Chương 147
Lưu Ngự Phái ngày thường tới lui nhiều người nhất, ngoài những lúc giảng bài, chính là tại Lăng Vụ Đường.
Dù là nhận nhiệm vụ hay xử lý bất kỳ việc gì, đều phải qua Lăng Vụ Đường.
Vì vậy, việc bốn người đứng ngưng trệ trước cổng lớn khiến không ít người dừng lại nhìn, trong lòng thầm đoán đã xảy ra chuyện gì.
Cố Diệp Phong tuy không nhớ ra đối phương là ai...
Nhưng đôi lớn nhỏ trước mặt rõ ràng biết hắn là ai.
Vì hai người này chính là Ma giới đại hộ pháp Tô Vô Dạ và Ma giới trưởng lão Tư Nhạc. Bọn họ có thể quên bất kỳ ai, nhưng Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt thì không thể.
Lưu Ngự Phái có Cố Diệp Phong trấn giữ, bọn họ đã nhiều lần thất bại trong việc tiến công, đến mức phải từ bỏ chiến thuật cường công.
Đổi lại, họ quyết định áp dụng chiến thuật lẻn vào ăn cắp.
Đúng lúc mộng trạch bí cảnh mở ra, lần này kéo dài ba tháng.
Nói cách khác, tổ tông của bọn họ có ba tháng không ở trong Lưu Ngự Phái!
Tô Vô Dạ mừng như điên. Ba tháng là đủ để hắn có thể trộm Thần Khí.
Nhưng niềm vui của hắn chưa kéo dài được nửa ngày, kế hoạch còn chưa kịp nghĩ đến, đã nghe tin mộng trạch bí cảnh đã đẩy tất cả mọi người ra ngoài.
Tô Vô Dạ: "???"
Mộng trạch bí cảnh còn không giữ nổi người sao?
Không phải được xưng tụng là bí cảnh mạnh nhất Đông Lâm sao?
Sao lại tệ thế này?
Tô Vô Dạ thầm oán bí cảnh không chịu cố gắng, nhưng hắn cũng chẳng có kế nào khác khả thi.
Đành phải một lần nữa hủy bỏ kế hoạch, tiếp tục chờ đợi thời cơ mới.
Nhưng ngay khi hắn vừa từ bỏ ý định lẻn vào, lại nghe tin tổ tông của hắn không ra khỏi bí cảnh.
Tô Vô Dạ lại mừng rỡ, lần này hắn quyết định chờ thêm chút thời gian, sợ rằng tổ tông đột nhiên xuất hiện sẽ khiến hắn thất bại thêm lần nữa.
Thế nhưng, sau vài ngày trôi qua, vẫn không có tin tức gì về tổ tông.
Lần này, Tô Vô Dạ vui quá đến mức không thể ngủ nổi. Hắn cố gắng kiềm chế niềm vui sướng, lập tức lẻn vào Lưu Ngự.
Ban đầu, hắn không muốn dẫn theo Tư Nhạc, kẻ chỉ biết hỏng việc, nhưng không chịu nổi Tư Nhạc một hai đòi đi theo.
Tô Vô Dạ nghĩ rằng tổ tông không ở Lưu Ngự, những người khác cũng chẳng đáng sợ. Dù có thất bại, hắn vẫn chắc chắn có thể đưa Tư Nhạc rời đi an toàn.
Vì vậy, đành mang theo Tư Nhạc.
Hai người không có thân phận đệ tử Lưu Ngự, nên đã lên kế hoạch cải trang thành đệ tử của phái này để trà trộn vào.
Hiện tại, họ không có gan đối đầu trực tiếp với đệ tử Lưu Ngự, nên đã đánh ngất hai đệ tử vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Tô Vô Dạ cũng chẳng quan tâm việc một trong hai người họ là một đứa trẻ.
Đứa bé có thể giúp giảm bớt sự cảnh giác của những người khác.
Hơn nữa, hắn không tin tưởng vào khả năng diễn xuất của Tư Nhạc, nên cải trang thành đứa trẻ lại tốt hơn. Rốt cuộc, trẻ con lớn rất nhanh, mỗi ngày mỗi khác, ai lại để ý một đứa trẻ có gì khác thường?
Vì vậy, hai người sau khi cải trang liền ngang nhiên lẻn vào Lưu Ngự Phái.
Tô Vô Dạ muốn Thần Khí nằm trong Thất Linh Tháp.
Trước hết không cần biết Thần Khí nằm ở tầng nào, hắn ít nhất muốn có cơ hội vào được Thất Linh Tháp.
Thất Linh Tháp chứa rất nhiều vật phẩm quý giá của Lưu Ngự, đương nhiên không thể tùy tiện cho đệ tử ra vào, huống hồ hiện tại hắn đang đóng vai một đệ tử nội môn vô danh.
Hơn nữa, do sự phản bội của thủ tháp trưởng lão trước kia, việc ra vào Thất Linh Tháp đã bị thắt chặt, kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Vì thế, khả năng đột nhập trực tiếp là rất thấp.
Nhưng Lưu Ngự Phái thân là một trong bốn đại tiên môn, việc vận hành toàn bộ môn phái không thể chỉ dựa vào các phong chủ và trưởng lão. Nhiều đệ tử sẽ nhận nhiệm vụ trong nội môn để kiếm phần thưởng và tích phân.
Một trong số đó là nhiệm vụ giúp trưởng lão lấy đồ vật từ tầng một hoặc tầng hai của Thất Linh Tháp khi có người dùng tích phân đổi bảo vật.
Đây chính là cơ hội để quang minh chính đại tiến vào Thất Linh Tháp.
Do đó, Tô Vô Dạ không cần suy nghĩ nhiều, liền đến Lăng Vụ Đường xem có nhiệm vụ này hay không.
Trời cao quả thật chiếu cố hắn!
Tô Vô Dạ học cách ngụy trang thành đệ tử, tiến vào Lăng Vụ Đường và bày tỏ ý định của mình. Quản sự trưởng lão của Lăng Vụ Đường nói rằng vừa lúc có nhiệm vụ cần đi Thất Linh Tháp lấy đồ vật.
Hắn không nói hai lời, lập tức nhận nhiệm vụ.
Nhưng ngay khi hắn vui vẻ nắm tay Tư Nhạc chuẩn bị tiến về Thất Linh Tháp...
Hai người bọn hắn lại đụng phải mặt đối mặt với Cố Diệp Phong.
Tô Vô Dạ: "!!!" A a a a!
Tư Nhạc: "!!!" A a a a!
Tô Vô Dạ nhìn rõ dung mạo của hai người trước mặt, đồng tử hơi co lại, theo bản năng nắm chặt tay Tư Nhạc.
Cũng may hắn vẫn còn nhớ rõ đây là nơi nào, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng hành động theo bản năng lùi lại phía sau cùng mồ hôi lạnh trên trán đã hoàn toàn bại lộ hắn.
Tư Nhạc bên cạnh càng không giữ được bình tĩnh. Hắn như con chuột gặp phải mèo, chân mềm nhũn, suýt nữa đã quỳ xuống ngay tại chỗ.
Nếu không phải Tô Vô Dạ nắm chặt tay hắn, mà lại thêm việc hắn hiện tại có thân hình nhỏ bé, thì thật sự đã quỳ xuống rồi.
Không khí trong chốc lát đọng lại, căng thẳng.
Cố Diệp Phong nhìn một lúc lâu, rốt cuộc nhận ra thiếu niên trước mặt là ai – Ma giới đại hộ pháp Tô Vô Dạ.
Dù đối phương đã cố gắng ngụy trang, nhưng ma tu vẫn là ma tu, rất khó để che giấu hoàn toàn khi cải trang thành người tu tiên.
Hắn có thể miễn cưỡng ngụy trang như vậy cũng nhờ vào năng lượng căn nguyên của thế giới này, vốn là lực lượng thuần túy, có vài phần tương tự linh lực.
Còn đứa bé kia, Cố Diệp Phong không nhận ra đó là Tư Nhạc, bởi vì linh lực trên cơ thể của đối phương rất thuần khiết, hắn hoàn toàn không để ý đến đứa trẻ, cũng không hề liếc nhìn thêm.
Tô Vô Dạ mồ hôi lạnh không ngừng chảy, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng để tìm cách thoát khỏi tình cảnh khó khăn trước mắt.
Nhưng hắn nghĩ đủ mọi cách, chẳng có phương pháp nào khả thi.
Bởi vì trước mặt một người có thực lực gần như tiên cấp, mọi mưu kế đều trở thành vô nghĩa.
Nhìn vào ánh mắt của Cố Diệp Phong, Tô Vô Dạ hiểu rằng đối phương đã nhận ra hắn. Trái tim chợt trầm xuống, cả người toát ra vẻ căng thẳng.
Hắn không biết Cố Diệp Phong sẽ vạch trần thân phận của bọn họ hay sẽ làm ngơ.
Nếu bỏ qua thì dĩ nhiên là tốt nhất.
Nhưng hắn không dám đánh cược vào tâm trạng của đối phương, chỉ có thể trong lòng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Trong bầu không khí quỷ dị ấy, Cố Diệp Phong bắt đầu di chuyển.
Hắn từ từ tiến về phía hai người.
Tô Vô Dạ mở to mắt, tự hỏi liệu đối phương có định vạch trần bọn họ không?
Tư Nhạc tuy hiện tại đang ngụy trang thành một đứa trẻ, nhưng hắn không phải kẻ ngốc. Tình thế hiện tại đối với bọn họ chưa bao giờ tồi tệ như lúc này.
Nếu bị lộ thân phận, đánh không lại đã đành.
Bọn họ thậm chí không dám đánh.
Người tu tiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho ma tu lén lút xâm nhập vào tiên môn.
Dù sao thì kết cục cũng là cái chết.
Tư Nhạc cắn chặt răng, quyết tâm, đột nhiên buông tay Tô Vô Dạ ra.
Trong sự ngỡ ngàng của Tô Vô Dạ, Tư Nhạc nhắm mắt lao thẳng về phía trước.
"Cha! Ôm!"
Tiếng nói thanh thúy của đứa trẻ vang lên, mang theo sự mềm mại và ngây thơ.
Toàn bộ Lăng Vụ Đường ngay lập tức trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ một cây kim rơi.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Diệp Phong, và đứa trẻ đang ôm chân hắn.
Thực ra, Cố Diệp Phong hoàn toàn không có ý định vạch trần, hắn chỉ định tiến vào Lăng Vụ Đường để đăng ký sửa chữa phủ đệ, và Tô Vô Dạ chỉ tình cờ đứng đúng hướng hắn đi mà thôi.
Do đó, việc bị gọi bất ngờ khiến Cố Diệp Phong sững người. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt.
Mặc Linh Nguyệt cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như thế này. Hắn nhận ra hai người kia, nhưng không nghĩ rằng họ lại dám liều lĩnh đến mức này.
Tuy nhiên, Tư Nhạc có chút gì đó kỳ lạ.
Linh lực trong cơ thể quá thuần khiết, không giống như là ngụy trang, gần như không có dấu hiệu nào là ma tu. Tình huống này chỉ từng xuất hiện trên người Cố Diệp Phong.
Tô Vô Dạ lúc này hoàn toàn choáng váng.
Hắn trừng to mắt, ngơ ngác nhìn Tư Nhạc đang ôm chặt chân Cố Diệp Phong, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ rằng Cố Diệp Phong sẽ ngay lập tức chém chết Tư Nhạc.
Những người có mặt ở đó, dù trên mặt không biểu hiện gì, nhưng đáy mắt đều lóe lên chút hưng phấn.
Nam nhân bị gọi "cha" kia họ không nhận ra, nhưng Kiếm Phong đệ tử đích truyền, Hoa Linh Nguyệt, thì không ai là không biết.
Trước đây từng có tin đồn rằng hắn là đạo lữ của Cố Diệp Phong, thậm chí trong cuộc tranh tài tiên môn còn làm ra nhiều chuyện không biết xấu hổ.
Nhưng ngay sau ngày Cố Diệp Phong 'tự sát' ở Phong Tuyệt, Hoa Linh Nguyệt đã ở bên một nam nhân khác, không hề tỏ ra thương xót cho cái chết của đạo lữ trước đó.
Hiện tại, bên cạnh hắn lại xuất hiện một nam tử tuấn mỹ khác.
Và người nam tử tuấn mỹ này dường như còn có một đứa con?
Trong giới tu tiên, việc sinh con không giống như ở thế gian. Người tu tiên càng có tu vi cao, việc mang thai càng khó khăn, chưa kể việc sinh con còn gây tổn hại lớn đến cơ thể người mẹ.
Vì vậy, những tu giả có tu vi cao thường ít khi lựa chọn sinh con, và dù muốn cũng chưa chắc có thể thành công.
Đây cũng là lý do tại sao trong giới tu tiên, đạo lữ bất kể giới tính đều không quan trọng.
Tuy rằng nam tử có thể kết làm đạo lữ với nhau, nhưng trong tình huống bình thường, tự nhiên nam tử không thể sinh con.
Do đó, đứa nhỏ này chỉ có thể là của nam tử tuấn mỹ kia với một nữ tử khác.
Vậy... Hoa Linh Nguyệt đang xen vào giữa phu thê nhà người khác?
Thật là k*ch th*ch!
Chuyện một người vừa mất đạo lữ đã vội vã lao vào vòng tay kẻ khác cũng không phải điều gì quá đáng ngạc nhiên.
Ngay cả trưởng lão Lăng Vụ Đường cũng tạm buông bút, thứ mà trước giờ chưa từng rời tay, chống cằm nhìn ra cửa, vẻ mặt đầy hứng thú xem kịch.
Cố Diệp Phong hiện tại nào có tâm trạng để bận tâm người khác nghĩ gì. Hắn quay đầu thấy vẻ mặt của Mặc Linh Nguyệt thoáng tối lại, lập tức trở nên khẩn trương. Hắn nghiêm túc nhìn xuống đứa bé ôm chân mình, rồi lạnh lùng rút chân ra, "Ai là cha ngươi? Đừng gọi loạn."
Nói xong, hắn vội vàng quay sang Mặc Linh Nguyệt giải thích, sợ hắn hiểu lầm, "A Nguyệt, ngươi đừng nghe hắn gọi bậy, ta hoàn toàn không quen biết đứa nhỏ này!"
Đứa bé vì động tác rút chân của Cố Diệp Phong mà ngã xuống đất, thân hình nhỏ bé có chút không chịu nổi, nước mắt lập tức trào ra, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Nhưng đứa trẻ vẫn giữ vẻ mặt quật cường nhìn về phía Cố Diệp Phong, thấy hắn không để ý đến mình, liền ấm ức quay sang Mặc Linh Nguyệt, như thể vừa chịu phải một nỗi oan ức to lớn, "Mẫu thân, cha hung quá, ôm con một cái."
Cố Diệp Phong: "!!!"
Mọi người xung quanh: "!!!" Oa!
Đứa trẻ này là con của Hoa Linh Nguyệt và người nam tử tuấn mỹ kia sao!?
Mọi người đồng loạt mở to mắt kinh ngạc, đứa bé này đã ba bốn tuổi.
Khi đó Hoa Linh Nguyệt còn chưa bái nhập Lưu Ngự Phái.
Vậy nên... nam tử tuấn mỹ này mới là đạo lữ ban đầu của Hoa Linh Nguyệt, cũng là chân ái của hắn?
Rốt cuộc, đến mức có con nối dõi cũng sẵn lòng vì đối phương mà dựng dục.
Nam tử đích thực không thể tự nhiên sinh con, nhưng trong Tu Tiên giới không thiếu những thủ đoạn đặc biệt, nếu thực sự muốn sinh con thì không phải là không có cách, chỉ là tổn hại đến thân thể vô cùng lớn.
Hầu như không ai lựa chọn làm như vậy.
Mọi người bỗng nhớ lại khi Hoa Linh Nguyệt vừa bái nhập Lưu Ngự Phái, đan điền của hắn đã bị hủy, tu vi cũng hoàn toàn mất đi, thậm chí còn phải để Cố Diệp Phong cõng lên Thiên Thang.
Chẳng lẽ đó là cái giá phải trả cho việc sinh con nối dõi?
Vậy chẳng phải hắn đã luôn lợi dụng Cố Diệp Phong sao?
Khi Cố Diệp Phong gặp chuyện trong mộng trạch bí cảnh, hắn liền không chờ đợi được mà mang theo chân ái và đứa con thẳng tiến vào nhà.
... Đột nhiên cảm thấy Cố Diệp Phong thật đáng thương.
Tác giả có lời muốn nói: Mặc Linh Nguyệt: Đời này ta không tu ma, nhưng không ngờ danh tiếng lại còn không bằng khi ta tu ma.
Thủ phạm gây tội Cố Diệp Phong:...