến vào Lưu Ngự Phái, vì vậy cả hai đành phải đi theo quy trình nhập môn dành cho người thân.

 

Mặc Linh Nguyệt đã ngụy trang tu vi của mình thành Hóa Thần kỳ, thoạt nhìn không khác gì so với trước đây, nên cũng không gây chú ý.

 

Dù là môn phái nào, người ngoài vào cũng phải đăng ký, sau đó nhận lệnh bài thông hành, nếu không thì sẽ bị xem là kẻ xâm nhập.

 

Bị một đại tiên môn coi là kẻ xâm nhập chẳng phải trò đùa, không chết cũng bị trọng thương.

 

Dẫn đường đệ tử đưa hai người đến Lăng Vụ Đường, sau đó rời đi.

 

Thủ trưởng lão của Lăng Vụ Đường vẫn là người trước kia.

 

Hắn ngước mắt nhìn lướt qua hai người, ánh mắt dừng lại trên người Cố Diệp Phong vài giây, "Tên, quan hệ."

 

Toàn thân Mặc Linh Nguyệt tỏa ra hàn khí, mặt không biểu cảm đáp, "Nguyệt Phong, bà con xa..."

 

Cố Diệp Phong thấy vậy, không còn lo lắng chuyện chưa dỗ được người kia, hắn tiến lên một bước, cắt ngang lời Mặc Linh Nguyệt, "Đạo lữ! Đạo lữ! Ta là đạo lữ của sư đệ!"

 

Trưởng lão dừng bút, liếc nhìn Cố Diệp Phong, "Sư đệ?"

 

Cố Diệp Phong nhanh nhảu, "... Ngài không hiểu đâu, đây là tình cảm đạo lữ..."

 

Hắn còn chưa kịp nói xong đã vội nhảy sang một bên, nơi hắn vừa đứng, một thanh kiếm trắng mờ đã cắm sâu xuống đất.

 

Nếu hắn chậm một chút, có lẽ thanh kiếm đã c*m v** người hắn rồi.

 

Trưởng lão nhìn thanh kiếm trên mặt đất, lại liếc Cố Diệp Phong đầy ẩn ý, chậm rãi nói, "Thật không hiểu nổi, đúng là có chút trí mạng."

 

Cố Diệp Phong: "..."

 

Mặc Linh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Cố Diệp Phong một cái.

 

Cố Diệp Phong đứng đó, không còn chút tính tình nào.

 

Cũng chẳng dám có.

 

Cuối cùng, trưởng lão cũng ghi nhận mối quan hệ đạo lữ cho hai người.

 

Sau khi nhận lệnh bài thông hành, cả hai chuẩn bị trở về phủ đệ.

 

Nhưng rồi vấn đề phát sinh.

 

Trước đây, bọn họ ở tại phủ đệ của Cố Phong Ngọc. Giờ không còn cải trang nữa, nếu vẫn ở đó, e rằng sẽ khiến người khác thấy kỳ quái.

 

Vì vậy, cả hai lại quay về Lăng Vụ Đường để xin phép xây dựng một phủ đệ mới.

 

Mặc Linh Nguyệt, với tư cách là đích truyền đệ tử của Kiếm Phong, đương nhiên có quyền xây dựng phủ đệ cho riêng mình.

 

Nhưng khi họ vừa đến cổng lớn của Lăng Vụ Đường, cả hai liền dừng bước.

 

Bởi vì họ gặp hai người quen cũ, một lớn một nhỏ, hư hư thực thực, đang đi ra từ Lăng Vụ Đường.

 

Cả bốn người đều sững sờ tại chỗ, không ai ngờ sẽ gặp Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt ở đây.

 

Không gian dường như ngưng đọng, không khí trở nên căng thẳng.

 

Cố Diệp Phong cùng Mặc Linh Nguyệt đối diện với hai người, một là thiếu niên chừng mười mấy tuổi, thoạt nhìn còn rất non nớt. Trong tay hắn dắt theo một đứa bé khoảng ba, bốn tuổi, gương mặt còn phúng phính, béo tròn trông thật đáng yêu.

 

Cả hai đều mặc trang phục của đệ tử nội môn Lưu Ngự Phái, nhưng không dễ phân biệt thuộc phong nào.

 

Cố Diệp Phong có chút hồ nghi nhìn đôi lớn nhỏ trước mặt, trong lòng cảm thấy hai người này có vẻ rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.

 

Rốt cuộc, hắn vốn không để tâm đến những người không liên quan, nên tự nhiên cũng chẳng nhớ kỹ những kẻ không quan trọng.

 

Trong khi đó, hai người đối diện bị hắn nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh chảy ròng, gắt gao nắm chặt tay nhau, như thể chỉ có thể tìm chút dũng khí từ người còn lại.

 

Không khí lập tức trở nên quỷ dị, thu hút ánh mắt của các đệ tử khác ở Lăng Vụ Đường, thậm chí cả trưởng lão cũng quay đầu nhìn.

 

Tác giả có lời muốn nói: Ta vừa tiêm vắc-xin mũi thứ hai, đầu hơi choáng váng, trạng thái không tốt lắm, nên chương này chỉ tạm vậy thôi ( khóc ).

Bình Luận (0)
Comment