Chương 64, quả là quá đáng!
Nam tử áo đen sau khi thấy rõ dung mạo của Cố Diệp Phong, mắt trợn trừng, tấm vải đen trong tay rơi xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc lùi lại vài bước.
Cũng may hắn đang ở địa bàn của chính mình, vẫn khoác bộ y phục đen từ đầu đến chân, đội thêm mũ đen. Theo bản năng, hắn kéo mạnh mũ xuống, che kín khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm bóng loáng, đề phòng Cố Diệp Phong nhận ra diện mạo.
Nam tử áo đen tuy bề ngoài vẫn tỏ ra trầm ổn, nhưng trong lòng lại rối loạn.
Quá mức rồi!!!
Hắn hạ lệnh bắt rõ ràng là hai tên ma tu! Còn bây giờ lại đem cái gì về cho hắn!?
Đám ngu ngốc này có nghe hiểu tiếng người không vậy!?
Ma tu! Ma tu! Hắn muốn bắt là loại ma tu có diện mạo xấu xí, thực lực thấp kém!
Sao lại có thể mang vị tổ tông này về chứ!?
Đúng là, vị tổ tông này cũng là ma tu thật.
Nhưng hắn ngụy trang thành người tu tiên quá hoàn hảo! Nhìn thế nào cũng giống người tu luyện linh lực!
Rốt cuộc là thần thánh phương nào giúp hắn ngụy trang mà ngay cả hắn cũng không phát hiện được!?
Ma giới luôn lấy thực lực làm trọng, chỉ cần ngươi mạnh thì ngươi có thể lên ngôi, không cần tuân theo quy tắc, cũng chẳng cần bối cảnh.
Mạnh như vậy rồi còn ở dưới quyền của hắn làm gì nữa!?
Hắn có thể thẳng tay nhường luôn vị trí đại hộ pháp của Ma giới cho người ta!
Hắn căn bản không xứng đáng!!!
Khoan đã!
Ngay cả hắn còn không nhìn ra, vậy tên phế vật trước mắt này thấy sao được?
... Không lẽ vị tổ tông này cố tình tiết lộ thân phận ma tu để bị bắt?
Nam tử áo đen bị suy đoán của chính mình làm cho kinh hãi, hắn, hắn, hắn định làm gì!?
Không phải là muốn một lưới bắt hết ma tu trà trộn trong Tu Tiên giới đấy chứ?
Mặc dù Ma giới và Tu Tiên giới cùng tồn tại trên một đại lục, nhưng hai giới lại bị ngăn cách bởi một kết giới đặc thù, chia đại lục thành hai vùng, không ai xâm phạm lẫn nhau.
Dù cùng tồn tại trên Đông Lâm đại lục, nhưng Ma giới hoàn toàn khác biệt với Tu Tiên giới. Nơi đó chẳng có sự hòa bình như Tu Tiên giới, khắp nơi bao trùm bởi vật chất đen tối, bầu trời cũng mang màu đỏ thẫm, đâu đâu cũng là điềm xấu và giết chóc.
Đó là một thế giới nơi thực lực làm chủ, giết chóc là lẽ thường, đầy rẫy ma lực và oán khí, hoàn toàn không thân thiện với người tu tiên. Hễ gặp ma tu, người tu tiên sẽ bị truy sát.
Vậy nên, người của Tu Tiên giới không dễ dàng tiến vào Ma giới, và người của Ma giới cũng không dễ dàng ra ngoài.
Sự khó khăn trong việc xuất nhập không chỉ là vì sợ bị đuổi giết khi vào lãnh thổ của đối phương, mà còn bởi kết giới đặc thù giữa hai vùng rất khó để vượt qua.
Người tu tiên chỉ cần tìm được lối vào là có thể dễ dàng tiến vào Ma giới, nhưng vì hầu hết người tu tiên đều không ngu ngốc đến mức đơn thương độc mã xâm nhập Ma giới, nên việc này hiếm khi xảy ra.
Nhưng Ma giới thì khác, nếu không tìm được phương pháp đúng hoặc không thấy điểm yếu của kết giới, họ căn bản không thể ra ngoài.
Lần này, bọn họ đã lợi dụng lỗ hổng trong kết giới để ra ngoài.
Cho nên... việc họ xuất hiện trên lãnh thổ Tu Tiên giới về cơ bản là một hành động trái quy định.
Nghe đâu vị tổ tông này ghét nhất là những kẻ không tuân thủ quy tắc của hắn.
Chà, thật đáng sợ.
Nam tử áo đen càng nghĩ càng thấy kinh hãi, chỉ muốn lập tức biến mất khỏi đây.
Cố Diệp Phong liếc mắt một cái đã nhận ra nam tử áo đen này chính là một trong hai ma tu mà họ gặp ở phủ đệ bị phá hủy tại thành trấn phàm nhân. Xét về hình thể, rõ ràng là tên ma tu to lớn kia.
Hắn chớp chớp mắt, nhìn rõ tình hình hiện tại, rồi làm ra vẻ mặt "hoảng sợ", lên tiếng: "Ngươi định làm gì!? Thức thời thì mau thả ta và sư đệ ra, bằng không sư tôn của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nam tử áo đen: "......"
Tổ tông, ngươi diễn sợ hãi không phải như vậy!
Giọng ngươi khí lực mười phần, nghe chẳng có chút gì là sợ hãi cả, cảm ơn!
Còn nữa, ánh mắt ngươi bình thản như vậy, ai tin ngươi đang hoảng sợ chứ!?
Và hiện tại, người nên sợ hãi chính là ta!!!
Ta vì tránh ngươi mà không dám ra khỏi cửa, sao ngươi vẫn xuất hiện trước mặt ta!?
Nam tử áo đen trong lòng rối loạn cực độ, thậm chí muốn bỏ mặc tất cả mà chạy trốn.
Nhưng hắn không thể.
Tên ma tu cao lớn vừa đưa hai người đến dường như không biết nam tử áo đen đang nghĩ gì, lập tức cười lạnh, nhìn Cố Diệp Phong đang nằm dưới đất mà châm chọc: "Đã đến địa bàn của chúng ta còn dám cãi bướng?"
Nói xong, hắn còn nịnh nọt vỗ nhẹ lên vai nam tử áo đen, "Đại hộ pháp anh minh thần võ, không ai có thể cướp người khỏi tay ngài. Cho dù sư tôn của ngươi có đến thì đã sao? Ngươi còn nghĩ mình có cơ hội sống sót mà ra ngoài sao? Ha! Đừng mơ nữa, tới một người, đại hộ pháp giết một người, tới hai người, đại hộ pháp giết một cặp! Đúng không, đại hộ pháp?"
Nam tử áo đen: "......" Đúng cái đầu ngươi!
Ta thật sự cảm ơn ngươi đã đánh giá cao ta!
Cái tên ngốc này là thuộc hạ nào vậy!? Một hai phải kéo ta xuống nước mới vui ư!?
Cố Diệp Phong nghe vậy, vẻ mặt 'sợ hãi' co rúm lại, "Các ngươi... các ngươi chẳng lẽ không sợ trời phạt sao?"
Tên ma tu cao lớn bật cười lớn, như thể nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười, "Trời phạt? Ma tu chúng ta mà cũng sợ trời phạt?"
Cố Diệp Phong nghe vậy liền ngừng một chút, "Nhưng mà, làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng cũng sẽ bị trời phạt."
Nam tử áo đen: "...... Ta thấy hắn nói có lý."
Ai nói ma tu không sợ trời phạt!?
Ta sợ!
Hơn nữa còn sợ trời phạt đến cực kỳ nhanh, nhanh đến mức có thể ập đến ngay lập tức.
Kẻ ma tu cao lớn cười lạnh, ác ý tràn đầy: "Đúng không? Đại hộ pháp cũng thấy thuộc hạ nói có lý chứ? Ma tu chúng ta vốn chẳng sợ trời phạt gì cả! Dù có bị trời phạt thì cũng là chuyện sau này, ngươi nghĩ mình còn có thể sống sót rời khỏi đây sao?"
Nam tử áo đen: "......" Ta nói cái đạo lý mà đại lão đã nhắc đến, không phải tán đồng với ngươi!
Còn nữa, việc hắn có thể sống sót rời khỏi đây hay không ta không biết.
Nhưng nếu đánh nhau, ta tin chắc rằng tất cả chúng ta đều không thể sống sót mà rời khỏi đây.
Cố Diệp Phong ngồi dậy, che chắn trước Mặc Linh Nguyệt, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa cứng cỏi: "Chuyện này không liên quan đến sư đệ của ta, muốn giết thì cứ giết ta! Đừng động đến sư đệ của ta!"
Mặc Linh Nguyệt, người đang im lặng ngồi kế bên, nghe hắn diễn càng lúc càng hăng hái, chẳng cảm thấy chút cảm động nào. Vẻ mặt vô cảm, hắn truyền âm cho Cố Diệp Phong: 【Ngươi đang đè chân ta.】
Cố Diệp Phong cúi đầu nhìn xuống, đúng là như vậy thật, hắn liền lập tức xê dịch sang một bên, ngượng ngùng truyền âm lại: 【Xin lỗi, ta không để ý.】
Vì diễn quá nhập tâm, hắn thật sự không chú ý điều đó.
Nam tử áo đen: "......" Ta thấy yêu cầu này cũng không quá đáng, có thể đáp ứng.
Nhưng tên ma tu cao lớn chẳng để hắn có cơ hội nói hết, lập tức cười lạnh, nói: "Ngươi xem, đại hộ pháp cũng thấy ý nghĩ của ngươi thật kỳ lạ! Còn sư đệ? Ha! Ngươi bây giờ còn tự lo không xong, kiếp sau đầu thai nhớ chọn khôn khéo hơn rồi hãy bảo vệ sư đệ của ngươi!"
Nam tử áo đen: "...... Ta thấy người cần đầu thai gấp chính là ngươi."
Không những hắn muốn đầu thai, mà rõ ràng còn muốn kéo thêm người khác cùng đi theo, chẳng thèm hỏi đối phương có muốn đầu thai hay không!
Cố Diệp Phong căm giận nhìn tên ma tu cao lớn và đại hộ pháp. Ánh mắt hắn như muốn cắn chết cả hai, "Nếu dám động đến sư đệ của ta, ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi!"
Ngay khi nam tử áo đen định nói gì đó để giảm bớt bầu không khí căng thẳng này, từ bên ngoài đại sảnh có người hấp tấp chạy vào, tay cầm theo một vật: "Đại ca! Bên kia vừa truyền tin tức tới!"
Ngoại trừ nam tử áo đen, những tên ma tu còn lại lập tức cúi chào: "Ra mắt Tư hộ pháp!"
Người vừa chạy vào chính là tên ma tu mập mạp, người đã đi cùng tên ma tu to lớn trước đó.
Mập mạp ma tu vừa vào đã nhận thấy bầu không khí có chút khác thường, lập tức đứng ngay ngắn: "Đại ca, mọi người đây là... đang làm gì?"
Tên ma tu cao lớn lạnh lùng liếc hắn một cái, như thể đang sống mà chán đời.
Mập mạp ma tu nhìn hai người đang nằm trên đất, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Đại ca, ngươi đã bắt được hai tên ma tu to gan lớn mật kia rồi? Mới sáng nay vừa hạ lệnh mà, còn rất ——" nhanh.
Lời của hắn còn chưa dứt, đã thấy rõ diện mạo của hai người dưới đất, miệng hắn lập tức cứng đờ.
Hắn còn tưởng mình nhìn nhầm, vội xoa mắt nhưng dù có xoa thế nào, hai người kia vẫn còn đó.
Mập mạp ma tu trợn tròn mắt, lôi kéo tay áo của tên ma tu to lớn bên cạnh, thất thanh: "Đại, đại ca!? Hắn... hắn... hắn —— sao lại ở đây!!?"
Chưa kịp kêu xong, tên ma tu to lớn đã truyền âm đến: 【Im miệng! Đừng kêu lên!】
Mập mạp ma tu lập tức im bặt, nhưng tay vẫn run không ngừng. Ngay cả khi truyền âm, giọng hắn cũng run rẩy: 【Đại ca, ngươi... ngươi sao lại bắt hắn?】
Trước đây hắn chỉ nghe phong thanh về nhân vật này, dù ít dù nhiều cũng biết đôi chút, nhưng cụ thể thì còn rất mơ hồ.
Vì vậy lần trước hắn đã cất công bổ sung kiến thức về "vị kia", quả thật ghi chép về sự tích của người này có thể dùng cả khánh trúc cũng không đủ để tả. Dùng từ ác ma vẫn chưa đủ để hình dung.
Mà đại ca của hắn dám bắt người này!!?
Đại ca của hắn đâu phải kẻ ngốc, nếu không có kế sách hoàn hảo thì tuyệt đối không tùy tiện ra tay. Vậy nên đại ca hắn tám phần đã có cách đối phó với người này.
Nghĩ vậy, mập mạp ma tu đầy vẻ sùng bái nhìn về phía nam tử áo đen, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.
【Đại ca, ngươi thật lợi hại! Không hổ là đại ca!】
Không ngờ đại ca của hắn là đại hộ pháp, còn mình chỉ là một hộ pháp bình thường.
Phải biết rằng Ma giới chỉ có duy nhất một đại hộ pháp, người đứng dưới một người mà trên vạn người, chỉ kém mỗi Ma Tôn. Đừng nghĩ chỉ thêm một chữ "đại", nhưng vị trí của đại hộ pháp và hộ pháp hoàn toàn khác nhau, bởi hộ pháp bình thường trong Ma giới nhiều vô số kể, chỉ có chút uy thế hơn các đại đường chủ một chút mà thôi.
Thậm chí đôi khi còn không bằng một số đường chủ có thân phận và quan hệ, bởi đường chủ thực sự nắm giữ quyền hành ở một phương của Ma giới, còn hộ pháp nhiều khi chỉ là chức quan nhàn tản.
Nhưng sự thật lại chẳng giống như mập mạp ma tu nghĩ. Nam tử áo đen, người mà hắn ngưỡng mộ, lúc này trong lòng đang cực kỳ rối loạn.
Nam tử áo đen truyền âm lại: 【Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy!? Mẹ nó, không phải ta muốn bắt người này! Ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì!】
Ta đâu có chán sống! Ngươi không thấy từ sau lần trước về ta còn chưa dám ra khỏi cửa sao!?
Thật là quá đáng!
Người ta muốn bắt đích xác là hai tên ma tu, nhưng rõ ràng không phải hai người này!
Không thể cứ thấy hai người là bắt bừa được chứ!?
Hai người này và kẻ ta muốn bắt khác nhau rõ ràng như vậy mà không nhận ra sao? Chúng bị mù hết rồi ư!?
Không! Mọi chuyện sai đến mức này rõ ràng không chỉ là vấn đề mù mắt nữa.
Mập mạp ma tu trợn to mắt, truyền âm lại: 【Cái gì!? Không phải đại ca ngươi bắt!?】
Ngày thường đầu óc có phần chậm chạp, nhưng vào thời khắc này, mập mạp ma tu suy nghĩ lại cực kỳ nhanh nhạy.
Không phải đại ca muốn bắt = đại ca không có cách đối phó với hắn = bọn họ căn bản không đấu lại hắn = một khi đánh nhau thì bọn họ sẽ chết.
Kết quả cuối cùng là, bọn họ chắc chắn sẽ chết.
Mập mạp ma tu nghĩ thông suốt xong, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ sợ hãi. Hắn không đội mũ, nên những người ở đây đều nhìn thấy rõ ràng thần sắc của hắn.
Tên ma tu cao lớn có chút nghi hoặc: "Tư hộ pháp, ngài làm sao vậy? Ngài bị thương sao?"
Lúc vừa bước vào còn không có vấn đề gì mà, sao bây giờ lại thế này?
Mồ hôi trên trán mập mạp ma tu đã bắt đầu lấm tấm, hắn không dám nhìn hai người đang nằm trên mặt đất, giọng nói cũng trở nên yếu ớt, "...... Không, không có việc gì."
Tên ma tu cao lớn: "......" Ta thấy ngươi chẳng giống không có việc gì chút nào.
Mập mạp ma tu lúc này đã không còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, tiếp tục truyền âm: 【Đại ca, bây giờ phải làm gì đây? Ta... ta sợ quá...】
Người đã bị bắt về rồi, cần phải nhanh chóng nghĩ cách thả người, nếu không khi đánh nhau, một đám bọn họ cũng không đủ mà đánh.
Nam tử áo đen liếc nhìn tên ma tu cao lớn không biết sống chết kia một cái, giữ vẻ nghiêm nghị, cất tiếng: "Thả người ra, các ngươi đã bắt nhầm người."
"A?" Tên ma tu cao lớn lập tức ngẩn ngơ, "Bắt nhầm rồi?"
Hắn lấy ra lưu ảnh thạch, nhìn vào hình ảnh bên trong, rồi kéo miếng vải đen trên mặt Mặc Linh Nguyệt xuống, so sánh với Mặc Linh Nguyệt rồi lại nhìn sang Cố Diệp Phong, "Không có nhầm đâu, chính là hai người này mà."
Nam tử áo đen giật lấy lưu ảnh thạch từ tay hắn, hình ảnh trong đó quả thật là hai người kia. Giọng hắn trầm xuống: "Ai cho các ngươi lệnh đi bắt họ? Ta dường như chưa từng ra mệnh lệnh như vậy."
Hắn vừa rồi còn tưởng rằng đám thuộc hạ ngu ngốc này nhận nhầm người, không ngờ thật sự là đi bắt hai người này!
Giọng nói của nam tử áo đen vẫn nghiêm nghị, nhưng ẩn chứa sự phẫn nộ và sát khí.
Người có thể đảm nhận vị trí đại hộ pháp, chỉ đứng sau Ma Tôn ở Ma giới, tự nhiên tu vi không phải tầm thường. Khi hắn nổi giận, ma lực tỏa ra, khiến cả không gian trở nên ngột ngạt và đầy nguy hiểm.
Tất nhiên, ngoại trừ hai người đang nằm trên mặt đất.
Uy áp mạnh mẽ ập tới, tên ma tu cao lớn lập tức bị dọa quỳ xuống, giọng nói run rẩy: "Đại hộ pháp bớt giận, là, là Tây đường chủ ra lệnh, bảo ta giết hai người này."
Nam tử áo đen ngẩn người. Lệnh giết người loại này không cần phải thông qua hắn, cũng không cần báo cáo với hắn.
Giết người và bắt người vốn là hai tình huống khác nhau. Giết người chỉ cần thực hiện ở bên ngoài, có thể g**t ch*t mục tiêu thì tốt, nếu không giết được và bị phản sát thì cũng không sao, sinh tử đều nằm ngoài sự kiểm soát, không ảnh hưởng đến kế hoạch chung.
Nhưng bắt người lại không giống như thế. Bắt người về rất dễ dẫn đến việc lộ căn cứ của họ trong Tu Tiên giới.
Cho nên từ đầu hắn đã ra lệnh rằng nếu có liên quan đến việc bắt người, nhất định phải có sự đồng ý của hắn trước, dù là bắt ma tu hay tu sĩ, đều phải thông qua hắn.
Vì trước đây đã có những thuộc hạ ngu ngốc bắt nhầm người về, sau đó lơ đãng để người chạy thoát, khiến cho vị trí căn cứ và toàn bộ kế hoạch của họ bị tiết lộ, mọi âm mưu đều đổ bể.
Nhưng ma tu vốn hành động tùy tiện, khả năng tuân lệnh kém. Dù hắn đã nhiều lần ra lệnh và giải thích, vẫn luôn có kẻ vi phạm lệnh của hắn.
Ngày thường hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.
Dưới mũ của nam tử áo đen, nét mặt hắn có chút khó đỡ, "...... Vậy ngươi bắt người về làm gì?"
Giết người thì giết người, bắt về làm gì!?
Còn mẹ nó lại còn đưa đến chỗ ta!
Bọn họ không muốn sống nhưng ta còn muốn sống mà!!!
Tên ma tu cao lớn run rẩy cả thân mình, vội vã đáp, không dám nói dối: "Thuộc hạ thấy hai người này dung mạo không tầm thường, nên định dùng họ để đổi lấy Ma Khí từ Minh hộ pháp..."
Nghe đến ba chữ "Minh hộ pháp", khí thế của đại hộ pháp lập tức thu lại, thái độ thay đổi, vẻ mặt ôn hòa hơn hẳn: "Thì ra là Minh hộ pháp muốn người, vậy ngươi mau chóng đem người qua cho hắn đi."
Lời nói của nam tử áo đen nhanh hơn hẳn, dường như mang theo vài phần gấp gáp và vui sướng.
Tên Minh hộ pháp kia hắn đã sớm không vừa mắt. Lần nào tên đó cũng cãi lại lệnh của hắn, mà hắn thì không thể làm gì được.
Dù Minh hộ pháp có thực lực không bằng hắn, nhưng lại là đệ đệ của Ma Tôn, nếu không thì hắn đã sớm xử lý rồi.
Lần này hay lắm, nếu Minh hộ pháp chọc phải vị tổ tông này, ngay cả Ma Tôn cũng không bảo vệ nổi hắn.
Tốt nhất là bị vị tổ tông này g**t ch*t luôn.
Mập mạp ma tu cũng tán đồng, vội vã hùa theo: "Đúng, đúng, đúng, ngươi sớm nói đi, nếu là Minh hộ pháp muốn người thì mau chóng đưa qua cho hắn."
Nói xong, mập mạp ma tu lại cảm thấy lời mình nghe giống như hắn đang đồng lõa, liền lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: "Tuy chúng ta là ma tu, nhưng sao có thể tùy tiện bắt người vô tội được? Minh hộ pháp cũng thật quá đáng, đại ca đã bao nhiêu lần bảo hắn đừng làm chuyện xấu, nhưng hắn cứ không nghe, chúng ta cũng chẳng có cách nào, ai bảo hắn là đệ đệ của Ma Tôn chứ."
Nam tử áo đen lập tức hiểu ý của mập mạp ma tu, vẻ mặt vô lực cất tiếng: "Ai... Minh hộ pháp quyền cao chức trọng, những quyết định hắn đưa ra, ta và ngươi làm sao có thể can thiệp được."
Tên ma tu cao lớn bị phản ứng của hai người làm cho ngẩn ngơ, muốn nói lại thôi.
Người là do Tây đường chủ ra lệnh giết, bắt là hắn bắt, hắn đúng là định đem hai người giao cho Minh hộ pháp, nhưng mà vẫn chưa kịp giao mà?
Vậy thì có liên quan gì đến Minh hộ pháp?
Nam tử áo đen hiển nhiên không muốn nói nhiều, chỉ phất tay: "Mau đi đi, đã trì hoãn lâu như vậy, đừng để Minh hộ pháp sốt ruột chờ. Nếu Minh hộ pháp trách tội, chúng ta không gánh nổi đâu."
Tên ma tu cao lớn không hiểu gì cả, bọn họ đang nói cái gì vậy?
Minh hộ pháp đúng là ỷ vào việc mình có anh là Ma Tôn mà làm càn, nhưng cũng không đến mức dám đối đầu trực tiếp với đại hộ pháp chứ?
Dù gì thì thực lực của đại hộ pháp ngang ngửa với Ma Tôn, việc thất bại trong tranh giành ngôi vị Ma Tôn cũng chỉ là vì không thủ đoạn bằng Ma Tôn mà thôi.
Trong tình thế như vậy, ngay cả Ma Tôn cũng phải nể đại hộ pháp vài phần, Minh hộ pháp làm sao dám trách tội đại hộ pháp?
Tên ma tu cao lớn nghĩ không ra thì cũng bỏ qua, dù sao cũng không liên quan đến hắn. Hắn liền áp giải hai người đi đến chỗ Minh hộ pháp.
Dù đã đến địa bàn của bọn họ, nhưng đám ma tu vẫn bịt mắt hai người lại bằng vải đen, rồi đưa họ đến phủ đệ của Minh hộ pháp.
Khoảng cách hai nơi không quá gần, Cố Diệp Phong bị áp giải đi đã lâu.
Dường như lại tiến vào một đại sảnh, ma tu cùng đi liền lên tiếng: "Gặp Minh hộ pháp!"
Một giọng nam khàn khàn cất lên: "Chuyện gì?"
Tên ma tu cao lớn kéo miếng vải đen trên mặt Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt xuống, rồi trình bày ý định của mình.
Nam tử đứng giữa nghe vậy, liếc mắt nhìn Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt, không mấy để tâm, phất tay. Người bên cạnh hiểu ý, lập tức mang hai người đi.
Giao dịch hoàn tất.
Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt bị đưa vào một nơi giống như địa lao.
Đây không phải là địa lao bình thường, mà là một nhà tù.
Nhà tù được chế tạo từ lồng sắt, nằm bên cạnh một đại lao lớn.
Trong gian địa lao, có một cái ao lớn, bên trong là chất lỏng màu đỏ, bốc hơi nóng, dường như đang sôi trào.
Cố Diệp Phong nhìn kỹ hai lần, chất lỏng màu đỏ kia có lẽ là máu, bởi mùi máu tanh quá nặng, không thể nào không nhận ra.
Xung quanh có rất nhiều lồng sắt, không ít lồng đã giam nhiều người, cả nam lẫn nữ, ai nấy đều mang vẻ hoảng sợ, run rẩy trong lồng sắt, thậm chí không ít người đang khóc, thần sắc tuyệt vọng.
Ma tu đẩy hai người vào một lồng sắt trống, sau đó cởi dây trói cho họ rồi rời đi, không quay đầu lại.
Bọn ma tu dường như không hề lo lắng hai người sẽ trốn thoát, chỉ để lại hai tên gác cổng, mà tu vi của chúng cũng chẳng phải cao thâm gì.
Hơn nữa, ở cửa còn bị tường chắn, từ bên kia không thể nhìn thấy bên này, mà chỉ có một lối ra duy nhất, muốn thoát phải đi qua đó.
Khoảng cách giữa các thanh lan can của lồng sắt khá lớn, Cố Diệp Phong nhìn kỹ, thấy rằng hắn hoàn toàn có thể chui ra ngoài, liền nghiêng người và... chui ra ngoài.
Mọi người: "......"
Trong nháy mắt, không gian trở nên im lặng tuyệt đối.
Những người khác trong nhà tù nhìn thấy cảnh đó, liền lao nhao tìm cách chui ra, nhưng đáng tiếc họ không thể.
Rõ ràng khoảng cách giữa các thanh lan can rất lớn, nhưng với họ lại giống như tường chắn, không cách nào chui lọt.
Lồng sắt này hiển nhiên được chế tạo đặc biệt cho tu tiên giả, không những có thể phong ấn linh lực, mà còn có cả kết giới.
Nhưng đối với ma tu thì rõ ràng không có tác dụng.
Bầu không khí trở nên quá mức im lặng, hai tên ma tu gác cổng liền tiến tới xem xét. Cố Diệp Phong nhanh chóng chui lại vào trong lồng sắt, làm ra vẻ như chưa hề chui ra.
Hai tên ma tu nhìn vào, cùng lúc quát: "Các ngươi làm cái gì!?"
Những người khác lúc này mới hoàn hồn, không ai bán đứng Cố Diệp Phong, mà đều trở lại trạng thái ban đầu, ai khóc thì tiếp tục khóc, ai sợ hãi thì tiếp tục sợ hãi, ai tuyệt vọng thì tiếp tục tuyệt vọng.
Hai tên ma tu: "......" Bọn này bị điên à?
Có lẽ là bị tra tấn đến phát điên rồi?
Nghĩ vậy, hai tên lại quay về chỗ cũ, không thèm chú ý đến đám người điên này nữa.
Cố Diệp Phong thấy hai tên ma tu đã rời đi, lại chui ra ngoài lần nữa. Hắn nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, truyền âm: 【Sư đệ, ngươi có thể ra ngoài không?】
Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị truyền âm lại, nhưng vì lồng sắt này phong ấn linh lực, hắn không thể sử dụng linh lực để truyền âm.
Hắn chỉ có thể lắc đầu, ra hiệu rằng mình không thể.
Cố Diệp Phong thấy vậy, liền nhanh chóng dùng tay ra hiệu.
【 Ngươi đợi một chút, ta sẽ nghĩ cách. 】
Mặc Linh Nguyệt im lặng, hoàn toàn không hiểu Cố Diệp Phong đang ra hiệu gì.
Hơn nữa, nhà tù này chỉ phong ấn linh lực, còn thần hồn và ma lực thì vẫn có thể sử dụng. Nói cách khác, hắn có thể nghe được lời truyền âm của Cố Diệp Phong, chỉ là không thể đáp lại mà thôi.
Cố Diệp Phong thấy Mặc Linh Nguyệt đã hiểu (im lặng), liền bắt đầu tự mình dò xét.
Lồng sắt này có khóa, nhưng chìa khóa rõ ràng không phải trên người những kẻ canh gác, mà là trên người tên ma tu đã áp giải họ vào đây.
Hiện tại, việc trộm chìa khóa không khả thi.
Hắn nhìn về phía lồng sắt của Mặc Linh Nguyệt, rồi chạy đến những lồng sắt khác để xem xét khóa. Các khóa dường như không khác nhau là mấy.
Nhà giam này không thể phá hủy bằng sức mạnh, nếu không sẽ kích hoạt ma lực, g**t ch*t người trong lồng ngay lập tức. Vì vậy, Cố Diệp Phong cũng không thể phá hủy nhà tù một cách trực tiếp.
Những người khác nhìn Cố Diệp Phong với vẻ mặt đầy kích động, hắn giơ ngón trỏ lên đặt trước môi, ra hiệu 'suỵt'.
Tất cả những người ở đây rõ ràng đều không muốn chết, nên không ai phát ra tiếng, chỉ có ánh mắt là tràn đầy hy vọng và khẩn cầu.
Trong chốc lát, mọi tiếng khóc đều ngưng bặt, tầng hầm ngầm trở nên im ắng lại.
Cố Diệp Phong giật mình. Giờ mà cố giải cứu Mặc Linh Nguyệt thì không còn kịp nữa, hắn vội vàng tiến đến lồng sắt gần nhất.
Hai tên ma tu nghe thấy sự im lặng bất thường liền quay lại, cảnh cáo: "Các ngươi tốt nhất nên an phận!"
Đáp lại bọn chúng là tiếng khóc thê lương, đứt ruột đứt gan, còn bi thảm hơn thường ngày, như thể phút giây kế tiếp sẽ chết ngay tại chỗ.
Hai tên ma tu: "......" Có lẽ bọn này thật sự điên rồi.
Khi hai tên ma tu chuẩn bị quay lại chỗ gác, ánh mắt bỗng dừng lại ở lồng sắt của Mặc Linh Nguyệt.
Một tên nhíu mày, nghi ngờ: "Vừa nãy... lồng sắt kia... hình như giam hai người thì phải?"
Tên còn lại cũng không chắc lắm: "Chỉ có một người thôi?"
Lúc nhốt người, cả hai đều đứng ở cửa gác, không tiến vào trong, nên cũng không nhớ rõ lắm.
Nhưng bọn chúng vẫn nhớ mang máng rằng bị áp giải vào là hai người, hơn nữa cũng nhớ sơ qua diện mạo của họ.
Một tên là người đang bị nhốt trong lồng, còn người kia...
Cố Diệp Phong đứng bên cạnh lan can, thấy hai tên ma tu nhìn qua, liền làm bộ vô tội, chớp chớp mắt.
Hai tên ma tu tiếp tục nhìn hắn, rồi lại bất giác nhíu mày.
Nhét hai người vào rồi lại tách ra thành hai lồng sắt, là có ý gì vậy!?
Nhưng thôi, mặc kệ, dù sao cũng không liên quan đến bọn họ.
Hai tên lại quay về chỗ gác.
Cố Diệp Phong lại chui ra ngoài lần nữa, quyết tâm tìm cách thả hết mọi người.
Lần này, mọi người không quên khóc, nhưng vấn đề đã nảy sinh.
Trước đây họ khóc vì biết mình không sống được, còn giờ, khi thấy le lói chút hy vọng, một số người lại không thể khóc nổi.
Một số người khác vẫn khóc, nhưng đã khóc quá lâu, cảm thấy kiệt sức.
Vì vậy, có người bắt đầu nhỏ giọng thương lượng với người bên cạnh, người vốn từ đầu đã không khóc: "Này, ta khóc lâu rồi, giờ đến lượt ngươi khóc đi."
Người bên cạnh đang căng thẳng nhìn Cố Diệp Phong, bị gọi liền ngơ ngác: "Nhưng... nhưng ta không biết khóc!"
"Ngươi học đi! Khóc có gì khó đâu."
"Nhưng mà ta..."
"Đừng nhưng nhị, mau khóc nhanh lên! Không thì bị phát hiện bây giờ!"
"Được rồi..."
Người kia cố gắng khóc, nhưng dù cố gắng, cũng không thể nào giả vờ được. Tuy nhiên, mọi người không đòi hỏi sự chân thật, chỉ cần có âm thanh là được.
Thế là trong chốc lát, một nhóm người thay phiên khóc, những người khóc trước đó cũng được nghỉ ngơi một chút.
Nhưng đám người này vốn chưa từng khóc bao giờ, hơn nữa bị nhốt đã lâu, không nói chuyện, nên tiếng khóc nghe nghẹn ngào, cực kỳ khó nghe, giống như tiếng quỷ khóc sói gào.
Hai tên ma tu lại bị kinh động, đi đến.
Lần này, vì Cố Diệp Phong đang tuần tra khắp không gian, hắn đã di chuyển đến gần huyết trì. Huyết trì cách lồng sắt quá xa, hắn không kịp quay lại, đành phải nhảy lên và bám vào dải lụa đang treo trên không trung.
Tầng hầm ngầm này không chỉ có huyết trì, mà còn treo rất nhiều dải lụa đỏ để trang trí, vừa khéo trở thành phương tiện cho Cố Diệp Phong.
Vừa mới đây, mọi người còn đang khóc, nhưng trong nháy mắt tiếng khóc đều ngưng bặt. Tất cả mọi người đều liếc nhìn l*n đ*nh đầu, thấy Cố Diệp Phong đang lắc lư trên cao, ai nấy đều căng thẳng, tim như nhảy lên tới cổ họng.
Một tên ma tu nghi hoặc: "Các ngươi hôm nay làm sao vậy?"
Ngày thường, dù có chết, cũng không quái gở như hôm nay!
Hơn nữa, một số tu sĩ tính tình quật cường, thậm chí sắp chết cũng không chịu khuất phục. Vậy mà hôm nay, những người chưa từng khóc lại đồng loạt khóc.
Hơn nữa, họ còn khóc theo từng đợt khác nhau. Hắn vẫn chưa quên hai lần im lặng bất thường trước đó.
Thật quá kỳ lạ...
Một người trong đám run rẩy lên tiếng: "Không... không có gì, chỉ là sắp chết rồi, bỗng dưng cảm thấy không cam lòng, nên muốn khóc một chút."
Một tên khác lập tức phụ họa: "Phải, đúng vậy. Trước đây ta thấy chết cũng chẳng có gì, nhưng hôm nay bỗng nhớ đến nữ nhi đáng yêu của ta, liền thấy quá đau lòng, ta còn chưa kịp nhìn nàng trưởng thành."
Một cô gái mười mấy tuổi bên cạnh gật đầu: "Không sai, ta cũng nhớ tới nữ nhi của mình... à không phải, ta nhớ tới cha mẹ ta. Họ nuôi ta khôn lớn không dễ dàng, giờ ta chết sớm thế này, thật sự cảm thấy bi thương."
Một người khác vẻ mặt đầy đau khổ: "Chúng ta đều sắp chết, ngươi còn không cho chúng ta khóc để bày tỏ nỗi đau lòng sao?"
Tên ma tu: "......"
Tên ma tu còn lại liếc nhìn khắp các lồng sắt, phát hiện có điều không ổn. Rõ ràng thiếu một người.
Hắn đột ngột ngẩng đầu nhìn lên, liền chạm mắt với Cố Diệp Phong.
Ngay khi hắn định kêu lên, Cố Diệp Phong nở một nụ cười 'thân thiện', rồi đạp một chân, trực tiếp đá hắn ngất xỉu.
Tên ma tu còn lại ngơ ngác nhìn đồng bọn bị đá bay, không kịp phản ứng.
Giây tiếp theo, hắn cũng đi theo đồng bạn.
Không còn ai cản trở, Cố Diệp Phong không cần trốn tránh nữa, bắt đầu tìm cách mở khóa.
Nhưng rõ ràng là không có cách nào, lồng sắt này cần chìa khóa để mở.
Hắn tìm kiếm trên người hai tên ma tu bất tỉnh, quả nhiên không có chìa khóa.
Cố Diệp Phong liền lấy dải lụa đỏ của mình ra, làm cho nó ngưng tụ lại, rồi nỗ lực c*m v** ổ khóa, thử mở.
Lồng sắt hoàn toàn yên tĩnh, vì những tên canh gác đã ngất xỉu, không cần ai phải giả vờ khóc lóc nữa.
Mặc dù Cố Diệp Phong có thể biến dải lụa đỏ thành chìa khóa, nhưng ổ khóa này lại khá phức tạp, bên trong còn khắc họa một trận pháp tinh vi, không dễ gì mở được.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hắn thử mở khóa, chưa quen tay, phải loay hoay một hồi mới tìm ra được chút manh mối.
Hắn rất tập trung vào việc mở khóa, không để ý rằng mọi người trong lồng sắt đang hoảng sợ nhìn về phía sau lưng hắn.
Có ai đó nhẹ nhàng vỗ vai Cố Diệp Phong từ phía sau, "Ngươi có cần giúp đỡ không?"
Cố Diệp Phong không buồn quay lại, theo bản năng đáp: "Không cần, ta tự làm được."
Người phía sau nghe vậy cũng không tức giận, đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa nhà giam: "Ta có chìa khóa, ngươi muốn không?"