Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 65

Chương 65: Các ngươi tưởng thoát được sao?

 

Vì quá tập trung vào việc mở khóa, Cố Diệp Phong chỉ nhìn thấy bàn tay bỗng dưng xuất hiện bên cạnh, có chút ngơ ngác chớp mắt, một lúc sau mới hoàn hồn trở lại.

 

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía những người trong lồng sắt, tất cả đều có vẻ mặt hoảng sợ và kinh hãi, như thể sau lưng hắn có thứ gì đó đáng sợ lắm.

 

Rõ ràng, phía sau Cố Diệp Phong có một người đang đứng.

 

Hắn từ từ xoay người lại, đối diện với ánh mắt của người phía sau.

 

Khi Cố Diệp Phong quay đầu, người kia nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại không hề thân thiện.

 

Sau vài giây im lặng, Cố Diệp Phong mở miệng: "Nếu ta nói ta chỉ muốn thử xem khóa này có khó mở không, ngươi có tin không?"

 

【Người này đi mà không phát ra tiếng sao!?】

 

Lại còn không mang theo chút sát khí nào! Nếu có sát khí, chắc chắn hắn đã phát hiện ra!

 

Có lẽ trong mắt người này, những kẻ như bọn họ không đáng được xem là người, nên không cần phải mang theo sát ý.

 

Người đứng sau lưng Cố Diệp Phong chính là Minh hộ pháp.

 

Minh hộ pháp không trực tiếp trả lời lời Cố Diệp Phong, mà hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ sao?"

 

Cố Diệp Phong nghiêm túc đáp: "Ta nghĩ ngươi sẽ không tin."

 

Minh hộ pháp mỉm cười, nhưng nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng: "Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi. Vậy ta sẽ thưởng cho ngươi một chút."

 

Cố Diệp Phong: "... Thưởng gì cơ?"

 

Biểu cảm và lời nói này, tại sao lại giống như muốn thưởng cho hắn cái chết vậy!?

 

Minh hộ pháp khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thưởng cho ngươi, hôm nay ngươi sẽ là người đầu tiên nhận được sự sủng ái của bản tôn, thế nào?"

 

Mọi người nghe xong đều vô cùng hoảng sợ, cơ thể run rẩy theo bản năng, như thể nhận được sự sủng ái của Minh hộ pháp là điều kinh khủng nhất trên đời. Sự sợ hãi lan rộng, khiến họ lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

 

Hy vọng vừa nhen nhóm đã lập tức tan vỡ.

 

Họ sẽ chết, giống như những người trước đó.

 

Mặc Linh Nguyệt vẫn đứng yên trong lồng sắt, không chút lo lắng.

 

Người này dù đã trao cho hắn một lượng lớn thần hồn, nhưng tuyệt đối không thể thua dưới tay Minh hộ pháp.

 

Dù sao, sức mạnh của thần hồn không đại diện cho toàn bộ khả năng chiến đấu.

 

Dù Cố Diệp Phong chỉ là một phàm nhân, nhưng hắn tin rằng, với dải lụa đỏ trong tay, không ai có thể làm tổn thương hắn.

 

Nghe xong, Cố Diệp Phong vẫn không hề lộ ra vẻ sợ hãi, thẳng thắn đáp: "Cũng không hay lắm, ta không muốn cái loại khen thưởng này. Có thể đổi cái khác được không?"

 

Nhận được sự sủng ái của Minh hộ pháp chẳng khác nào cái chết. Đừng nghĩ rằng hắn không nhận ra Minh hộ pháp trước mặt đang tu luyện loại công pháp song tu phệ hồn.

 

Song tu phệ hồn là loại pháp thuật trong quá trình song tu sẽ hấp thụ toàn bộ tu vi và thần hồn của đối phương, biến chúng thành sức mạnh của bản thân, nhằm tăng cường thực lực. Đây là tà pháp nổi tiếng của Ma giới.

 

Nói đơn giản, sau khi song tu với hắn, ngươi sẽ chết.

 

Có lẽ máu của người chết sau đó sẽ không bị lãng phí, mà sẽ đổ vào huyết trì kia.

 

Bởi vì tà pháp có một đặc điểm là càng nhiều oán khí và âm khí, tu luyện càng hiệu quả.

 

Minh hộ pháp nghe vậy, nhíu mày: "Bản tôn không thích bị từ chối."

 

Cố Diệp Phong: "Ta cũng không thích bị ép buộc."

 

Minh hộ pháp cười lạnh: "Thật trùng hợp, bản tôn lại thích ép buộc người khác."

 

Lời vừa dứt, Minh hộ pháp liền ra tay. Ánh mắt mọi người phủ đầy tuyệt vọng, không ai dám nhìn thẳng.

 

Họ vốn tưởng đã có hy vọng, ai ngờ lại rơi vào tuyệt vọng sâu hơn.

 

Họ đang hy vọng điều gì đây?

 

Nhưng ngay sau đó, mọi người chứng kiến cảnh tượng không tưởng. Cố Diệp Phong trực tiếp đánh ngã Minh hộ pháp, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

 

Mọi người: "???"

 

Mọi người: "!!!"

 

Mọi người: "!#$%^&*(!@#$%^^&**"

 

Chuyện gì vừa xảy ra!?

 

Bọn họ có phải đang mơ không?

 

Minh hộ pháp bị đánh ngã dễ dàng như vậy sao?

 

... Hay đây là một trò tra tấn mới do ma tu nghĩ ra?

 

Cho họ một chút hy vọng, rồi lại đẩy họ vào tuyệt vọng?

 

Mọi người mở to mắt, vẻ mặt ngơ ngác, mãi không thể tin nổi.

 

Có người không tin vào mắt mình, còn tự véo má, nhưng cảnh tượng trước mặt không hề thay đổi. Minh hộ pháp vẫn bị Cố Diệp Phong đạp dưới chân.

 

Thậm chí có người theo bản năng véo bản thân, đau điếng! Vậy là không phải mơ!

 

Họ đã được cứu thật sao!?

 

Không không không, có thể đây vẫn là ảo cảnh do ma tu tạo ra, nhằm khiến họ tràn ngập oán khí.

 

Nơi này là địa bàn của ma tu, trong thời gian qua đã có không ít người chết ở đây, con số lên đến hàng chục, có khi cả trăm. Không ai trong số họ không liều mạng phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn chết dưới tay ma tu.

 

Thậm chí có người vì đã bình tĩnh chấp nhận cái chết, nên ma tu mới nghĩ ra đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn để tra tấn bọn họ, chỉ nhằm gia tăng oán khí.

 

Nói gì thì nói, tu vi của ma tu kia cao thâm, sao có thể dễ dàng bị người khác đánh bại như thế được?

 

Bọn họ đã bị nhốt ở đây một khoảng thời gian dài, đã thử không ít cách nhưng không thể nào thoát khỏi nhà giam này. Vậy mà bạch y thanh niên kia lại có thể phá giải được sao?

 

Hoặc đây chỉ là một ảo cảnh, hoặc chính bạch y thanh niên ấy là một ma tu, diễn kịch chỉ để gia tăng oán khí của bọn họ mà thôi.

 

Quả nhiên, lại là thủ đoạn mới của ma tu này...

 

Vì để tăng oán khí, hắn quả thật không từ thủ đoạn nào.

 

Mọi người lập tức bình tĩnh lại.

 

Dù có chết, bọn họ cũng không để ma tu kia toại nguyện!

 

Có lẽ Minh hộ pháp quá tự tin, nghĩ rằng ở địa bàn của mình sẽ không xảy ra chuyện gì, nên đến đây mà không mang theo nhiều người, tất cả đều bị Cố Diệp Phong đánh gục.

 

Lần này, việc mở khóa trở nên đơn giản hơn nhiều.

 

Cố Diệp Phong bước qua người Minh hộ pháp, lấy chìa khóa trên người hắn, rồi lần lượt mở tất cả các nhà giam.

 

Tuy nhiên, người trong nhà giam lại không có chút động tĩnh nào, chỉ là vẻ mặt hoặc chết lặng, hoặc tuyệt vọng nhìn về phía Cố Diệp Phong.

 

Thậm chí có người nhìn hắn với ánh mắt đầy phẫn hận, như thể chỉ muốn lao lên cắn chết hắn, cứ như hắn là kẻ ác gây nên tội ác tày trời.

 

Cố Diệp Phong: "???"

 

【Bằng hữu, các ngươi điên rồi sao? Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó!? Chẳng lẽ các ngươi có tình cảm với Minh hộ pháp?】

 

Vậy nên không thể chấp nhận việc hắn đánh Minh hộ pháp?

 

Hắn hình như đã nghe qua về căn bệnh này, gọi là gì nhỉ... Hội chứng Stockholm! Những người mắc bệnh này thường yêu thương kẻ đã làm tổn thương mình.

 

Nhưng mà, Minh hộ pháp kia cũng không phải là người có diện mạo tốt, thủ đoạn lại tàn nhẫn, ra tay là giết người.

 

Loại người này mà yêu, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

 

Những kẻ bắt cóc khác cùng lắm chỉ tổn thương đến tâm lý hoặc thể xác, chứ không đe dọa đến tính mạng.

 

Nhóm người này bị bệnh nặng rồi, chắc hẳn đã bị Minh hộ pháp tra tấn không ít.

 

【Thật đáng thương...】, giọng hắn đầy thương cảm.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Không, ta chắc chắn không phải vậy.

 

Cố Diệp Phong nhìn đám người trong nhà giam, vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

 

Cuối cùng, hắn quyết định lên tiếng trấn an mọi người một chút: "Ta vừa rồi không ra tay giết hắn, Minh hộ pháp còn chưa chết, các ngươi không cần quá đau buồn."

 

Mọi người: "???"

 

Hắn đang nói quỷ quái gì vậy?

 

Bọn họ hận không thể để ma tu kia chết ngay lập tức, sao có thể đau buồn?

 

Đau buồn?

 

A! Nếu tên ma tu kia chết thật, chắc chắn là cả thiên hạ sẽ vui mừng!

 

Cố Diệp Phong thấy mọi người vẻ mặt đau khổ (không phải buồn) thì thở dài một hơi, cẩn thận chọn lựa từ ngữ, sợ làm phật lòng họ: "... Ta cũng có thể hiểu các ngươi, nhưng mà, nhưng mà thích một người như vậy thật không tốt lắm. Cả thế gian này thiếu gì cỏ thơm, hà tất phải thích một kẻ làm tổn thương mình? Hãy nghĩ đến thân nhân của các ngươi, nghĩ đến bằng hữu của các ngươi, vì loại người này mà đau lòng thật không đáng đâu!"

 

Mọi người nhìn hắn với vẻ mặt chết lặng, thử xem rốt cuộc ma tu này muốn làm gì.

 

Mặc Linh Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi nhà giam, vừa ra đến bên ngoài thì linh lực liền khôi phục. Hắn tự thi triển một thuật tẩy trần cho mình, rồi đi về phía lối ra. Khi đi ngang qua Cố Diệp Phong, hắn không dừng lại, chỉ lạnh lùng nói: "Đi thôi."

 

Cố Diệp Phong liền chạy theo Mặc Linh Nguyệt, không thèm quan tâm đến đám người phía sau.

 

Hắn đã mở cửa cho họ, ai muốn chạy thì tự mình lo liệu.

 

Rốt cuộc, hắn không thể cứu những người không muốn sống.

 

Hai bóng người dần dần đi xa, cho đến khi biến mất.

 

Mọi người: "???"

 

Đây là trò gì thế?

 

Chẳng lẽ không nên tiếp tục diễn sao?

 

Oán khí của bọn họ vẫn chưa dâng lên mà?

 

Hay là cảm thấy vô dụng rồi nên bỏ cuộc luôn?

 

Mọi người đứng ngơ ngác trong nhà giam.

 

Một phút trôi qua, không ai quay lại, người nằm dưới đất cũng không tỉnh.

 

Hai phút trôi qua, vẫn không ai quay lại, người nằm dưới đất vẫn chưa tỉnh.

 

...

 

Năm phút trôi qua, vẫn không có gì xảy ra.

 

Mọi người ngơ ngác nhìn nhà giam đã mở và những kẻ nằm trên đất, cuối cùng nhận ra.

 

Vừa rồi hai người kia... hình như không phải đang diễn với họ.

 

Mà là... thật sự đã rời đi?

 

Mọi người: "!!!"

 

Mọi người trợn to mắt, bước ra khỏi nhà giam, đến khi tất cả đều ra ngoài cũng không có ai ngăn cản.

 

Ra khỏi nhà giam, linh lực của mọi người đều khôi phục, nhưng vì ma khí ở đây quá nặng, đã xâm nhập vào cơ thể không ít, khiến ai nấy đều suy yếu.

 

Nhưng dù có suy yếu, điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng kích động của họ. Một đám người vừa khóc vừa mừng, nhưng vẫn cố nén tiếng khóc, để mọi thứ diễn ra trong lặng lẽ.

 

Có vài người sau khi bình tĩnh lại, nhìn về phía Minh hộ pháp nằm trên đất, lập tức rút kiếm ra, hung hăng đâm vào thân thể hắn. Trên mặt hiện rõ sự điên cuồng, khóe mắt còn vương nước mắt.

 

Rõ ràng, hoặc là họ đã bị Minh hộ pháp ép đến phát điên, hoặc là họ có thân nhân hay người quen đã chết dưới tay hắn.

 

Những người khác thấy vậy đều rất hiểu, thậm chí nhiều người còn rút kiếm ra, lao vào chém lên người Minh hộ pháp, cho đến khi hắn bị chém thành một đống thịt nát mới dừng tay.

 

Thoát khỏi nhà giam chỉ là bước đầu tiên. Nơi này là địa bàn của ma tu, bên ngoài đều là ma tu, muốn hoàn toàn thoát đi không hề dễ dàng.

 

Sau khi phát tiết cảm xúc, cả đám người lặng lẽ chạy về phía lối ra.

 

Đại khái vì đây vốn là địa bàn của ma tu, Minh hộ pháp có phần tự tin, ở đây cũng không phái quá nhiều người canh gác, thế nên mọi người ra ngoài tương đối thuận lợi.

 

Tuy nhiên, việc tiếp theo không dễ dàng. Người đông sẽ dễ bị chú ý, vì vậy họ quyết định phân tán mà chạy. Việc có thể ra ngoài được hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào vận may của từng người.

 

...

 

Cố Diệp Phong cùng Mặc Linh Nguyệt sau khi rời đi, liền trực tiếp tiến đến chỗ đại hộ pháp.

 

Rốt cuộc, thân phận của đại hộ pháp không hề thấp, y hẳn biết nhiều hơn bất kỳ ai khác.

 

Mặc Linh Nguyệt muốn tra hỏi sự việc, nếu ngay cả đại hộ pháp cũng không biết, thì khả năng các ma tu khác biết được chuyện này là rất thấp.

 

Rõ ràng, đại hộ pháp chỉ cần liếc mắt đã nhận ra thanh kiếm bản mạng của Cố Diệp Phong, chứng tỏ y biết không ít.

 

Ngay cả khi Cố Diệp Phong đã trải qua nhiều kiếp luân hồi, hắn cũng chưa từng nghe nói về mối quan hệ giữa dải lụa đỏ mang Ma Khí với bất kỳ điều gì.

 

Hơn nữa, Cố Diệp Phong dám công khai lấy dải lụa ra, ngụy trang thành Tiên Khí, rõ ràng là hắn tự tin không ai có thể nhận ra.

 

Trong tình huống như vậy mà đại hộ pháp vẫn có thể nhận ra ngay, y chắc chắn không phải là kẻ tầm thường.

 

Vì thế, Mặc Linh Nguyệt không chút do dự chọn đại hộ pháp làm mục tiêu.

 

Tuy che bởi miếng vải đen, nhưng miếng vải đó chỉ ngăn cản tầm mắt, chứ không thể ngăn được thần thức, nên vẫn có thể đại khái nhận biết phương hướng.

 

Hai người dựa vào cảm giác và ký ức, thật cẩn thận lần mò đến vị trí của đại hộ pháp.

 

Có lẽ là may mắn, suốt dọc đường đi, họ không gặp phải bất kỳ ma tu nào.

 

Hiện tại, thần hồn của Cố Diệp Phong rõ ràng không đủ để duy trì kết giới cho cả hai, mà Mặc Linh Nguyệt cũng không thể điều khiển lực lượng thần hồn. Tu vi của đại hộ pháp lại không thấp, nếu không có thần hồn lực lượng che giấu, thì việc tránh né sự tra xét của y sẽ vô cùng khó khăn.

 

Vì vậy, hai người đều cẩn trọng đến cực điểm, ẩn giấu cả thân ảnh lẫn khí tức.

 

Có vẻ như đại hộ pháp đang vội xử lý chuyện gì, khi họ đến trước đại sảnh thì không thấy y đâu.

 

Hai người liền trốn cẩn thận ở góc, định chờ đại hộ pháp trở lại.

 

Nhưng đợi mãi, chờ đến khi mặt trời gần lặn sau núi, vẫn chẳng thấy bóng dáng người đâu.

 

Không chỉ không thấy đại hộ pháp, mà cả các ma tu khác cũng không thấy ai đến đại sảnh này.

 

Gió thổi qua ngoài phòng, làm những chiếc lá xoay vòng trong không trung, rồi bay về phương xa.

 

Cố Diệp Phong nhìn đại sảnh trống rỗng, có chút mơ hồ, thậm chí hoài nghi liệu họ có nhớ nhầm vị trí không.

 

Rốt cuộc lúc đó cả hai đều bị che bởi miếng vải đen, chỉ có thể dựa vào thần hồn để xác định, xảy ra sai sót cũng là điều không thể tránh khỏi.

 

Nghĩ vậy, Cố Diệp Phong truyền âm cho người bên cạnh: 【Sư đệ, ta nghi chúng ta đã tìm sai hướng rồi, hay là đi nơi khác tìm thử xem?】

 

Mặc Linh Nguyệt khẽ gật đầu.

 

Hắn không nghĩ rằng họ tìm nhầm chỗ, vì lúc đó hắn nhìn rất rõ, chính là đại sảnh này. Nhưng nơi này xác thực chẳng có ai, đi chỗ khác xem thử có lẽ sẽ thu hoạch được gì đó.

 

Hai người lặng lẽ đổi hướng, nhưng vẫn không thấy ai.

 

Ban đầu, cả hai còn tưởng rằng việc không gặp ai là do vận may, nhưng dù đi đến đâu, họ cũng không gặp một kẻ nào.

 

Chỉ có phủ đệ của Minh hộ pháp là còn vài ma tu, ngoài ra thì không còn bất kỳ sinh vật nào khác.

 

Cứ như thể việc họ gặp đại hộ pháp trước đó chỉ là ảo giác.

 

Tuy không gặp ai, nhưng cả hai vẫn không dám lơ là, tiếp tục ẩn mình ở trong góc.

 

Cho đến khi họ thấy đám người trong nhà giam kia nghênh ngang rời đi.

 

Không có bất kỳ ma tu nào ngăn cản, bọn họ cứ vậy mà nghênh ngang rời khỏi trong tầm mắt của Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt.

 

Cố Diệp Phong: "???"

 

Hắn tiện tay tóm lấy một người. Trung niên nam tử bị bất ngờ tóm lại, suýt chút nữa đã ra tay công kích, may mà trước khi ra tay, y kịp nhận ra kẻ kéo mình lại là ai.

 

Trung niên nam tử vẻ mặt đầy cảm kích: "Là ngươi!? Cảm ơn, cảm ơn! Nếu không có ngươi, chúng ta căn bản không có cơ hội thoát ra, thật sự cảm ơn ngươi."

 

Trung niên nam tử kích động đến lộn xộn cả lời nói, giọng nói cũng vô cùng lớn, không có ý hạ thấp chút nào.

 

Giọng nói vang dội như vậy, nhưng vẫn không có ma tu nào xuất hiện.

 

Cố Diệp Phong buông tay ra: "Ma tu ở đây đều đi đâu rồi?"

 

Sự kích động của trung niên nam tử dần lắng xuống, y thành thật lắc đầu: "Không biết, lúc chúng ta vừa ra ngoài cũng đã thế này rồi. Ngoại trừ chỗ của Minh hộ pháp còn có vài ma tu, những nơi khác đều không có lấy một bóng người. Chúng ta cũng không biết họ đi đâu."

 

Những ma tu ở chỗ Minh hộ pháp tu vi không quá cao, sau khi phát hiện điều này, bọn họ liền hợp lực giết sạch đám ma tu đó.

 

Mặc Linh Nguyệt nhíu mày, có lẽ sau khi hai người họ rời đi, đại hộ pháp đã dẫn theo đám ma tu rời khỏi đây.

 

Thật sự là dứt khoát quyết đoán.

 

Hắn biết đại hộ pháp là người thông minh, cũng biết y rất sợ hãi Cố Diệp Phong, nhưng...

 

Rốt cuộc phải sợ đến mức nào mới có thể làm ra chuyện này?

 

Theo hắn biết, chỉ có hai thứ mà ma tu khiếp sợ đến mức tránh còn không kịp, đó là thần kiếm Cửu U và... ma kiếm Lưu Tịch.

 

Đông Lâm đại lục lưu truyền không ít truyền thuyết về thần kiếm Cửu U, nhưng về ma kiếm Lưu Tịch, lại chưa từng có truyền thuyết nào.

 

Phần lớn mọi người thậm chí chưa từng nghe nói về Lưu Tịch, không biết hình dạng của ma kiếm, cũng không biết tác dụng của nó.

 

Rõ ràng chẳng ai biết gì, vậy mà cả Ma giới lại khiếp sợ ma kiếm Lưu Tịch, ngay cả những ma tu cấp thấp chỉ cần nghe đến ma kiếm cũng biến sắc mặt.

 

Mặc Linh Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, phải chăng thanh kiếm bản mạng trong tay Cố Diệp Phong chính là... Ma kiếm Lưu Tịch?

 

Cố Diệp Phong nghe trung niên nam tử nói xong, nghi hoặc lên tiếng: "Vậy các ngươi định đi đâu?"

 

Trung niên nam tử nở một nụ cười, rạng rỡ vô cùng: "Ta về nhà, ta rời nhà đã lâu như vậy, người nhà chắc đang lo lắng."

 

Cố Diệp Phong chớp mắt: "... Các ngươi nghĩ thoát được sao?"

 

Trung niên nam tử có chút bối rối: "Nghĩ thoát cái gì?"

 

Cố Diệp Phong: "Chẳng phải các ngươi đều yêu cái tên Minh hộ pháp kia, không muốn rời đi à?"

 

Trung niên nam tử nghe vậy liền kinh hãi: "Ai mà đi yêu cái tên ma tu tàn nhẫn đó chứ!?"

 

Bọn họ đâu có điên!

 

Ngay cả có điên cũng không thể yêu nổi tên ma tu đó!

 

Cố Diệp Phong cũng ngạc nhiên: "Vậy vì sao các ngươi vừa rồi không đi? Còn nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ?"

 

Trung niên nam tử ngượng ngùng, mang theo chút xin lỗi: "... Lúc đó chúng ta tưởng ngươi là người của tên ma tu kia, còn nghĩ rằng ngươi đang đùa giỡn bọn ta."

 

Cố Diệp Phong trầm mặc. Hắn nào có rảnh mà đi đùa giỡn với bọn họ chứ!?

 

May mà lúc trước hắn nói chuyện không quá rõ ràng, nếu không bây giờ đã xấu hổ lắm rồi.

 

Cố Diệp Phong liếc nhìn người trước mặt, chuyển đề tài: "Tên Minh hộ pháp kia, các ngươi xử lý ra sao?"

 

Hắn vốn định giết tên Minh hộ pháp, nhưng nghĩ rằng có thể đám người này bị mắc hội chứng Stockholm, nên mới để lại hắn cho họ xử lý.

 

Trung niên nam tử mặt lộ vẻ tàn nhẫn và khoái chí: "Bị chúng ta băm thành từng mảnh!"

 

Nghe hắn nói xong, Cố Diệp Phong lại có một dự cảm không lành, mở miệng hỏi: "Sau đó thì sao?"

 

Trung niên nam tử nhìn Cố Diệp Phong đầy mờ mịt: "Băm rồi thì còn gì nữa? Chẳng lẽ phải đốt thành tro sao?"

 

Sau khi băm xong, cảm xúc trong lòng bọn họ cũng đã được phát tiết, đốt thành tro là không cần thiết.

 

Cố Diệp Phong im lặng một giây, rồi lên tiếng: "Các ngươi không tiêu diệt thần hồn của hắn sao?"

 

Thân thể đối với ma tu mà nói, chẳng qua chỉ là một cái vỏ chứa, chỉ có ma tu cấp thấp mới chết khi rời khỏi thân thể.

 

Những ma tu cao cấp hoàn toàn không cần dựa vào thân thể để sống.

 

Minh hộ pháp kia đã là hộ pháp của Ma giới, lại còn biết tu luyện song tu Phệ Hồn pháp, không thể nào là ma tu cấp thấp.

 

Rốt cuộc, loại công pháp này yêu cầu hấp thụ một lượng lớn tu vi và thần hồn của người tu tiên hoặc ma tu, những ma tu bình thường căn bản không thể tu luyện nổi loại công pháp xa xỉ này.

 

Vì vậy, chỉ băm thân thể không thôi, Minh hộ pháp tuyệt đối không chết được.

 

Hắn có thể tự tạo lại một thân thể hoặc đoạt xá kẻ khác, thậm chí có thể giống như Cố Diệp Phong, tu luyện thần hồn pháp, trực tiếp dùng thần hồn để ngưng tụ thân thể.

 

Trung niên nam tử nghe Cố Diệp Phong nhắc nhở, rõ ràng cũng nghĩ đến điều này.

 

Y ngây ngốc nhìn Cố Diệp Phong, lắp bắp nói: "Không, không có."

 

Trong giây tiếp theo, thân ảnh Cố Diệp Phong đã biến mất tại chỗ.

 

Trung niên nam tử và Mặc Linh Nguyệt cũng biết Cố Diệp Phong đột nhiên biến mất là vì điều gì, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía địa lao.

 

Khi Cố Diệp Phong đến được địa lao, đã quá muộn.

 

Thần hồn của Minh hộ pháp rõ ràng đã trốn thoát.

 

Trung niên nam tử cũng vừa đến. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Cố Diệp Phong, cứ như đại họa sắp giáng xuống, y nhận ra bọn họ đã phạm phải một sai lầm lớn.

 

Trên mặt y lộ rõ vẻ áy náy và khó chịu, giọng nói run rẩy mang theo chút nghẹn ngào: "Xin, xin lỗi."

 

Nhưng giờ nói lời xin lỗi thì đã quá muộn.

 

Người là do ân nhân đánh, mà kẻ giết là bọn họ.

 

Nhưng tên ma tu đó chắc chắn sẽ ghi hận ân nhân, sau này sẽ tìm cơ hội trả thù.

 

Cố Diệp Phong nhìn đống thịt nát trước mặt, thở dài, vận chuyển linh lực, thiêu sạch sẽ, rồi với vẻ ghét bỏ mà nói: "Các ngươi làm chuyện này thật kinh tởm."

 

Ngoài câu nói đó, hắn cũng không có phản ứng gì như trung niên nam tử tưởng tượng.

 

Trung niên nam tử: "???"

 

Cố Diệp Phong rất chán ghét cái địa lao này, mùi máu tanh nồng nặc, hắn liền kéo Mặc Linh Nguyệt ra ngoài.

 

Trung niên nam tử vẻ mặt trầm trọng, đi theo hai người ra ngoài.

 

Cố Diệp Phong nhìn kẻ đang đi theo mình, dừng bước, quay về phía trung niên nam tử: "Ngươi không phải phải về nhà sao? Đi theo bọn ta làm gì?"

 

Trung niên nam tử mở to mắt: "Ân nhân, ngươi không trách chúng ta sao? Nếu không phải chúng ta..."

 

Cố Diệp Phong nghi hoặc: "Ta trách các ngươi chuyện gì?"

 

Trung niên nam tử cắn môi, vẻ mặt ảm đạm: "Chúng ta đã để tên Minh hộ pháp kia chạy thoát, hắn chắc chắn sẽ tìm ngươi trả thù."

 

Cố Diệp Phong chẳng hiểu mô tê gì: "Tới thì tới, chẳng phải chỉ là một tên hộ pháp thôi sao?"

 

Ngay cả Ma Tôn đến hắn cũng chẳng ngại, huống chi là một hộ pháp?

 

Ma giới tuy mạnh, nhưng Ma Tôn tuyệt đối không phải là người mạnh nhất trong Ma giới.

 

Nhiều đại năng của Ma giới khinh thường việc tranh đoạt ngôi vị Ma Tôn, họ không có hứng thú với quyền lực và d*c v*ng.

 

Vì vậy, Ma Tôn không đồng nghĩa với việc là kẻ mạnh nhất Ma giới.

 

Lời của Cố Diệp Phong nghe thật nhẹ nhàng như mây gió, cứ như bị một tên hộ pháp của Ma giới ghi hận cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

 

Trung niên nam tử nhớ lại cảnh trước đó khi Cố Diệp Phong đánh đùa giỡn Minh hộ pháp, trực tiếp im lặng.

 

Xin lỗi, là ta không đủ tầm để hiểu.

 

Mặc Linh Nguyệt cũng không nhắc nhở hắn phải chú ý đến bản thân. Dù sao nhóm người này đều không phải là đệ tử của các đại môn phái, phỏng chừng sau này sẽ không bao giờ gặp lại.

 

Thế nên dù có biết cũng chẳng có gì quan trọng.

 

Trung niên nam tử hiểu ra rằng Cố Diệp Phong hoàn toàn không lo lắng, bèn triều bái hắn lần nữa, rồi rời đi.

 

Sau khi trung niên nam tử rời đi, Cố Diệp Phong nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt: "Sư đệ, chúng ta bây giờ làm gì?"

 

Mặc Linh Nguyệt hạ mắt: "Về Lưu Ngự thôi."

 

Cố Diệp Phong không có ý kiến gì, khi chuẩn bị rút kiếm để ngự kiếm, hắn bỗng nhớ ra: "Đúng rồi sư đệ, trước đó ngươi định làm gì?"

 

Hắn mù mịt đi theo Mặc Linh Nguyệt suốt quãng đường, căn bản không biết hắn muốn làm gì.

 

Giọng Mặc Linh Nguyệt lạnh lùng: "Kiểm tra một số việc."

 

Cố Diệp Phong nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt: "Có liên quan đến ma tu không?"

 

Mặc Linh Nguyệt gật đầu.

 

Cố Diệp Phong suy nghĩ, rồi hỏi: "Vậy còn muốn điều tra nữa không? Nếu ngươi muốn tra, ta có thể đưa ngươi đến Ma giới, ở đó ma tu nhiều, biết đâu lại tìm được manh mối."

 

Mặc Linh Nguyệt hơi do dự: "Có thể sao?"

 

Cố Diệp Phong gật gù: "Được mà, ta có kết giới tín vật."

 

Kết giới tín vật, hiểu đơn giản là một vật phẩm được kết giới ngăn cách giữa hai giới công nhận.

 

Dù kết giới có chặn người ra vào, nhưng người sở hữu tín vật sẽ không bị ngăn cản.

 

Mặc Linh Nguyệt liếc nhìn hắn một cái. Theo những gì hắn biết, phần lớn những người sở hữu kết giới tín vật đều là tu sĩ, chưa từng có ma tu nào dùng tín vật để ra vào kết giới. Bởi vì dù ma tu có chiếm được tín vật, kết giới cũng không công nhận bọn họ.

 

Nếu không, Tu Tiên giới đã sớm ngập tràn ma tu.

 

Nếu đã có thể ra vào Ma giới, Mặc Linh Nguyệt không còn lý do gì để do dự, liền đồng ý: "Vậy phiền ngươi, A Phong."

 

"Chuyện nhỏ thôi." Cố Diệp Phong nói xong, linh lực dưới chân hiện ra, trong nháy mắt kết thành một pháp trận. Pháp trận phát ra ánh sáng rực rỡ, hắn kéo Mặc Linh Nguyệt bên cạnh, và trước mắt tối sầm lại.

 

Mặc Linh Nguyệt không đề phòng, bị kéo theo, trước mắt hắn bỗng nhiên biến thành một thế giới tối tăm, khiến hắn có chút không kịp phản ứng.

 

Ma giới, một thế giới hoàn toàn khác với Tu Tiên giới.

 

Ma giới không có mặt trời, chỉ có một vầng hồng nguyệt vĩnh viễn treo trên bầu trời. May thay, ánh sáng từ hồng nguyệt đủ mạnh để chiếu rọi cả Ma giới. Khắp nơi đều tràn ngập sắc đen u ám, ngay cả bầu trời cũng đỏ sậm. Mặt đất phủ đầy những tảng đá xám xịt, quanh quẩn một luồng hơi thở đen kịt, toàn bộ không gian tràn ngập điềm gở và mùi chết chóc.

 

Ma giới được chia thành năm khu vực, ma trung vực nằm ở trung tâm, bốn phía là Ma Vực. Ma trung vực chính là nơi tập trung những kẻ đứng đầu Ma giới.

 

Ngay khi vừa đứng vững, Cố Diệp Phong cảm nhận được có thứ gì đó đang đến gần, hắn liền kéo Mặc Linh Nguyệt vào lòng.

Bình Luận (0)
Comment